kính koong — kính koong —
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng chuông, Hàn Hồi Hương nhíu lại mi đi ra mở cửa, nhất thời nhướng mi, nhìn người đang đứng trước mặt, cười nhạo nói: “Quả nhiên không thể xem thường anh, Đằng tổng tài! chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà anh đã tìm ra địa chỉ nhà của tôi!”
Đằng Tại Hi tầm mắt lướt vào bên trong căn nhà tìm kiếm, trầm giọng hỏi: “Họ đâu?”
Tại Hi muốn bước vào bên trong nhưng lại bị Hàn Hồi Hương đứng chắn trước cửa, mị cười: “Đằng tổng, hãy từ từ đã! Đây là nhà của tôi mà, ngài muốn vào…cũng phải hỏi qua ý kiến của tôi đã chứ!?”
Đằng Tại Hi nhất thời ôm cánh tay, ánh mắt sâu xa nhìn Hồi Hương: “Cô muốn tôi cám ơn cô sao?!”
Hàn Hồi Hương mỉm cười nhìn lại anh: “Thực ra là… tôi muốn thương lượng một chút với Đằng tổng ngài!”
Đằng Tại Hi bĩu môi cười, ý bảo Hồi Hương nói tiếp.
Hàn Hồi Hương bước ra ngoài, tiến lại gần Tại Hi, nhẹ giọng nói: “Dù sao, hợp đồng của tôi với công ty ngài cũng không thể bị hủy bỏ?”
Đằng Tại Hi nghe vậy, khóe miệng nở nụ cười, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Hàn Hồi Hương: “Không thể bị hủy bỏ ư?”
Hàn Hồi Hương cũng mỉm cười, gật gật đầu: “Chuyện này xem như chúng ta giao ước xong, vậy nên.
.
.
.
.
.”
“Ha ha!” Đằng Tại Hi đột nhiên phá lên cười, vuốt mặt, cười khẩy nói: “Hàn Hồi Hương, cô nghĩ tôi là thằng ngốc sao? cô nghĩ Tổng tài của Đằng thị chỉ có khuôn mặt điển trai thôi hay sao?”
“Cái gì?” Hàn Hồi Hương ngạc nhiên nhìn Tại Hi.
Đằng Tại Hi sắc mặt đột nhiên thay đổi, đẩy Hàn Hồi Hương ra, rồi thong thả bước vào bên trong, xoay người lại nhìn cô, cười nham hiểm: ” Đáng tiếc, tôi là người làm ăn kinh doanh, chuyện không có lợi, tôi sẽ không làm! Cô muốn giao ước ư? Rất đơn giản, cô chỉ cần bỏ ra một ngàn vạn là đủ!”
Tại Hi hé miệng nở nụ cười châm chọc, sau đó nhằm thẳng phòng phía trước bước lại, tìm kiếm người anh cần.
Hàn Hồi Hương ở phía sau, ánh mắt tức giận, nắm chặt bàn tay.
Nhìn hai gian phòng, tìm khắp nơi đều không thấy Noãn Noãn, Đằng Tại Hi nhất thời quay đầu lại nhìn Hàn Hồi Hương, lạnh giọng hỏi: “Noãn Noãn đâu?”
Hồi Hương cắn chặt môi dưới, đột nhiên nhướng mi, chạy đến bên cạnh Tại Hi sà vào lòng, đưa tay lên cổ anh kéo xuống rồi hôn lên môi anh!
Đằng Tại Hi cau mày, dùng sức đẩy cô ra, đang định nói lại, chợt nhìn thấy Noãn Noãn đang đứng nhìn, ánh mắt trống rỗng!
Chết tiệt!
Đằng Tại Hi trong lòng thầm mắng, lập tức tiến lại gần Noãn Noãn, có chút không tự nhiên nhìn cô, nói: “Chuyện không như em nghĩ đâu!”
Noãn Noãn hạ ánh mắt, nhẹ giọng nói: “Em không thấy gì hết! em chỉ ra uống chút nước thôi.”
Noãn Noãn giơ cái cốc trong tay lên, ám chỉ, không thèm liếc nhìn lại Tại Hi.
Cô liếc nhìn Hồi Hương một chút rồi đi sang phòng bếp.
Đằng Tại Hi sắc mặt chợt trở nên khó coi, nắm lấy cánh tay Noãn Noãn, xoay người cô lại, đối diện với anh, gầm nhẹ: “Đáng ghét, em không thể nghe anh giải thích một chút sao?”
Noãn Noãn hơi hơi giãy dụa , có chút tức giận cũng hét lên: “Em đâu có hiểu nhầm chuyện gì mà anh phải giải thích?!”
“Nếu không hiểu nhầm, vậy ngay bây giờ em hãy theo tôi về nhà!” Đằng Tại Hi nhanh tay nắm lấy tay Noãn Noãn, cảm thấy không thích việc cô cứ luôn cúi đầu không thèm nhìn anh!
Noãn Noãn nghe vậy, lập tức rút tay về, ngẩng mặt lên nhìn Tại Hi: “Em và Bảo Bối sẽ không bao giờ…quay trở về Đằng gia nữa!”
“Em nói vậy là có ý gì?” Đằng Tại Hi bỗng dưng nheo mắt, ánh mắt nguy hiểm nhìn Noãn Noãn, lấy tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên: “Ôn Noãn Noãn, Em quên những gì tôi đã nói rồi sao?!“
Noãn Noãn vẻ mặt bất tuân nhìn thẳng vào anh: “Em không quan tâm anh đã nói những gì! Em và Bảo Bối vẫn sẽ rời khỏi đây, anh không cần phải tới đây để uy hiếp chúng em, chúng em không sợ đâu!”
Đằng Tại Hi hít sâu , thanh âm trầm thấp mà nguy hiểm: “Bây giờ em muốn dùng việc này để uy hiếp tôi?”
“Ha ha!” Hàn Hồi Hương lúc này lại phá lên cười, ánh mắt khinh thường nhìn Đằng Tại Hi: “Đằng tổng, Người ta đã nói là không muốn quay về, không lẽ ngài nghe không hiểu sao?! tôi không nghĩ đường đường là Tổng tài của Đằng thị lại nghe không hiểu một câu đơn giản như vậy!!!”
Đằng Tại Hi không nói gì, khuôn mặt u ám nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình, mà Noãn Noãn cũng không nói câu nào, trừng lớn đôi mắt nhìn thẳng vào Tại Hi .
Bỗng dưng, Đằng Tại Hi đột nhiên bắt lấy tay Noãn Noãn, đem cô lôi kéo đi ra ngoài.
Noãn Noãn lập tức giãy dụa , hạ giọng nói: “Anh buông em ra! em đã nói chúng em sẽ không trở lại đó nữa mà ! anh hãy buông em ra!”
Đằng Tại Hi trên trán nổi gân xanh, nhẫn nại: “Ôn Noãn Noãn, em không muốn tôi nổi giận thì hãy ngoan ngoãn theo tôi về nhà!”
“Nơi đó căn bản không phải là nhà của chúng em, chúng em không cần phải trở về!” Noãn Noãn,nước mắt đột nhiên trào ra, từ từ chảy xuống.
Không cần trở về, không bao giờ … phải trở về nữa! Không cần phải nhìn sắc mặt của người khác để mà sống qua ngày!
Vốn tưởng rằng Bảo Bối ở Đằng gia sẽ được hạnh phúc, nhưng mọi chuyện lại không như mong muốn, ngay cả Bảo Bối cũng bị người ta ghét bỏ! bà nội không thương, cha thì không quan tâm, vậy tại sao còn muốn Bảo Bối phải trở về để chịu đựng cảnh đó thêm nữa???!.
Đằng Tại Hi buông lỏng tay Noãn Noãn ra, xoa huyệt thái dương, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “vì chuyện đó mà em muốn bỏ đi?“
“Sao?” Noãn Noãn sụt sịt mũi, nghi hoặc nhìn anh.
“Tôi sẽ làm cho nơi đó trở thành nhà của em! còn bây giờ, em hãy lập tức theo tôi trở về!” Đằng Tại Hi nói xong, Noãn Noãn lại càng thêm ngu ngơ không hiểu chuyện gì.
Tại Hi bước vào trong phòng, thấy Bảo Bối đang ngủ trên giường!
Anh liền hít sâu, cố gắng gạt bỏ ý nghĩ chán ghét trong lòng, đưa tay bế Bảo Bối lên.
Bảo Bối nhất thời tỉnh lại, rụi rụi mắt còn đang ngái ngủ: “Cha!?”
Noãn Noãn đi theo đi đến, nhất thời kinh ngạc lấy tay bịt kín miệng, cô không thể tưởng được Đằng Tại Hi lại chủ động bế Bảo Bối!
Đằng Tại Hi tiến lại chỗ Noãn Noãn, đưa một tay ra nắm lấy tay cô, dắt ra ngoài.
Hàn Hồi Hương đứng ở một bên, ánh mắt lạnh băng nhìn ba người.
Tại Hi kéo Noãn Noãn đi tới cửa, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn vào người bên trong, ý trêu tức, nói: “Hàn Hồi Hương, cô hãy nhớ kỹ hợp đồng của cô, tôi cũng không muốn đến gặp cô cùng tên đó, bằng không một ngàn vạn cũng không phải là số ít!”
Noãn Noãn chưa kịp nói lời từ biệt, đã bị Đằng Tại Hi lôi đi !
Hàn Hồi Hương giận dữ, xô đổ mọi thứ để trên bàn xuống đất, nổi giận..