Hai tay của Ôn Noãn Noãn vô thức ôm lấy cổ của hắn, cả người nằm ngoan ngoãn gọn lỏn trong lòng hắn, nàng dùng đôi mắt trong suốt của mình nhìn thẳng vào mặt hắn, đôi mắt đen nhanh ẩn chứa đầy những suy nghĩ sâu xa của hắn cũng nhìn thẳng vào nàng không hề tránh né, cảm thấy rõ hắn đang nhìn mình gương mặt Noãn Noãn đỏ bừng.
Nàng thấy rõ đôi lông mày của hắn nhướng lên, đôi lông mày đó thật mỏng và dài, đôi lông mi của hắn cũng dài, phủ kín đôi mắt trong suốt lấp lánh như sương mai, chiếc mũi anh tuấn, đôi môi khiêu gợi, làn da màu đồng hun, nam nhân này có vẻ đẹp y như ác quỷ, quyến rũ và say lòng người.
Ôn Noãn Noãn ngốc nghếch nhìn hắn, trong khoảng thời gian ngắn mọi lời muốn nói đều tan biến thành mây khói.
Trên miệng hắn lộ ra nụ cười tươi đầy ý nghĩa, nhìn cô gái trong lòng dịu dàng nói “Chân rất đau đúng không? Tôi nghĩ chân cô chắc bị trật chân rồi, hãy để tôi giúp đưa cô vào trong được không?”.
Từ nãy tới giờ hắn dù không muốn vẫn quan sát thấy rõ cô gái bị thương.
Ôn Noãn Noãn nhanh chóng phục hồi tinh thần, lắp bắp nói “Không, không cần đâu, tôi có thể tự ….” Lần đầu tiên bị người khác phái ôm Ôn Noãn Noãn nói không nên lời, đây là cảm giác gì vậy nhỉ? Trái tim nàng đập điên cuồng trong lồng ngực, tự nhiên Noãn Noãn thấy có chút khó xử.
“Dì ơi, cứ để cha giúp dì đi, nếu chúng ta không mau vào trong, cha lại nổi giận cho xem”.
Ôn bảo bối hối thúc Noãn Noãn, để người ta giúp vừa tiết kiệm thời gian vừa đỡ tốn sức, trăm cái lợi mà không tổn hại chút nào.
“Thế nhưng.
.
.” Bị khác phái ôm, Noãn Noãn thực sự không cách nào thích ứng nổi, cho dù đó có là một mỹ nam tử đi nữa, hình như có rất nhiều người đang nhìn nàng thì phải.
“Này người bạn nhỏ đừng gọi tôi là cha nữa, nếu không tôi sẽ nổi giận thật đấy”.
Đằng Tử Kỳ lên tiếng thanh minh, có lẽ hai người này đã nhầm hắn với Đằng Tại Hi.
Hắn ôm nàng đi thẳng vào Đại Lâu, bước vào thang máy đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc.
Hả? Ôn Noãn Noãn nhất thời có chút ngạc nhiên vì lời hắn vừa nói, vậy hắn có đúng là Đằng Tại Hi không nhỉ? Người đó đã cùng chị gái sinh ra bảo bối, là cha của bảo bối mà.
Đằng gia là một gia tộc lớn, vợ chồng Đằng thị sinh được tám người con gái, mới sinh được một cậu ấm là Đằng Tại Hi.
Sau khi chị gái mất, nàng mới tìm hiểu rõ ràng lịch sử Đằng gia.
Noãn Noãn chưa kịp hoàn hồn, thang máy đã lên tới tầng cao nhất, Đằng Tử Kỳ ôm Noãn Noãn đi tới phòng làm việc của Đằng tại Hi, gõ cửa rồi đi thẳng vào bên trong.
Các thư kí ở ngoài cửa đều bần thần, các nàng đều có chung một thắc mắc ‘không hiểu sao bạch mã vương tử của Đằng thị, chàng trai độc thân hoàng kim lại ôm một con nhóc chưa dậy thì?’ Ôn bảo bối liếc thấy thư ký kia đang lườm nguýt dì của mình, trong mắt hiện rõ sự hèn mọn, nó lập tức làm mặt quỷ lẽ lưỡi trêu nàng ta, rồi mới đi vào trong phòng tổng giám đốc.
Các thư ký một lần nữa bị chấn động, cái đứa nhỏ đang bám theo chân tổng tài của bọn họ cùng con nhóc trên tay tổng tài là ai? ※ “Tổng tài, tôi mang hai người này vào được không?” Đằng Tử Kỳ cẩn thận đặt Noãn Noãn xuống ghế, hắn đối xử với nàng như với trân phẩm quý báu.
Cử chỉ ôn nhu đó khiến Noãn Noãn rất cảm động.
Đằng Tại Hi nghiêm mặt, giọng nói trầm thấp phát ra từ yết hầu “Cô ấy bị thiếu mất cánh tay hay bị thiếu mất một chân? Cậu cần gì phải ôm cô ấy vào đây như vậy”.
Bộ não của Noãn Noãn nhất thời đình trệ, cắn cắn đôi môi hồng, nàng thấy có chút ủy khuất.
Đằng Tử Kỳ lên tiếng giải thích “không phải vậy, cô ấy bị thương ở chân, đi lại có chút bất tiện nên tôi đã giúp cô ấy một chút”.
Sắc mặt của Đằng Tại Hi không vì vậy mà trở nên hoà hoãn, trái lại càng thêm âm trầm “nói như vậy nghĩa là chuyện vừa rồi đối với cậu không là gì hết đúng không?” Meo giải thích: Đằng Tử Kỳ là cậu của Đằng Tại Hi đó mọi người.
Noãn Noãn đã nhận nhầm ~^o^~.