Ác Ma Tổng Tài – Mau Buông Mẹ Bé Nhỏ Ngốc Nghếch Của Bảo Bối Ra


“Học trưởng?” Noãn Noãn kinh ngạc nhìn người đang ngồi đánh đàn trên sân khấu, người con trai ấy vừa đánh đàn vừa hát.
Mới có mấy ngày không gặp, Noãn Noãn phát hiện ra cô thực sự rất nhớ tiếng hát của anh!
Đằng Tại Hi cũng phát hiện ra đó là Triển Lệ Ương, sắc mặt anh chợt trở nên tối xầm lại, không ngờ đến việc lại gặp hắn tại nơi này.

Triển Lệ Ương thật đúng là không chỗ nào không có mặt, đáng tiếc Tại Hi anh lại rất ghét việc hắn xuất hiện ở đây!
Trên sân khấu Triển Lệ Ương vừa nhắm mắt, vừa hát, cảm xúc mãnh liệt, tiếng hát của anh trầm ấm tha thiết, làm động lòng người, cả thế giới đều chìm đắm trong tiếng nhạc, giọng hát của anh thể hiện một tình cảm tự do không ai có thể kiềm chế!
Noãn Noãn không nhớ nữa, đã bao lâu rồi cô không được nhìn thấy cách Lệ Ương biểu đạt tình cảm của anh qua những lời ca như thế này, cô thực sự rất nhớ hình ảnh đó, tiếng ca đó…!
Đằng Tại Hi đột nhiên bắt lấy tay Noãn Noãn, kéo cô đứng dậy lôi ra ngoài.
“Anh rể?” Noãn Noãn ngạc nhiên nhìn Tại Hi, vội vã bước theo anh.
Nhưng Đằng Tại Hi vẫn im lặng, cứ thế lôi Noãn Noãn đi, sắc mặt lạnh băng!
Noãn Noãn có chút quyến luyến, quay đầu lại nhìn thân ảnh đang ngày càng cách xa cô, bỗng trong lòng thấy có chút buồn thương… không biết khi nào cô mới được gặp lại anh..?! có lẽ từ nay về sau sẽ không còn cơ hội nào nữa…!!!
Đằng Tại Hi lôi kéo Noãn Noãn vào trong một ngõ nhỏ, sau đó, anh xoay lưng cô áp sát vào vách tường, cúi đầu xuống thấp, trầm giọng nói: “Ôn Noãn Noãn, ai cho em gặp tên đó?”
Noãn Noãn chợt có chút vô tội nhìn Tại Hi: “Việc này… Chính anh đưa em tới nơi này cơ mà!”
Đằng Tại Hi bỗng nghẹn lời! Đúng vậy, là anh đã mang cô tới nơi này, nhưng, chết tiệt ! anh đâu ngờ Triển Lệ Ương cũng có mặt ở đây!
Đằng Tại Hi hít sâu một hơi, sau đó cầm tay Noãn Noãn, lôi kéo cô rời khỏi đây.
Noãn Noãn lại hơi hơi giãy dụa, đi theo phía sau Tại Hi, nhìn anh nhẹ giọng nói: “Anh rể! khoan đã! Em có chuyện muốn nói với anh!”
Đằng Tại Hi đột nhiên đứng lại, Noãn Noãn bị bất ngờ nhất thời cơ thể theo phản xạ lao lên phía trước mặt Tại Hi, tay cô nắm chặt áo anh.

Đằng Tại Hi cũng đưa tay ra nắm lấy tay Noãn Noãn, giúp cô không bị ngã, trên mặt lộ sắc thái khó hiểu!
Sau khi ổn định lại tư thế, Noãn Noãn ngẩng đầu lên nhìn Tại Hi: “Anh rể, anh có thể cho em gặp học trưởng một lát có được không? em có đôi lời muốn nói với anh ấy, chỉ một lát thôi, anh rể..?!!!…một phút thôi cũng được!”
Đằng Tại Hi sắc mặt lập tức trở nên khó coi, ánh mắt căm tức nhìn Noãn Noãn, gầm nhẹ: “Ôn Noãn Noãn, Em có biết mình đang nói cái gì không hả???”
“Em đương nhiên biết!” Nhìn thấy khuôn mặt đang tức giận của Tại Hi, Noãn Noãn theo bản năng tự động rụt cổ lại, thanh âm cũng trở nên nhỏ hơn, còn ánh mắt vẫn dũng cảm nhìn đối diện với anh: “Em chỉ có chút chuyện muốn nói với học trưởng mà thôi, thực sự chỉ cần một phút thôi, sau một phút em sẽ lập tức quay trở lại!”
Đằng Tại Hi liền gầm nhẹ: “Ôn Noãn Noãn!”
Chẳng lẽ cô không biết rằng anh hoàn toàn không thích nhìn thấy cô đứng bên cạnh người đàn ông khác? Đặc biệt là tên họ Triển đó!
Noãn Noãn liền trề môi, mắt to tròn lại như có chút ngấn lệ, vẻ mặt đáng thương nhìn anh, nhẹ giọng nỉ non: “Không được sao anh? Em thề là chỉ cần một phút thôi, sau đó em lập tức quay về mà!”
Đằng Tại Hi liền quay đầu sang hướng khác không nhìn vào Noãn Noãn, hít sâu, lạnh giọng nói: “Tôi cho em năm phút, nếu sau năm phút mà em không quay về như đã nói, thì…Triển Lệ Ương có ra sao, em cũng đừng có oán trách tôi!”
Noãn Noãn lập tức hiện ra vẻ mặt cười tươi sáng nhìn Tại Hi, cô không dám tin anh lại đáp ứng yêu cầu của mình!
Sau đó, Noãn Noãn nói cám ơn với Tại Hi, rồi lập tức bước nhanh về phía nhà hàng!
Nhìn bóng dáng Noãn Noãn đang vội vã bước vào nhà hàng, Đằng Tại Hi tâm trạng buồn bực, đưa hai tay lên gãi gãi đầu, có trời mới biết tại sao anh lại đáp ứng lời thỉnh cầu của cô !
Noãn Noãn bước vào trong nhà hàng, nhưng lại không thấy Triển Lệ Ương đâu.
Cô nhất thời có chút kích động, không hiểu anh đã đi đâu mất rồi?
Đứng trong ngõ hẻm, Tại Hi cho tay vào túi áo lấy ra một bao thuốc lá, anh mở bao, lấy một điếu thuốc ra châm lửa rồi đưa lên miệng hút.
Tại Hi rất ít khi hút thuốc, chỉ khi nào có chuyện khiến anh buồn bực anh mới lấy thuốc ra hút, mà hiện giờ trong anh đang có một chuyện làm anh không thoải mái, nhưng lại không có cách nào để trút hết nỗi bực đó ra!
Tại Hi từ từ nhả từng đợt khói, bước đi ra ngoài, chợt phía sau truyền tới một giọng nói khiến anh dừng bước: “Đằng Tại Hi?!”
Đằng Tại Hi nghe vậy, quay đầu lại, lập tức đối diện với Triển Lệ Ương.

Tại Hi không khỏi trề môi cười, Triển Lệ Ương đang đứng ở đây, như vậy có nghĩa là Noãn Noãn vẫn chưa gặp được hắn!?
Không hiểu ý cười có phần hưng phấn đang nở trên môi của mình, Tại Hi bây giờ bỗng thấy tâm tình trở nên thoải mái lạ thường, có thể do bức xúc trong lòng anh đã được giải quyết.!
“Tại sao anh lại ở đây?” Triển Lệ Ương trên lưng đeo theo cây đàn ghi-ta, ánh mắt hồ nghi nhìn Đằng Tại Hi.
Đằng Tại Hi kẹp điếu thuốc đang hút vào ngón tay, ánh mắt khó đoán nhìn Lệ Ương : “Tôi ở đây hay không đâu có liên quan đến cậu!?”
Triển Lệ Ương nhún nhún vai, mị cười tiến lại phía Tại Hi: “Đúng là không liên quan đến tôi, hơn nữa tôi nghĩ anh cũng không phải người muốn đuổi cùng giết tận muốn tôi biến mất khỏi thế gian này, có phải không?”
Đằng Tại Hi nhất thời nhướng mi, cười cao ngạo: “Chỉ cần cậu không động vào đồ của tôi, tôi tự nhiên sẽ không làm khó cậu!”
Triển Lệ Ương cũng cười khẽ lên, khinh thường nhìn Tại Hi: “Những gì anh vừa nói đâu phải là điều Noãn Noãn muốn! Trong lòng cô ấy không hề có những suy nghĩ ti tiện như vậy! Noãn Noãn là nàng công chúa trong lòng tôi, là người mang lại niềm vui cho tôi.”
Đằng Tại Hi bỗng dưng nắm chặt bàn tay lại thành hình nắm đấm, điếu thuốc lá trong tay anh bị ném đi một cách thô bạo, ánh mắt thể hiện sự căm tức, đột nhiên anh nở nụ cười mị, bước lại chỗ Triển Lệ Ương, hai người mặt đối mặt: “Triển Lệ Ương, là một thằng đàn ông thì trong lời nói lên rứt khoát, nói một là một…hai là hai ! Đã có bạn gái, đừng nên đùa bỡn với người khác đặc biệt là người của tôi!”
Triển Lệ Ương cũng không thèm để ý tới lời nói của Tại Hi, cười cười: “Tôi đang nghĩ Noãn Noãn sẽ bị anh làm tổn thương!”
“Rốt cuộc là cậu làm cho cô ấy bị tổn thương hay là tôi!? Tôi có thể cho cô ấy những thứ mà cả đời cậu cũng không thể cho, cậu đang nghĩ cái gì?”
Anh có thể cho Noãn Noãn một gia đình, còn hắn thì không? đã không thể mang đến hạnh phúc cho cô ấy tại sao vẫn còn quấy dầy cô ấy, dù gì đi chăng nữa anh cũng sẽ không để Noãn Noãn gặp hắn! cô là của anh!
Triển Lệ Ương không hiểu tại sao, sau khi nghe những lời nói của Đằng Tại Hi, anh lại cảm thấy trong lòng rừng rực lửa giận, anh ta vốn đang muốn tuyên chuyến với anh!
Đột nhiên, Triển Lệ Ương nở nụ cười mị, châm chọc: “Đằng Tại Hi, chẳng lẽ anh thích Noãn Noãn? Thích đến mức hận không thể làm cho lòng của cô ấy chỉ có duy nhất bóng hình của anh? Thật không ngờ Đằng Tại Hi anh cũng biết yêu!”
Đằng Tại Hi như bị người bắt thóp, lập tức phản bác: “Ai nói tôi yêu cô ấy ? Cho dù tôi có yêu thì cũng không liên quan gì tới cậu! “
Triển Lệ Ương vẫn là sự khinh thường, ý cười: “Haizzz, thật đúng là Đằng Tại Hi a, luôn thích đem phụ nữ ra làm trò đùa!”
“Cậu!” Đằng Tại Hi tức giận, nhưng trong lòng lại cố gắng áp chế nỗi tức giận đó, bằng không anh có thể đã ra tay đánh Triển Lệ Ương!
Lúc này, Noãn Noãn bỗng xuất hiện phía sau hai người, ánh mắt nghi hoặc nhìn hai người đàn ông: “Anh rể? Học trưởng?”
Đằng Tại Hi lập tức đi đến bên cạnh Noãn Noãn, nắm lấy tay cô kéo đi.
Noãn Noãn liền nhíu lại mi, quay đầu nhìn Triển Lệ Ương: “Học trưởng.

.

.

.

.

.”
Triển Lệ Ương cau mày, chạy theo, cũng bắt lấy tay của Noãn Noãn, nắm chặt không buông, hai người đàn ông lại bắt đầu giằng co nhau.
Cảnh tượng này thật giống như cảnh tượng trong những bộ phim tình cảm lãng mạn, Noãn Noãn bị bọn họ giằng co, vẻ mặt bối rối không biết phải xoay sở ra sao.
Đằng Tại Hi hơi híp mắt, nhìn thẳng vào Triển Lệ Ương, trề môi cười lạnh: “Triển Lệ Ương, cậu vẫn muốn tranh giành với tôi? để giết chết một người với tôi là một chuyện rất dễ dàng !”
Triển Lệ Ương tỏ vẻ không quan tâm, nhún nhún vai, mị cười: “Anh nghĩ tôi sẽ sợ anh? Tôi chỉ không thích cách anh đối xử với Noãn Noãn ** thôi!”
Đằng Tại Hi nghe vậy, khóe miệng lại gợi ý cười sâu sa, ánh mắt băng lãnh.

Noãn Noãn trong lòng trào lên một hồi nhịp tim đập thình thịch.
Cô lập tức nhíu lại mi nhìn Đằng Tại Hi nói: “Anh rể, em sẽ đi theo anh, anh không cần…….”
“Tôi không cần cái gì?” Đằng Tại Hi mị cười ngắt lời của Noãn Noãn, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang bối rối của cô: “Tôi có nói tôi làm sao sao? Em quan tâm tới hắn?”
Mỗi lần anh nhìn cô với ánh mắt như vầy, thì cô biết anh đang nổi giận!
Noãn Noãn biết rõ Tại Hi đang nổi giận không khỏi có chút sợ hãi, rụt cổ lại, không cần suy nghĩ lập tức liếc nhìn anh, sau đó lại liền cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Em không có ý đó!”
Triển Lệ Ương không muốn để Noãn Noãn khó xử, lập tức buông lỏng tay cô ra, nhưng ánh mắt anh vẫn nhìn cô tha thiết.
Đằng Tại Hi nhất thời kéo Noãn Noãn vào trong lòng mình, ôm lấy cô, gương mặt cao ngạo hơi ngước lên, cười gian tà: “Triển Lệ Ương, cậu đừng nên phí sức gây chú ý với Noãn Noãn làm gì, một tuần nữa cô ấy sẽ là vợ của tôi rồi!”
Triển Lệ Ương ngạc nhiên trừng lớn đôi mắt, nhìn sang Noãn Noãn, tra hỏi : “Noãn Noãn, em phải kết hôn với hắn sao?”
Noãn Noãn cũng nhíu lại mi trừng mắt nhìn Đằng Tại Hi, lại một lần nữa nhắc lại: “Anh rể, em đã nói rồi, em thực sự không cần!”
Đằng Tại Hi chủ động xem nhẹ lời nói của Noãn Noãn, nhìn Triển Lệ Ương cười đắc ý: “Nể tình cậu là bạn bè với Noãn Noãn, tôi sẽ gửi cho cậu một thiếp mời! Đương nhiên, tôi sẽ không quên cả bạn gái của cậu nữa! nhưng đừng nên mang theo phóng viên đến, nếu không các người sẽ gặp phiền toái đó!”
Triển Lệ Ương không thể nào tin, trừng mắt nhìn Tại Hi, gầm nhẹ: “Anh nói rằng không hề thích Noãn Noãn, tại sao lại muốn cưới cô ấy? Chẳng lẽ sở thích của anh là làm cho người khác trở nên bất hạnh?!”
“Tôi nào có bản lĩnh đến như vậy!” Đằng Tại Hi lớn tiếng phản bác: “Cậu ngay cả một cuộc hôn nhân cũng không thể cho cô ấy, thì cũng đừng cản trở chuyện tốt của chúng tôi, cậu không có tư cách!”
Ánh mắt băng lãnh liếc nhìn Lệ Ương, Đằng Tại Hi liền ôm Noãn Noãn rời đi.
Noãn Noãn cụp mắt, làm người ta không thể nhìn ra biểu cảm trên khuôn mặt cô, càng không thể thấy được nỗi ưu thương của cô.
Triển Lệ Ương đứng im tại chỗ, nhíu chặt chân mày, ánh mắt không rời nửa bước, nhìn theo bóng Tại Hi và Noãn Noãn dần biến mất……
Bên trong xe, không khí trở nên thật nặng nề.
Noãn Noãn vẫn cúi đầu, không nói một lời, mà cô cũng không biết mình nên nói gì cho tốt.

không lẽ lại nhắc lại với anh chuyện cô không hề muốn đính hôn với anh? Anh nhất định sẽ không nghe cô nói đâu!
Nhưng mà, nếu cứ để tình cảnh như thế này kéo dài thêm nữa chắc cô sẽ phát bị điên lên mất!
Noãn Noãn cẩn trọng, trộm ngước mắt lên nhìn Tại Hi, nhẹ giọng hỏi: “Anh rể, Anh thực sự muốn đính hôn với em sao? anh không nên làm như vậy, lúc đó em chỉ là nói giỡn mà thôi…..”
“Chính vì đó là câu nói giỡn, nên tôi làm sao biết em có lại bỏ đi nữa hay không?” Đằng Tại Hi mặt không chút thay đổi ngắt lời Noãn Noãn, nhưng không ngoảnh sang nhìn cô, vẫn chăm chú lái xe: “Tôi muốn em phải ở bên cạnh tôi cả đời, vì vậy em nhất định phải đính hôn với tôi! khi nào em đủ 18 tuổi, chúng ta sẽ kết hôn!”
Lại là ước định 18 tuổi đó?
Noãn Noãn nhất thời thở dài một hơi, tại sao cô phải ở bên cạnh anh suốt đời chứ? anh đâu có thích cô? chính anh đã nói không thích cô mà, nhưng những hành động của anh với cô lại khiến cô cảm thấy nghi ngờ việc anh thực sự thích cô!
Có tranh cãi với anh cũng vô ích anh đâu thèm để ý đến lời nói của cô.

Với anh, đã muốn cái gì thì không cần để ý đến ý kiến của người khác, chỉ cần anh thích anh sẽ làm bằng được…vì anh chính là Đằng Tại Hi!
Noãn Noãn hoàn toàn bất lực, ngẩng đầu nhìn xem phong cảnh bên ngoài cửa kính, rồi lại quay đầu nhìn Tại Hi, hỏi: “Chúng ta đang đi đâu vậy, anh?”
Noãn Noãn không dám nhắc đến Triển Lệ Ương, vì sợ Tại Hi sẽ lại nổi giận!
Đằng Tại Hi đang nghĩ đến một nơi nào đó, tâm tình bỗng trở nên tốt hơn, liếc sang nhìn Noãn Noãn, cười khẽ: “Tới nơi rồi em sẽ biết!”
Hóa ra, nơi mà Tại Hi đưa Noãn Noãn đến chính là….ảnh viện áo cưới!
Bên trong cửa hàng, các nhân viên của ảnh viện áo cưới đang bắt đầu giúp Noãn Noãn mặc áo cười và trang điểm.

Có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ mình sẽ mặc áo cưới vào cái tuổi này.

Rút cuộc đây là hiện thực hay chỉ là giấc mơ?! cô cũng không biết nữa, chuyện gì đang xảy ra?!?
Noãn Noãn ngơ ngác để cho nhân viên giúp mình mặc áo cưới, sau đó là làm tóc, trang điểm,…mà không hề có chút phản ứng nào!
“Xong rồi, Ôn tiểu thư, cô nhìn xem thế nào?” Nhân viên cửa hàng mỉm cười thân thiết, để Noãn Noãn từ từ mở mắt ra nhìn hình ảnh của mình trong gương!
Noãn Noãn bỗng dưng mở to đôi mắt, tròn xoe, đưa tay sờ lên khuôn mặt trắng nõn, cô gái trong gương kia thực sự là cô..?!
Hóa ra, một người con gái được trang điểm chính là một phép thuật, cô không thể tin mình cũng có thể xinh đẹp như vậy!
“Đằng tiên sinh, mời ngài sang bên này, Ôn tiểu thư cũng đã được chuẩn bị xong rồi !.”
Đang trong lúc ngẩn ngơ nhìn mình trong gương, hình ảnh Tại Hi mặc bộ đồ tây màu trắng bỗng hiện lên trên chiếc gương, anh đang đứng phía sau cô, tựa như chàng hoàng tử bạch mã !
Tất cả các nữ nhân viên trong cửa hàng đang đứng quanh người Noãn Noãn đều tỏ vẻ trầm trồ, hâm mộ cô, ánh mắt ai cũng lộ vẻ hồ nghi không ngờ một cô bé như vầy lại được tổng tài của Đằng thị, Đằng Tại Hi yêu thương?!
“Anh rể.

.

.

.

.

.” Noãn Noãn chợt cảm thấy hơi xấu hổ, khuôn mặt ửng đỏ, muốn đứng lên, nhưng không ngờ chiếc váy lại to và vướng víu như vậy, cô không cẩn thận, chân hơi dẫm vào váy bước loạng choạng!
Đằng Tại Hi lập tức đưa tay ra đỡ lấy cô, ôm vào lòng.

Sau ổn định lại tư thế, Tại Hi hơi nhíu mi nhìn Noãn Noãn, bỗng có chút thất thần, lát sau liền thấp giọng dặn: “Cẩn thận một chút! Em mà té ngã thì không chỉ mình em mất mặt thôi đâu!”
Noãn Noãn nhất thời ủy khuất, bĩu môi, hóa ra là vì anh không muốn cô làm anh bị mất mặt !
Vừa rồi cô còn tưởng anh sẽ khen ngợi cô, nhưng xem ra là ro cô đã quá mơ mộng rồi! Anh đâu phải là người chưa từng gặp qua mỹ nhân.

Trong mắt anh cô không phải là một cô gái xinh đẹp!
Đột nhiên Noãn Noãn nghĩ tới Tiếu Tiêu, cô lại càng cảm thấy tự ti, bất luận là ngoại hình hay diện mạo cô đều không thể so bì với người phụ nữ đó!
“Á!” Đầu Noãn Noãn đột nhiên bị ai đó gõ lên, cô cất tiếng than, vừa ngước mắt lên liền đối diện với khuôn mặt của Tại Hi.
Đằng Tại Hi đưa tay nhéo nhéo lên má của cô, vẻ trêu tức, nói: “Đừng suy nghĩ lung tung, đêm nay, em là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời!”
Anh lại vô ý nói ra một câu mà khiến cho cô phải động lòng!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui