Trong xe, không khí có chút nặng nề, Noãn Noãn cẩn thận len lén nhìn Đằng Tại Hi, trong lòng thấy hối hận vì vừa nãy cô đã quá xúc động, không hiểu tại sao lúc đó cô lại muốn ôm anh, khiến cho bây giờ lại cảm thấy rất xấu hổ!
Đằng Tại Hi vẫn lạnh mặt lái xe, không nói được lời nào, Noãn Noãn cũng không biết anh đưa cô đi đâu, trong lòng chợt hoảng hốt!
Lúc sau, Đằng Tại Hi đột nhiên quay đầu sang nhìn Noãn Noãn, bắt gặp sự bối rối trên khuôn mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn lại, thật là đáng yêu, điều này làm cho Tại Hi tự nhiên lộ ra một ý cười: “Em đang suy nghĩ gì vậy ?“
Tại Hi đột nhiên cất tiếng, khiến Noãn Noãn nhất thời giật mình, trái tim đập liên hồi, chợt có chút oán giận trừng mắt liếc nhìn anh: “Sao đột nhiên anh lại lên tiếng, dọa chết người ta a!”
Đằng Tại Hi nhún nhún vai, không để ý, suy nghĩ, hỏi: “Em có muốn đi đến nơi nào đó không?“
“Sao ạ?” Noãn Noãn bỗng kinh ngạc nhìn Tại Hi: “Muốn đi đâu ạ? Em muốn đi đâu cũng được sao?“
Từ hồi vào ở Đằng gia, Noãn Noãn cũng chưa được đi đâu cả, đột nhiên cô nhớ lại khoảng thời gian trước kia, khi cô còn ở với chị!
Đằng Tại Hi gật gật đầu, trên khuôn mặt lộ ra nét tươi cười, anh không hề nhận ra rằng mình đang hạnh phúc!
Thấy Tại Hi gật đầu đồng ý, đôi mắt Noãn Noãn lóe lên tia sáng rạng ngời, trên khóe miệng cô lộ ra ý cười tươi sáng!
Cuối cùng, bọn họ đi tới một nơi trong kí ức của Noãn Noãn, đó là chợ đêm!
Khu chợ đêm cách ngôi nhà trước kia của chị em Noãn Noãn không xa.
hồi đó, khi chị cô còn sống hai người thường rất hay đi tới chợ đêm, có khi là đi bán các đồ trang sức nhỏ rẻ tiền, có khi chỉ là đi để ăn một món nào đó!
Khoảng thời gian ấy tuy vất vả cực khổ nhưng cô lại thấy vui vẻ nhất, bởi lúc đó hai chị em cô rất hạnh phúc, có một mái ấm của riêng mình.
Còn hiện tại, cô chẳng có gì cả, khát vọng có một mái ấm gia đình của cô đã không còn nữa!
Nụ cười trên khuôn mặt Noãn Noãn bỗng có chút buồn bã.
chợt nhiên nhìn thấy cửa hàng quen thuộc, Noãn Noãn thấy xúc động muốn khóc, rồi lại chợt nhớ tới chị của cô, trong lòng dấy lên nỗi buồn tủi khôn xiết !
Đằng Tại Hi đột nhiên từ phía sau ôm lấy Noãn Noãn, giữ cô trong lòng, nhẹ giọng: “Đừng khóc, tôi không thích em khóc!“
Tại Hi hôn nhẹ lên mái tóc của Noãn Noãn, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô nhưng anh không hề hay biết.
Noãn Noãn giật mình, đưa tay sờ lên mặt, mới hay mình đang khóc !
Đằng Tại Hi đột nhiên cầm tay Noãn Noãn dắt cô đi giữa dòng người xuôi ngược, mỉm cười nhìn: “Em muốn ăn cái gì?“
Noãn Noãn lập tức nói ra một loạt các món ăn: “Em muốn ăn bánh rán, rau xào, cơm cuộn,.
.
.
.
.
.“
Sau đó, Noãn Noãn cúng nắm lấy tay Tại Hi, cảm động nhìn anh: “Em muốn ăn mỗi thứ một món, có được không anh rể?“
Cô muốn nhớ mãi từng hương vị của những món ăn này, về sau cho dù không bao giờ … được tới đây nữa, cô cũng sẽ không quên chúng!
Đằng Tại Hi không trả lời, lập tức vòng tay qua eo Noãn Noãn, giữ cô sát bên cạnh, mang cô đến một cửa hàng có những đồ ăn mà cô muốn!
Người đi chợ rất đông, chen chúc nhau, nhưng Đằng Tại Hi vẫn giữ chặt Noãn Noãn đi sát bên cạnh, dù bất cứ giá nào anh cũng không buông tay ra!.