Đêm đã khuya, nhưng trong ngoài nhà Đằng gia đèn điện vẫn sáng trưng.
“Bảo bối của bà à!” Đằng phu nhân vui mừng ôm Bảo Bối vào trong lòng, nghẹn ngào: “Là bà nội không đúng, bà nội xin lỗi con, con đừng bỏ bà nội mà đi, nghe con? bà nội rất yêu thương con mà!”
Bảo Bối chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn Đằng phu nhân, nức nở nói: “Nhưng.
.
.
.
.
.
bà nội đã nói hối hận vì mang Bảo Bối về nhà mà!”
“Bà xin lỗi, bà xin lỗi con! Đó là bà nội nói lung tung! bà nội làm sao lại hối hận được chứ! Bảo Bối là cháu nội của bà kia mà!” Đằng phu siết chặt Bảo Bối vào trong lòng, trái tim cảm thấy đau nhói.
“Thật vậy sao nội?” Bảo Bối đôi mắt vẫn hồng hồng, ngấn nước nhìn Đằng phu nhân.
Đằng phu nhân gật gật đầu, lau nước mắt cho cô bé: “Đương nhiên là sự thật! Không tin con hãy đi hỏi thử bác tám hoặc các anh của con xem, mọi người đều rất thương con mà!”
Đằng Tử Kì liền ngồi xổm xuống trước mặt Bảo Bối, nắm lấy bàn tay nhỏ bé nâng lên, nhìn cô bé mỉm cười: “Bảo Bối đương nhiên là người nhà của chúng ta rồi, nơi này chính là nhà của Bảo Bối, chúng ta đều là người thân của Bảo Bối!”
“Đúng vậy! Cho nên Bảo Bối không được khóc, biết không? Tụi anh đều rất lo lắng cho em đó!” Đằng Tử Hạo cũng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nhéo hai má Bảo Bối, cười.
Bảo Bối lại đột nhiên lớn tiếng khóc to lên: “Hu …hu.
.
.
.
.”
Đằng Tử Hạo nhất thời chân tay luống cuống, không biết mình vừa nói gì không đúng để Bảo Bối lại khóc lớn lên? Anh thực sự nói sai gì sao?
Đằng phu nhân nhanh chóng đẩy mấy người ra, ôm Bảo Bối chặt hơn nữa, nhẹ nhàng nói: “Bảo Bối ngoan, tại sao đột nhiên con lại khóc lớn lên như vậy? Có phải anh họ của con đã nói gì sai sao? Bảo bối của bà đừng khóc nữa, ngoan nào!”
Gương mặt Bảo Bối vẫn đẫm nước mắt, nghẹn ngào trả lời: “Bảo Bối đang rất vui , cho nên mới khóc như vậy, những lời mọi người vừa nói khiến con cảm thấy rất vui đó!”
Đằng phu nhân lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, chỉ cần cô bé không còn tức giận nữa là tốt rồi, bà lập tức thấy an lòng!
Noãn Noãn cũng thở phảo nhẹ nhõm, mọi người trong Đằng gia vẫn còn thích Bảo Bối, như vậy ít nhất Bảo Bối vẫn còn có gia đình.
Trong mắt Noãn Noãn lộ vẻ ngưỡng mộ, ở nơi này, cô thực sự chỉ là người ngoài mà thôi!
Tiếu Tiêu cũng không trở về ngủ, mà ngồi một bên đôi mắt lạnh lẽo nhìn bọn họ, tầm mắt đột nhiên chuyển sang chỗ Bảo Bối, tiến lại, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, cười lấy lòng: “Bảo Bối của chúng ta đúng là một cô bé ngoan! Thực là rất ngoan!”
Tiếu Tiêu muốn vuốt ve lên tóc của Bảo Bối, nhưng lập tức bị Bảo Bối né tránh, cô nhất thời bất động, có chút xấu hổ!
“Cô là ai?” Bảo Bối cau mày nhìn Tiếu Tiêu, không thấy vui vẻ, chỉ có cảm giác chán ghét!
Bảo Bối đương nhiên biết Tiếu Tiêu là ai, chẳng phải là người muốn làm mẹ của mình đây sao? Hừ! mình sẽ không để cho Tiếu Tiêu làm được việc đó đâu! hãy nhìn xem mình chỉnh cô ta như thế nào!
Nụ cười trên gương mặt Tiếu Tiêu nhất thời trở nên cứng đờ, cười gượng ép: “Ha ha, Bảo Bối lại đùa với dì rồi phải không? con sao lại có thể quên dì nhanh như vậy? Dì là hôn thê của cha con kia mà! Sau này dì cũng sẽ ở chung một nhà với con!”
Bảo Bối chán ghét, trừng mắt liếc nhìn Tiếu Tiêu: “Bảo Bối đã có dì rồi! Cô không phải là dì của cháu!”
“Cô đương nhiên không phải dì của con, sau này cô sẽ là mẹ của con!” Tiếu Tiêu kìm nén sự tức giận, bề ngoài lộ ra khuôn mặt tươi cười, nhưng trong lòng không ngừng mắng, lỗi lầm này tất cả đều do cô gái tên Ôn Nhu Nhu kia mà ra!
Bảo Bối quay đầu nhìn Đằng Tại Hi, nhíu mày hỏi lại: “Cha, cha thực sự sẽ kết hôn với cô ta sao? con sẽ phải gọi cô ta là mẹ thật sao?”
Đằng Tại Hi ngồi trên ghế sô pha, chân bắt chéo, vẻ mặt tỏ rõ mọi sự không liên quan mình, trầm giọng nói: “Đừng lo lắng, mẹ của con tuyệt đối không phải là cô ta!”
Bảo Bối liền đứng dậy cười đắc ý, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Tiếu Tiêu đang tức giận đến xanh mét mặt mày, càng thêm đắc ý: “Bà dì này, thật có lỗi, cha tôi nói bà không có khả năng trở thành mẹ của tôi đâu! Cho nên tôi gọi bà là bà dì đã tốt cho bà lắm rồi!”
“Bà, bà dì? !” Tiếu Tiêu tức giận đến sắc mặt đều trở nên thực khó coi, nắm chặt bàn tay, trong lòng lửa giận bừng bừng!
Đằng phu nhân nghe vậy cũng cảm thấy nổi nóng, ôm Bảo Bối vào lòng, giận dữ nhìn Đằng Tại Hi : “Tại Hi, Con ăn nói cho cẩn trọng! Ta đã sớm nói rằng Tiếu Tiêu sẽ là vợ của con, con hãy chuẩn bị cho tốt chuyện cưới xin với cô ấy!”
Đằng Tại Hi vốn đã không quan tâm đến lời nói của Đằng phu nhân, anh đưa tay ra kéo Noãn Noãn đang đứng một bên lại gần mình, sau đó ôm lấy thắt lưng của cô, cử chỉ hành động trở nên thân mật, làm cho Đằng phu nhân cùng Tiếu Tiêu nhất thời đen mặt.
Đằng Thiến Thiến đứng bên thấy vậy liền cảm thấy rất vừa lòng gật gật đầu, em chín của cô từ khi gặp Noãn Noãn tính tình đã có phần thay đổi, sống tình nghĩa hơn không còn như trước sống không có cảm xúc nữa!
Đây không phải là chuyện đáng chúc mừng hay sao?
Đằng phu nhân hít sâu một hơi, đem Bảo Bối đưa cho Đằng Thiến Thiến bế, sau đó đứng lên, từ trên cao nhìn xuống chỗ Đằng Tại Hi, kéo Tiếu Tiêu lại bên người, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tại Hi, ta không phải nói giỡn với con đâu, ta nói muốn con cưới Tiếu Tiêu, con phải cưới Tiếu Tiêu cho ta ! Chẳng lẽ con muốn tiếp tục phạm sai lầm nữa hay sao? Sai lầm một lần là quá đủ rồi! Bây giờ chúng ta tuyệt đối sẽ không để cho con thích làm gì thì làm!”
Đằng Tại Hi cười mà như không cười nhìn Đằng phu nhân: “Vậy nên…?!”
“Vậy nên con hãy cưới Tiếu Tiêu cho ta!” Đằng phu nhân thái độ lạnh lẽo, kiên quyết nói.
Đằng Tại Hi đột nhiên nở nụ cười mỉm, làm cho Đằng phu nhân không khỏi sợ hãi đứng ra xa.
Đằng Thiến Thiến cũng cười, đôi mắt lộ vẻ hưng phấn như đang xem kịch vui, còn kèm theo một chút vừa lòng.
Đột nhiên, Đằng Tại Hi nắm lấy tay Noãn Noãn, nắm chặt lấy, đứng lên, sau đó liếc nhìn Noãn Noãn.
Noãn Noãn cũng nhìn lại Tại Hi với ánh mắt hồ nghi, chợt Tại Hi lộ ra ý cười, nhìn mọi người lớn tiếng tuyên bố: “Mọi người nghe đây, một tuần sau, tôi sẽ cùng Noãn Noãn đính hôn! Một tuần sau, cô ấy sẽ là một phần của Đằng gia, về sau không ai được phép coi khinh cô ấy nữa, bằng không sẽ phải đối đầu với tôi!”
Những lời Tại Hi vừa nói như sấm đánh bên tai, mọi người ai nấy đều ngơ ngẩn cả người, không ai phản ứng gì.
Ngay đến Noãn Noãn cũng phải ngạc nhiên, trừng mắt nhìn Đằng Tại Hi, ngốc nghếch, ngây ngẩn cả người, thực hoài nghi chính mình phải chăng là nghe nhầm, là ảo giác?.