Trên đương về nhà Noãn Noãn luôn cúi đầu, trong đầu cô hiện ra hình ảnh của Triển Lệ Ương.
Noãn Noãn nghĩ, nếu lúc đó anh mỉm cười với cô thì dù cho hậu quả có như thế nào cô cũng sẽ chấp nhận tất cả, chỉ cần được ở bên anh là cô mãn nguyện lắm rồi!
Trên xe Đằng Tại Hi cũng khuôn mặt lạnh lùng, không nói một lời, không khí trong xe trở nên ngột ngạt khó thở.
Căn bản là vì từ lúc ở quán bar về trong đầu Noãn Noãn chỉ nghĩ đến Triển Lệ Ương nên không để ý tới Đằng Tại Hi.
Lúc này cô mới từ từ cảm nhận được cơn tức giận của anh, tự nhiên cô rụt cổ lại, thật cẩn thận liếc mắt nhìn, nhất thời bị nét hung ác trên khuôn măt Tại Hi làm cho sợ hãi!
Tại Hi lái xe thẳng vào trong gara để xe của Đằng gia, khuôn mặt anh vẫn lạnh lẽo, không nói một lời!
Xe dừng lại, Noãn Noãn cảm thấy có chút nhẹ nhõm nghĩ mình sắp được thoát khỏi tình huống hiện tại, sẽ không phải chịu cơn giận của Tại Hi.
Nhưng vừa tắt máy xe, Tại Hi liền cầm lấy cổ tay Noãn Noãn kéo đi!
Trong đại sảnh, Đằng phu nhân vì Tại Hi và Noãn Noãn đi qua đêm không về nhà nên đang rất tức giận vừa nhìn thấy Tại Hi lôi kéo Noãn Noãn đi vào, bà liền chợt trừng đôi mắt, nhìn hai người họ gầm nhẹ: “Đằng Tại Hi, con đứng lại cho ta!”
Đằng Tại Hi lại như không nghe thấy tiếng của Đằng phu nhân, coi như không có gì vẫn cứ lôi Noãn Noãn đi lên.
Đằng Thiến Thiến đứng một bên xem kịch vui, tình hình ngày càng trở nên thú vị, Thiến Thiến thấy rõ ràng một chuyện đó là em chín rất coi trọng cô bé ấy, mà cô bé ấy dường như cũng có chút gắn kết với gia đình mình, nên trong lòng không khỏi có chút vui mừng!
Đằng Hỉ Ái trấn an Đằng phu nhân, dùng ánh mắt ra hiệu cho Đằng Tử Kì, Đằng Tử Kì lập tức đi đến bên cạnh Đằng Tại Hi nói: “Cậu chín, Bà ngoại đã lo lắng cho cậu cả đêm, cậu nên ngồi xuống nói chuyện với bà!”
Đằng Tại Hi nhất thời dừng lại, nheo đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào Đằng Tử Kì, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh: “Đằng Tử Kì, cháu dám ra lệnh cho cậu từ bao giờ vậy?”
Đằng Tử Kì nhất thời cúi đầu, trầm giọng nói: “cháu không dám!“
Đằng Thiến Thiến lập tức đi ra hòa giải, vỗ bả vai Đằng Tại Hi, cười ha ha: “Thôi mà! em chín nhà ta đang rất tức giận thì phải?! mẹ cũng chỉ là lo lắng cho em thôi mà, em cũng đừng như trẻ con mà nổi cáu lên như vậy!”
Đằng Tại Hi bỗng dưng trừng lớn đôi mắt, nhìn Thiến Thiến, trầm giọng nói, “Đằng Thiến Thiến, chị bảo ai là trẻ con ?“
“Rõ ràng là như trẻ con còn gì!” Đằng Thiến Thiến bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm , đột nhiên lại cười rộ lên, nhìn chằm chằm Noãn Noãn từ đầu tới giờ vẫn luôn cúi đầu, thân thiết nói: “Noãn Noãn à, em hãy nói cho chị tám xem, hôm qua em và Tại Hi đã đi đâu vậy?”
Nếu có thể, Noãn Noãn ước gì không có ai chú ý tới cô lúc này !
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Noãn Noãn, cô thật sự cảm thấy không được tự nhiên, rất không thoải mái, nhiều hơn là sự tự ti, đứng trước mặt mọi người cô thấy mình như một con vịt xấu xí, đáng ghét!
Đằng Tại Hi liếc thấy sự lúng túng trên khuon mặt nhỏ bé của Noãn Noãn, lập tức kéo cô ra phía sau lưng mình, che lấp ánh mắt soi xét của Đằng Thiến Thiến, lạnh giọng nói: “Em và cô ấy đi đâu không liên quan đến chị!”
Đằng Thiến Thiến đưa ánh mắt khả nghi nhìn hai người họ, tươi cười: “Được rồi, chị biết đây là bí mật của hai em, chị sẽ không hỏi nữa, được rồi chứ!
Lúc này Đằng phu nhân đã dịu bớt cơn tức giận, hít sâu , sau đó nhìn thẳng vào Đằng Tại Hi, thanh âm có chút bất lực: “Tại Hi, con đến bao giờ mới chịu nghe lời ta đây hả!”
Thật khổ sở khi có một người con như vậy, dù anh làm bất cứ chuyện gì cũng khiến cho bà phải lo lắng!
Đằng Tại Hi kéo Noãn Noãn cùng ngồi lên ghế đối diện với Đằng phu nhân, chân bắt chéo, tay phải vẫn nắm chặt tay của Noãn Noãn, hừ lạnh nói: “Mẹ vừa nói con là con trai của mẹ sao?”
Sắc mặt của Đằng phu nhân chợt trở lên trắng bệch, bị Tại Hi làm cho tức giận đến nói không ra lời.
Còn những người xung quanh thì đều cố nhịn cười, cửu thiếu gia nhà họ Đằng vẫn hay tự cao, ngạo mạn khiến người ta phải dở khóc dở cười!
Lúc này, Tiếu Tiêu đeo một chiếc tạp dề bưng bát súp từ trong phòng bếp đi ra, nhìn mọi người, tươi cười: “canh súp đã chuẩn bị xong, mọi người lại thử xem thế nào!”
Đằng phu nhân nhìn thấy Tiếu Tiêu, lập tức bắt lấy cơ hội nhìn Đằng Tại Hi nói: “Tại Hi, con xem Tiếu Tiêu khéo tay chưa? Nó nhất định sẽ là một người vợ ngoan hiền.
Mẹ tính sẽ xem ngày để hai đứa làm lễ đính hôn, con lập gia thất sớm một chút ta sẽ sớm có cháu để bế!”
Đằng Tại Hi bỗng dưng đứng lên, ánh mắt căm phẫn nhìn Đằng phu nhân, gầm nhẹ: “Hôn sự của con sẽ do tự con quyết định, mẹ đứng tự ý làm bừa!”
“Thế nào là làm bừa? Đằng Tại Hi, con có hiểu ta nói gì hay không ?” Đằng phu nhân cũng giận dữ đứng lên, cùng Tại Hi đấu khẩu: “Chúng ta đã bỏ qua chuyện ngu xuẩn mà con gây ra năm mười sáu tuổi, bây giờ con đã 25 tuổi, còn muốn chúng ta để yên cho con làm chuyện xuẩn ngốc thêm một lần nữa sao?”
“Chuyện ngu xuẩn đó không phải mẹ rất thích sao? Nếu mẹ đã không thích vậy tại sao còn mang đứa bé đó về nhà!” Đằng Tại Hi một chút không nhượng bộ.
Đằng phu nhân giận dữ , nhịn không được thốt ra: “Nếu biết trước sẽ thế này, ta tuyệt đối không bao giờ đem bọn chúng về cái nhà này!”
— Bịch
Tiếng của một đồ vật nào đó rơi xuống đất.
Mọi người nghe vậy, chợt chuyển tầm nhìn ra cửa nhà, Ôn Bảo Bối tròng mắt đỏ hoe, đứng trước cửa, túi sách trên tay cô bé rơi xuống đất.
Đằng phu nhân nhất thời cả kinh, kích động nhìn Bảo Bối: “Bảo Bối.
.
.
.
.
.”
Đằng Tại Hi chau mày, gương mặt lộ vẻ không quan tâm, quay đầu đi.
“Bảo Bối.
.
.
.
.
.” Noãn Noãn biết Bảo Bối nhất định đang bị tổn thương, lập tức chạy đến bên cạnh an ủi.
Bảo Bối lúc này lại lập tức quay đầu, chạy ra khỏi nhà, bóng dáng bé nhỏ nhanh chóng biến mất trước mắt mọi người!
Noãn Noãn liền kích động gọi to: “Bảo Bối!”
Đằng Tại Hi lập tức kéo Noãn Noãn giữ lại, trầm giọng nói: “Em không cần phải đuổi theo!”
Noãn Noãn bỗng dưng trừng lớn đôi mắt, không thể tin được những lời Tại Hi nói: “Anh nói cái gì? Bảo Bối mới có tám tuổi, nó chỉ là một bé gái mà thôi, chẳng lẽ anh không quan tâm tới nó một chút nào hay sao?”
Đằng Tại Hi không để ý đến lời chỉ trích của cô, mà vẫn lạnh lùng nghiêm mặt nhìn Đằng phu nhân nói: “Mẹ, mẹ là người gây ra chuyện, mẹ hãy đi giải quyết đi! Nhưng, mẹ đang hối hận vì đã đem nó về, bây giờ nó đã bỏ đi, như vậy chẳng hợp với ý của mẹ hay sao?”
Đằng Tại Hi cười lạnh, liền kéo Noãn Noãn đi lên lầu!
Đằng phu nhân ngây người sửng sốt một hồi, lập tức gọi người hầu trong nhà tới, nhất định phải đem Bảo Bối trở về!
Đằng phu nhân toàn thân tê liệt, ngồi bất động trên ghế sô-pha, nước mắt không ngừng chảy, vừa khóc vừa gọi Bảo Bối: “Bảo Bối à, bà xin lỗi con, bà sai rồi.
.
.
.
.
bà biết bà sai rồi!!!.
.
.
.
.
.”
Những người khác vội vàng an ủi bà, chỉ có Tiếu Tiêu đứng bên cạnh, vẻ mặt oán hận, hung dữ trừng mắt nhìn theo Đằng Tại Hi cùng Ôn Noãn Noãn biến mất.
.
.
.
.
..