“Anh rể, anh mau buông em ra! Em muốn đi tìm Bảo Bối!” Noãn Noãn ở trong lòng Đằng Tại Hi giãy dụa .
Đằng Tại Hi lại một tay đẩy Noãn Noãn ngã lên giường, Ngay sau đó, anh cũng nằm lên, rồi khống chế cơ thể Noãn Noãn đang giãy dụa (ặc ặc…hành động này phải gọi là gì ta???..
:-? không chấp nhận đc.
giờ nào ruj mà còn..hix.!!!?!!!).
“Anh rể!” Noãn Noãn nổi giận, lần đầu tiên dám hét to với Tại Hi, hai tay chống lên ngực anh, giận trừng mắt nhìn: “Anh hãy bỏ em ra!”
Đằng Tại Hi nhướng mi, có chút kinh ngạc nhìn thẳng vào gương mặt nhỏ nhắn quật cường của Noãn Noãn: “Ôn Noãn Noãn, Em được lắm, dám lớn tiếng với tôi!”
Noãn Noãn vẫn tức giận, dùng sức lực đẩy Tại Hi ra: “Anh rể, Bảo Bối là người quan trọng nhất với em, anh không thích nó, em cũng không ép anh! Bảo Bối chạy ra khỏi nhà, em biết chắc rằng anh sẽ không đi tìm Bảo Bối về đâu!? nếu anh ấy không đi, cũng đừng có ngăn cản em đi tìm chứ!”
Suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Noãn Noãn là không được để cho Bảo Bối phải chịu tổn thương, thiệt thòi, nhất định phải tìm được nó trở về!
Noãn Noãn đang định xuống khỏi giường, thì bị Đằng Tại Hi đột nhiên nắm giữ tay lại, lại một lần nữa kéo cô đến bên người, dùng tay chân khống chế cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn: “Ôn Noãn Noãn, vừa rồi em dám giáo huấn tôi?”
Noãn Noãn dùng hết sức lực cố thoát ra, đáng tiếc Đằng Tại Hi vẫn không chút đuối sức, cô liền giương mắt, trừng trừng nhìn anh: “Này!!!! Đằng Tại Hi! Anh nghĩ anh vẫn là trẻ con sao? Em giáo huấn anh đó, thì làm sao chứ? Nếu anh hành xử như một người lớn thì đâu bị người khác giáo huấn! Anh mau bỏ em ra! Nếu Bảo Bối xảy ra chuyện gì, em tuyệt đối không tha thứ cho anh!”
Noãn Noãn cố sức thoát khỏi gông cùm của Tại Hi nhưng vô ích, trong lúc quẫn trí cô liền nắm lấy tay của anh cắn một miếng, để lại một vết hằn sâu dấu răng trên tay của anh.
Đằng Tại Hi nhất thời bị đau, buông lỏng cánh tay, Noãn Noãn chớp thời cơ nhảy xuống giường, cũng không thèm liếc nhìn Tại Hi vội chạy ra ngoài.
Đằng Tại Hi không đuổi theo Noãn Noãn, mà là cứ ngồi thần ra nhìn vết răng cắn của cô in trên tay mình!
Trong nhà mọi người đều loạn lên đi tìm Bảo Bối, nhưng trong thời gian ngắn sao có thể tìm thấy cô bé!
“Bảo Bối, Bảo Bối con đang ở đâu? Bảo Bối!” Noãn Noãn vừa đi, vừa gọi to, đôi mắt đỏ hoe, khóc nức nở.
Hiện tại sắc trời đã tối , nếu không tìm thấy Bảo Bối, Bảo Bối nhất định sẽ rất sợ hãi!
Noãn Noãn lo lắng, không biết Bảo Bối đã chạy đi đâu, cô chỉ theo bản năng nhằm hướng công viên đi đến.
Trước kia chị cô còn sống, mỗi một lần Bảo Bối bị chị giáo huấn, con bé đều chốn đến công viên, mà người đầu tiên tìm thấy nó chính là cô!
Trong công viên, không gian vắng vẻ, tịch liêu, mọi người đều đã về nhà , không thấy một bóng người.
Noãn Noãn chợt có chút rùng mình, cứ tưởng tượng đến Bảo Bối đang phải cô đơn một mình trong sợ hãi, Noãn Noãn lại cảm thấy bứt rứt không yên, cô nghĩ muốn được nhanh chóng tìm ra Bảo Bối!
“Bảo Bối?” Noãn Noãn chậm rãi bước về phía cầu trượt, nhỏ giọng gọi: “Bảo Bối con đang ở đâu? Con hãy trả lời cho dì biết đi con?”
Lúc này bỗng truyền đến một âm thanh nhỏ nức nở.
Noãn Noãn nhất thời chấn động, lập tức bước về nơi phát ra tiếng khóc, bên dưới cầu thang trượt có một khoảng trống, quả nhiên bên trong có một thân hình nhỏ bé, Noãn Noãn nhanh chóng bước lại gần, cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
Noãn Noãn ngồi xổm xuống, nhìn Bảo Bối nhẹ giọng nói: “Bảo Bối, dì tới đón con về nhà đây !”
“Nơi đó không phải nhà của chúng ta!” Bảo Bối ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn lệ, cắn chặt môi dưới, vẻ mặt đáng thương nhìn Noãn Noãn.
Noãn Noãn trong tim đau nhói, đôi mắt cũng chợt đỏ hoe, sụt sịt mũi, mỉm cười an ủi: “Bảo Bối ngoan, bà nội con không phải cố ý nói như vậy đâu, bà chỉ là do quá giận cha con nên mới nói như vậy thôi!”
“Không phải đâu! Bà nội không thích con, bà nội thấy hối hận khi đã đưa con về nhà!” Bảo Bối khăng khăng, lắc đầu, đột nhiên bước đến phía Noãn Noãn, ánh mắt mong ước nhìn cô: “Dì ơi, chúng ta đi thôi! chúng ta đi khỏi nơi đó…không bao giờ trở về nơi đó nữa, có được không dì? Dù sao người trong Đằng gia cũng không có ai thích chúng ta! Chúng ta cho dù phải đi ăn ngủ ở đầu đường xó trợ con cũng không muốn quay về nơi đó nữa, được không dì?”
“Bảo Bối.
.
.
.
.
.” Noãn Noãn nghĩ đến việc mình ở Đằng gia cũng chẳng thoải mái gì!
“Dì ơi.
.
.
.
.
.” Bảo Bối hai mắt xưng đỏ, nắm lấy tay Noãn Noãn, nghẹn ngào: “Chúng ta đi khỏi đây nha dì ? con thực sự không muốn ở lại đó nữa! Bà nội không thương con, các bác, các cô cũng không thích con, cha lại càng chán ghét con, con không muốn ở lại đó nữa! nha dì?”
Noãn Noãn nhất thời đau lòng ôm chặt Bảo Bối vào trong ngực: “Được! Dì đồng ý với con, chúng ta sẽ rời khỏi Đằng gia, Hai dì con ta sẽ trở về nơi cũ của chúng ta, được chứ!”
Noãn Noãn nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Bảo Bối, cùng nhau rời đi.
Cô đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía của Đằng gia, thở dài , trong lòng muốn nói lời tạm biệt!
Mấy ngày nay coi như là một giấc mộng đẹp, tỉnh mộng rồi, phải trở lại là chính mình thôi! từ nay về sau…không bao giờ gặp lại nữa.
Noãn Noãn chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường giản dị!
Do vội vã chạy đi tìm Bảo Bối nên Noãn Noãn chưa kịp mang theo gì trong người, đến chút tiền phòng thân cũng không đủ.
Ôn Noãn Noãn mang theo Ôn Bảo Bối đi tới khách sạn trước mặt, cô nhìn tờ tiền trong tay mà thở dài.
Rời khỏi Đằng gia, hai dì cháu Noãn Noãn không biết phải đi đâu về đâu! Không nói đến việc ăn uống, ngay cả chỗ ở cũng không có!
Thời tiết rất lạnh, Bảo Bối vùa thổi thổi vào hai bàn tay nhỏ vừa xoa xoa chúng cho đỡ lạnh, ngẩng đầu nhìn Noãn Noãn, hỏi: “Dì ơi, chúng ta sẽ ngủ ở đâu hả dì? con đói rồi và lạnh nữa!”
Noãn Noãn cúi đầu nhìn Bảo Bối thấy sống mũi cô bé đều đỏ lừ, trong lòng xót xa, ngồi xổm xuống ôm chặt cô bé vào trong ngực, lấy tay xoa xoa lên khuôn mặt nhỏ bé, giúp cho thân nhiệt của Bảo Bối ấm lên: “Bảo Bối ngoan, bây giờ dì đưa con đi ăn cái gì nha?”
Thấy Bảo Bối đang lạnh đến run rẩy cả người, Noãn Noãn liền tháo khăn quàng cổ của mình quàng lên cho cô bé, sau đó dắt cô bé, chờ ăn no rồi, sau còn tiền sẽ trở lại khách sạn!
Ngồi trong một quán nhỏ ở ven đường, Noãn Noãn đau lòng nhìn thấy Bảo Bối đang từng ngụm từng ngụm súc bát mì sợi nóng hổi, quả nhiên con bé đói bụng đã lâu, những ngày tháng sau này phải làm sao đây?
lúc sau, Bảo Bối đã ăn no, ngẩng đầu mỉm cười nhìn Noãn Noãn: “Dì ơi, con ăn no rồi, dì ạ! bây giờ chúng ta ngủ ở đâu hả dì? con thấy mệt lắm rồi!”
Noãn Noãn nhìn vào số tiền còn lại trên tay, trộm thở dài một hơi, nhất thời lại hiện khuôn mặt tươi cười: “Bảo Bối mệt rồi à? dì đưa con đi ngủ nha!”
Nghĩ đến khách sạn hôm trước cô cùng Tại Hi ngủ một đêm đó, cô cũng không có đủ tiền để thuê !
Bị Bảo Bối kéo đi, Noãn Noãn không biết phải làm sao, chỉ biết dắt Bảo Bối rời khỏi quán ăn, hai người cứ đi như vậy, nhưng cứ đi mãi như vậy cũng không phải là cách hay, Bảo Bối sẽ không muốn đi mãi như vậy, ngồi ở ngã tư đường, khuôn mặt nhỏ nhắn không nói lời nào!
Noãn Noãn không có cách nào, đành phải đi đến ngồi bên cạnh Bảo Bối, ôm cô bé vào trong lòng, ánh mắt mờ mịt!
Đột nhiên, phía trước truyền đến tiếng huyên náo, Noãn Noãn đưa mắt lên nhìn, nhất thời lại cúi đầu xuống, cắn chặt môi dưới, hối hận, chỉ hy vọng không ai chú ý tới mình.
Đáng tiếc, không như mong muốn! người gây ra sự huyên náo kia đã nhìn thấy Noãn Noãn, liền nhằm hướng cô đi lại !.