Bên trong quán bar, vang lên những tiếng nhạc du dương.
“Cái gì? !” Tiếu Nghiêu đột nhiên phun hết ngụm rượu trong miệng ra , ho khan , ánh mắt khó tin nhìn Đằng Tại Hi, “Hai người hôm qua đã ở trong khách sạn sao? !“
Đằng Tại Hi nhất thời lãnh mắt nhìn Tiếu Nghiêu, cầm lấy chén rượu uống một ngụm: “Cậu kinh ngạc gì chứ?“
Noãn Noãn nhìn nơi này một cách hiếu kì, trên tay đang cầm ly nước trái cây thỉnh thoảng lại đưa lên miệng nhấm nháp, đôi mắt đảo qua đảo lại quan sát, không hề chú ý tới Tại Hi và Tiếu Nghiêu đang nói chuyện gì.
Tiếu Nghiêu lập tức buông chén rượu, trừng lớn đôi mắt nhìn Tại Hi: “Hai người đều ngủ khách sạn, tớ chẳng lẽ còn không thể kinh ngạc sao ? Thật nghĩ không ra Tại Hi cậu đã không thích thì thôi, còn, đã thích rồi thì ngay cả trẻ vị thành niên cũng không buông tha, thật sự khiến cho người ta phải bội phục rồi! Nhưng mà cô bé này trông cũng khá xinh đấy chứ, chẳng trách cậu không cần đến Tiếu Tiêu !“
“Cậu đang nói linh tinh gì đó” Đằng Tại Hi nhíu lại mi, trừng mắt nhìn Tiếu Nghiêu: “Tớ có nói làm chuyện đó với cô ta bao giờ? Chúng tớ chỉ là ngủ một đêm ở khách sạn mà thôi! Đừng đem tớ ra so với cậu!“
“Cái gì mà thôi! Tớ còn tưởng hai người đã phát sinh chuyện tình rồi chứ!” Tiếu Nghiêu nhất thời nản lòng, vẻ mặt mất hứng, “Nhưng mà, từ trước đến nay tớ chưa từng thấy cậu đối xử tốt với một cô gái nào như vầy, nói đi, có phải cậu thích cô bé này không ? Mau mau khai ra, thì anh đây sẽ không giễu cợt cậu nữa!“
Đằng Tại Hi cười lạnh, uống một ngụm rượu, nói: “Cậu nghĩ tớ có thể thích một cô bé dáng người không có, mặt mũi cũng tầm thường như vầy được sao? Đẳng cấp của tớ không đến mức thấp như vậy đâu!“
“Vậy sao!” Tiếu Nghiêu nhất thời cười nhạo một chút, “Cậu đừng có lừa mình dối người nữa đi! Rõ ràng là thích muốn chết đi được, lại còn nói dối! Tớ khuyên cậu, nếu cậu thích cô bé này thì hãy nói thẳng ra cho người ta biết, bằng không sau này để mất thì hối không kịp đâu!“
“Cậu hãy lo cho bản thân cậu trước đi! Tớ không cần cậu phải chỉ giáo!” Đằng Tại Hi lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiếu Nghiêu, sau lại quay sang Noãn Noãn, nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà !“
“Dạ!” Ôn Noãn Noãn nghe lời để Tại Hi kéo đi.
Tiếu Nghiêu nhìn hai người họ rời đi, lắc đầu, hừ lạnh: ” Vậy mà còn nói là không thích sao? Nếu không thích thì việc gì phải đi nhanh như vậy chứ ?“
Trên đời này vốn có rất nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên, bọn họ vừa mới đi ra khỏi cửa quán bar, liền đụng phải Triển Lệ Ương và Hàn Hồi Hương cũng đang đi vào.
Ôn Noãn Noãn nhất thời thở nhẹ một tiếng: “Học trưởng!“
Đằng Tại Hi híp con ngươi đen, ánh mắt lạnh lùng nhìn Triển Lệ Ương, tự động đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Noãn Noãn, lạnh giọng nói: “Triển Lệ Ương, không ngờ lại gặp cậu ở đây!“
Triển Lệ Ương chủ động xem nhẹ sự có mặt của Tại Hi, ánh mắt vẫn đều chăm chú nhìn Noãn Noãn, mỉm cười , chào hỏi cô: “Noãn Noãn, hôm nay em không phải đi học sao? khi nào rảnh em nhớ đến chỗ anh nhé, anh mới viết rất nhiều bài hát muốn cho em nghe thử !“
Noãn Noãn trộm liếc nhìn Hàn Hồi Hương, cười gượng ép: “Dạ, được ạ!“
“được gì mà được!” Đằng Tại Hi lập tức đưa Noãn Noãn ra phía sau mình che chở, căm tức nhìn Triển Lệ Ương: “Triển Lệ Ương, tôi đã nói cậu không được gặp Noãn Noãn kia mà, cậu không coi lời nói của tôi ra gì phải không, là do cậu muốn nếm thử mùi vị, hậu quả sau này cậu tự gánh lấy!?”
Hàn Hồi Hương nhất thời lôi kéo tay Triển Lệ Ương, cau mày hỏi: “Anh ta là ai vậy ?“
Triển Lệ Ương không trả lời, Đằng Tại Hi liền híp con ngươi đen nhìn chằm chằm Hàn Hồi Hương: “Hàn Hồi Hương?“
Hàn Hồi Hương nhất thời kinh ngạc nhìn Tại Hi: “Anh, sao anh biết tên tôi?“
Đằng Tại Hi liền mị cười rộ lên: “Chắc cô cũng biết đến tên công ty Đằng Thị, cô đã kí hợp đồng nửa năm với công ty tôi, cô vẫn nhớ chứ ?!”
Nói xong, Tại Hi đi đến bên cạnh Hồi Hương, ghé vào tai cô, nhẹ giọng nói: “Đừng để tôi phải vạch bộ mặt thật của cô ra!“
Hàn Hồi Hương nhất thời cứng đờ, hóa ra hắn chính là Cậu chín của Đằng Thị trong lời đồn, Tổng tài của Đằng Thị!
Hồi Hương lập tức cúi đầu, cắn chặt môi dưới, theo bản năng buông rời khỏi tay của Triển Lệ Ương.
Triển Lệ Ương liền chau mày nhìn cô, nhưng nhìn không ra biểu hiện của cô là làm sao, lập tức giương mắt lên trừng mắt nhìn Đằng Tại Hi, trong mắt rực lên ánh lửa: “Đằng Tại Hi, đừng tưởng rằng anh có tiền là giỏi! anh cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi, vị trí hiện tại của anh bây giờ là của người khác cho anh, chứ anh chẳng có gì cả!“
“Cậu nói cái gì?” Đằng Tại Hi nhất thời giận dữ, nắm lấy cổ áo Lệ Ương, căm tức nhìnanh: “Cậu cũng gan lắm, dám một lần nữa xỉ nhục tôi!“
Chưa từng có ai dám dùng những từ ngữ khinh miệt để nói với anh, mà hắn, Triển Lệ Ương lại dám nhiều lần làm nhục anh, điều này làm cho Đằng Tại Hi rất tức giận!
“Anh rể, đừng mà !” Noãn Noãn lập tức cầm lấy tay Đằng Tại Hi nhăn mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh: “Học trưởng không phải cố ý nói như vậy, anh đừng quá tức giận? Chúng ta không phải cần về nhà sao? Chúng ta mau về nhà thôi, được không?“
Noãn Noãn thực sự sợ Tại Hi sẽ đánh Triển Lệ Ương, mặc kệ là ai, cô đều không muốn nhìn thấy người nào bị thương cả!
Hàn Hồi Hương liền híp mắt, ánh mắt sâu xa nhìn Noãn Noãn, cô không ngờ thân thế của Noãn Noãn lại không hề tầm thường như vậy, còn gọi Đằng Tại Hi là anh rể !
Đằng Tại Hi lúc này mới tức giận bỏ Lệ Ương ra, hừ lạnh: “Triển Lệ Ương, tôi không muốn ra tay với cậu, nhưng cậu lại không coi tôi ra gì, còn khư khư cố chấp, tôi sẽ khiến cậu phải hối hận!“
“Hừ, anh nghĩ tôi sẽ sợ anh sao ?” Triển Lệ Ương nhìn đối diện với Tại Hi, ngoại trừ sản nghiệp mà anh ta kế thừa ra thì Đằng Tại Hi chẳng có gì cả, anh ta có gì hơn người chứ?!!
không như Triển Lệ Ương anh, anh tuyệt đối không dựa vào quan hệ của gia đình để đạt được thành công! Anh sẽ dựa vào chính sức lực của mình để vươn tới vinh quang!
Lúc này, Tiếu Ngiêu từ nãy giờ luôn đứng ở một bên theo dõi tình hình, sắc mặt đột nhiên biến sắc, lập tức nghiêm mặt tiến về phía trước, từ trong góc tối của quán bar xuất hiện một người, Tiếu Nghiêu lại gấn chỗ anh ta nhanh chóng đoạt lấy máy ảnh trên tay người đó, cười lạnh nói: ” Anh biết điều thì hãy nhớ, hôm nay, anh không nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy cái gì hết!“
Hàn Hồi Hương lập tức quay sang nhìn chỗ Tiếu Nghiêu, thì ra anh ta là một tên săn ảnh
Đằng Tại Hi đưa tay lấy máy ảnh, cười lạnh, đột nhiên ném mạnh chiếc máy ảnh xuống sàn vỡ thành từng mảnh, trên khóe miệng nở nụ cười sâu xa, đi đến trước mặt tên săn ảnh, nhìn xuống hắn: “Có biết tôi là ai không? Có biết đắc tội với tôi sẽ có kết cục ra sao không? Tôi xem anh bạn đây hình như cái gì cũng không biết, đã vậy hôm nay tôi sẽ giúp anh bạn hiểu rõ, đắc tội với Đằng Tại Hi ta thì sẽ có kết cục như thế nào!“
Ánh mắt Tại Hi quay sang nhìn Tiếu Nghiêu, nói: “Tên này giao cho cậu , xử lý đẹp một chút!“
Tiếu Nghiêu mỉm cười, túm lấy tên săn ảnh đưa đi.
Đằng Tại Hi quay đầu ôm cánh tay, cười lạnh nhìn Triển Lệ Ương, “Có lẽ cậu nên đi theo xem kết cục của việc đắc tội với tôi là như thế nào!“
Nói một hồi, Tại Hi châm biếm một chút, liền lôi kéo Ôn Noãn Noãn rời đi.
Noãn Noãn trộm quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào bóng dáng Triển Lệ Ương đang ngày càng xa khuất.
.
.
.
.
.
Trái tim cô tan nát, nhưng khi tình cờ gặp lại anh, mặc dù bên cạnh anh còn có một người phụ nữ khác, sao trong lòng cô vẫn vương vấn về ai.!!!
Có phải hay không cả đời này cô sẽ rơi vào sự mê hoặc không tìm thấy lối thoát ???.