Ác Ma Tổng Tài – Mau Buông Mẹ Bé Nhỏ Ngốc Nghếch Của Bảo Bối Ra


“Cô là.

.

.

.

.

.

Ôn Noãn Noãn?” một giọng nói có chút ý tứ trêu trọc vang lên bên tai Noãn Noãn.

Noãn Noãn dù muốn coi như không hề nghe thấy gì cũng không được, bởi vì người cất tiếng nói đang đứng ngay trước mặt cô, ngoài ra còn có rất nhiều người khác cũng đang đứng nhìn!
Noãn Noãn cười gượng: “Chào chị!”
Trên mặt mặc dù đang nở nụ cười, nhưng thật ra Noãn Noãn đang rất muốn khóc.

Tại sao lại để cho cô gặp người này?..

tại sao?..

tại sao lại là chị ta…???…Hàn Hồi Hương!?!
Bảo Bối nhất thời nhíu đôi mi thanh tú lại, nheo mắt nhìn Hồi Hương.
Hàn Hồi Hương mỉm cười nhìn Bảo Bối một cái, sau đó quay sang nói với các fan hâm mộ của mình: “Các bạn, thời tiết lạnh như vầy, tôi thấy, các bạn hãy mau về nhà đi! Tôi vừa gặp được một người bạn nên muốn được nói chuyện tâm sự một chút, các bạn có thể cho tôi một chút riêng tư được chứ?! tôi biết các bạn là những con người rất hiểu biết, nên sẽ thông cảm cho tôi mà !”
Các fan của Hàn Hồi Hương nghe vậy lập tức nghe lời cô, ai lấy đều tiếc nuối, nói lời tạm biệt!
Sau khi mọi người đã đi hết, chỉ còn lại 3 người, Hàn Hồi Hương mới quay sang nhìn Noãn Noãn, mỉm cười hỏi: “Noãn Noãn, đã trễ thế này, sao cô còn dắt theo đứa bé đi trên đường như vậy?!”
Noãn Noãn vẻ mặt xấu hổ, không biết nên nói cái gì: “Hmm, e.

.m.

.

.

.em!!!!…”
Hàn Hồi Hương liếc nhìn hai người xem xét rồi lại cười trêu, nói: “Hai người không phải trốn khỏi nhà Đằng gia đấy chứ?”
Noãn Noãn lập tức cúi đầu, còn Bảo Bối hiện rõ vẻ mặt phòng bị, trừng mắt nhìn Hồi Hương.
Hàn Hồi Hương liền thu lại nụ cười, thất thanh nói: “Vậy là hai người thực sự đang bỏ trốn khỏi nhà? !”
Noãn Noãn bất đắc dĩ cười gật gật đầu, thở dài nói: “Sự thật.

.

.

.

.

.

không phải như chị nghĩ đâu! bây giờ, chúng em không còn nơi nào để đi cả!”
Hàn Hồi Hương vẻ mặt hiểu rõ, đột nhiên ánh mắt thâm sâu nhìn: “Nếu vậy.

.

.

.

.

.

chi bằng hai người tới nhà của tôi, thế nào?”
“Sao?” Noãn Noãn nhất thời ngạc nhiên!
Cuối cùng không còn cách nào khác, Noãn Noãn và Bảo Bối vẫn phải cùng nhau đi tới nhà của Hàn Hồi Hương trú tạm.

Ai bảo hai người không còn nơi nào để về chứ!
Ánh mắt bối rối, Noãn Noãn toàn thân lạnh cóng, co quắp, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Mà trông Bảo Bối cũng đang ôm chặt lấy người Noãn Noãn run rẩy, không còn sự hoạt bát, tinh anh như ngày thường.

Noãn Noãn bỗng thấy đau lòng, lập tức hai tay ôm chặt vây quanh người Bảo Bối, ôm vào lòng.
Hàn Hồi Hương quay đầu lại thấy Noãn Noãn vẫn đứng im, nhất thời nhướng mi, nói: “Hai người mau vào trong đi chứ, còn đứng đó làm gì !”
Noãn Noãn lúc này mới từ từ bước vào, ánh mắt liếc qua một vòng căn nhà, đánh giá, đúng là nhà của ngôi sao có khác, thật là một nơi rất đẹp!
Hàn Hồi Hương về nhà liền cởi đồ khoác ngoài ra, rồi quay sang Noãn Noãn nói: “Hai người có đói không? Có muốn ăn cái gì đó không?”
Noãn Noãn lập tức lắc đầu: “Không cần đâu, chúng em vừa ăn rồi !”
“Vậy hai người chắc cũng đã mệt rồi! Tôi dẫn hai người vào phòng nghỉ ngơi nha!” Hàn Hồi Hương đi phía trước dẫn đường cho hai người, Noãn Noãn dắt Bảo Bối đi theo phía sau.
Noãn Noãn không biết tại sao cô lại đồng ý đến đây.

mỗi lần nhìn thấy Hồi Hương, trong lòng cô lại cảm thấy rất buồn, bởi vì Hồi Hương chính là bạn gái của Triển Lệ Ương!
Trong lúc Noãn Noãn mải mê suy nghĩ, Hàn Hồi Hương đã dẫn hai người đến phòng nghỉ: “Hai người có muốn tôi gọi điện về nhà thông báo cho ai đó…như Đằng Tại Hi…hay không?”
Nhắc tới Đằng Tại Hi, Hồi Hương lại nhớ tới chuyện lần trước, liền cảm thấy khó chịu, khuôn mặt biến sắc trở nên lạnh lùng.
Noãn Noãn nghe vậy, lập tức xua tay lắc đầu: “Không cần đâu, không cần đâu ạ!”
“Được rồi, chúc hai người ngủ ngon!” Hàn Hồi Hương cười cười, chợt nhìn xuống thấy Bảo Bối cô liền ngồi xuống đối diện với cô bé, mỉm cười hỏi: “Cô bé đáng yêu này, tên cháu là gì nhỉ? Đằng Tại Hi là cha của cháu, có phải không? hai người trông rất giống nhau!”
Bảo Bối nắm chặt tay Noãn Noãn, nhíu mi nhìn Hồi Hương, lớn tiếng nói: “Hai cha con tôi giống nhau thì liên quan gì tới cô? Cô có ý gì với cha của tôi sao?! cô cũng muốn làm mẹ của tôi ư?!”
Noãn Noãn sắc mặt nhất thời khẽ biến, lấy tay bịt miệng Bảo Bối, nhìn Hàn Hồi Hương lấy lòng: “Thật xin lỗi chị.

Bảo Bối còn nhỏ không hiểu chuyện nên nói lung tung, xin chị đừng để bụng!”
Hàn Hồi Hương liền cười sâu xa, nhìn thẳng vào mắt Noãn Noãn, nói: “Không sao, tôi đã có Triển Lệ Ương rồi, nên những lời cô bé vừa nói tôi chỉ coi là câu nói đùa thôi!”
Hàn Hồi Hương rời khỏi phòng, đặc biệt liếc nhìn Bảo Bối, mang theo nụ cười gian tà bỏ đi!
Noãn Noãn đợi cho Hồi Hương đi khỏi mới thở dài một hơi, ánh mắt mờ mịt không còn thần thái.
Bảo Bối liền giật nhẹ tay cô, ngửa đầu hỏi: “Dì ơi, cô vừa rồi là ai vậy dì? sau này chúng ta sẽ ở đây hả dì? nhưng, con không thích nơi này!”
Noãn Noãn đem Bảo Bối ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Cô ấy là người có địa vị cao hơn chúng ta, chúng ta cần phải tôn trọng, vậy nên con không được vô lễ với cô ấy đó nha! Còn nữa, chúng ta chỉ ngủ một đêm ở đây thôi, sáng mai chúng ta sẽ đi nơi khác!”
Bảo Bối liền thở dài nhẹ nhõm, đột nhiên lại hì hì phá lên cười: “Dì ơi, dì đoán xem, giờ này cha và mọi người có còn đi tìm chúng ta nữa không? họ có lo lắng cho chúng ta không? chúng ta có nên nhanh đi khỏi đây? con sợ họ sẽ nhanh chóng tìm ra hai dì con ta!”
Noãn Noãn lập tức cười dịu dàng, xoa tóc Bảo Bối: “Bảo Bối của chúng ta thông minh quá, con nói rất đúng.

chúng ta phải mau mau đi ngủ để sáng mai dậy,rời khỏi đây, như vậy họ sẽ không tìm thấy chúng ta, được chứ!”
Bảo Bối lập tức nghe lời theo Noãn Noãn đi vào phòng tắm rửa mặt để đi ngủ.
Lại nói, Hàn Hồi Hương sau khi trở về phòng mình, cô liền lấy điện thoại ra, suy nghĩ một lúc, rồi bấm số gọi cho ai đó: “xin lỗi, xin hỏi đây có phải số của Đằng gia không vậy? Cảm phiền cho tôi gặp anh Đằng Tại Hi một chút!”
Người hầu của Đằng gia đang nghe điện thoại: “Xin hỏi cô là ai? Thiếu gia chúng tôi hiện đã ra ngoài làm công chuyện rồi!”
“Nếu vậy cô có thể cho tôi số của thiếu gia của các người được không?! bởi vì, tôi biết người mà thiếu gia các người đang tìm giờ ở đâu!”
Sau khi hỏi xin được số của Đằng Tại Hi, Hàn Hồi Hương lập tức gọi cho anh: “Đằng Tổng tài phải không!?”
“Cô là ai?” Đối với những cú điện thoại lạ, Tại Hi thường không muốn dài dòng tiếp chuyện, làm mất thời gian nên anh nói rất ngắn gọn!
“Tôi là Hàn Hồi Hương đây!”
“Có chuyện gì?” Đằng Tại Hi đang lái xe đi tìm hai dì cháu Noãn Noãn, nên không còn tâm trạng nói chuyện khác!
Hàn Hồi Hương mị cười, “Hình như anh đang đi tìm người?”
Đằng Tại Hi sắc mặt nhất thời khẽ biến: “Cô biết họ đang ở đâu?”
Hàn Hồi Hương liền cười trêu trọc: “Anh muốn biết thì 8 giờ sáng mai…tôi sẽ gọi lại cho anh!”
Mới vừa nói xong câu này, Hồi Hương lập tức tắt máy, tháo pin điện thoại ra, đặt lên bàn, khóe miệng lộ ra nụ cười tà ý.

.

.

.

.

..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui