“Tốt, quay sang bên này một chút!…..
Hai người, hãy tỏ ra thân mật hơn!……….
Đúng rồi, chính là như vậy!”
Những ánh đèn LED liên tục lóe sáng, cả Tại Hi và Noãn Noãn đều đang trong tư thế thân mật.
Noãn Noãn cảm thấy nụ cười của mình thật cứng ngắc, quá gượng ép! Bị nhiếp ảnh gia yêu cầu phải thân mật với Đằng Tại Hi thật không thoải mái, dù sao trong suy nghĩ của cô anh vẫn là anh rể, là cha của Bảo Bối!
Cô trước sau đều cảm thấy chuyện đính hôn này không thích hợp, huống hồ cũng không ai đồng ý cho cô và Tại Hi đính hôn!
“Hãy chú ý vào!” Đằng Tại Hi bất mãn nhìn Noãn Noãn, cô đang chụp ảnh với anh, hơn nữa còn là ảnh đính hôn vậy mà cô lại tỏ vẻ mặt thất thần như vậy, anh thật không thích chút nào, anh cúi xuống gần tai cô nhẹ giọng nói.
Noãn Noãn cảm giác hơi buồn buồn bên tai, nhất thời trở nên đỏ ửng, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng dưng lộ vẻ thẹn thùng.
cảnh tượng trước mặt khiến nhà nhiếp ảnh vội vàng bấm máy chụp, bởi lẽ sự thẹn thùng của Noãn Noãn đã làm điểm nhấn cho bức hình trở nên thật tự nhiên, sinh động.
Noãn Noãn đưa mắt lên nhìn vào Tại Hi, cắn cắn môi dưới, nhẹ giọng hỏi: “Anh rể, chúng ta có nên đính hôn hay không? Đằng phu nhân không phải.
.
.
.
.
.”
“im lặng nào!” Đằng Tại Hi đem Noãn Noãn ôm vào trong lòng ngực, hôn nhẹ lên trán cô, nhỏ nhẹ nói: ” Đằng Tại Hi đã quyết định cái gì, không ai có thể thay đổi!”
Noãn Noãn kinh ngạc nhìn người đàn ông bên cạnh đang nói với cô những lời nói vô cùng ôn nhu, trong phút chốc cô đã rơi vào sự mê hoặc của anh, nhẹ giọng nỉ non: “Anh rể.
.
.
.
.
.”
Đằng Tại Hi nhẹ nhàng đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Noãn Noãn lên, anh cũng hơi cúi đầu xuống để trán anh chạm vào trán cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn đối diện với cô, giọng nói của anh trầm thấp mê hoặc lòng người: “Ngoan, đừng gọi là anh rể, hãy gọi anh bằng tên!”
Hai từ “Anh rể” này với anh nghe rất không vừa tai! Anh muốn được nghe hai từ Tại Hi từ miệng của cô, muốn cô gọi mình bằng tên.
Noãn Noãn hít thật sâu nhìn thẳng vào đôi mắt của Tại Hi, nháy mắt ngã vào vòng xoáy của anh, nhẹ giọng gọi: “Đằng.
.
.
.
.
.
Tại Hi.
.
.
.
.
.”
Đằng Tại Hi nhất thời vừa lòng cười, đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm Noãn Noãn lên, cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Một cảnh tượng thật lãng mạn làm sao! hình ảnh này lập tức được nhiếp ảnh gia lưu giữ vào trong máy ảnh.
Nhà nhiếp ảnh tỏ vẻ vô cùng hài lòng, liền cười to tán thưởng: ” thực là hoàn mỹ a! Đằng tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta đã tìm được thứ chúng ta cần rồi!”
Đằng Tại Hi lập tức khôi phục lại trạng thái cao ngạo, ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Noãn Noãn, nhìn nhà nhiếp ảnh nói: “Ngày mai tôi sẽ lấy ảnh, nên làm thế nào chắc anh đã biết!”
Noãn Noãn vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, đã bị Tại Hi ôm rời đi!
Thay lại trang phục, Noãn Noãn có cảm giác như mình vừa trải qua một giấc mộng đẹp!
Sau khi rời khỏi ảnh viện áo cưới, Đằng Tại Hi đưa Noãn Noãn tới một nhà hàng ở gần đó nhưng lần không phải là nhà hàng năm sao như lần trước mà chỉ là một nhà hàng bình thường!
Dường như Noãn Noãn lại rất thích cảm giác khi ngồi ăn cơm ở đây.
Nơi này mang đến cho cô một cảm giác rất thoải mái, một sự thân quen, ấm áp!
Noãn Noãn không biết Đằng Tại Hi có phải là có mục đích từ trước nên mới đưa cô tới đây hay không, nhưng trong lòng cô vẫn muốn nói lời cảm ơn anh.
Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ ăn cơm của Noãn Noãn, Đằng Tại Hi cũng tự nhiên nở nụ cười.
Thức ăn ở đây vốn không hợp với khẩu vị của anh, nhưng vì nhìn thấy sự hạnh phúc trên khuôn mặt Noãn Noãn khiến anh cũng muốn nếm thử xem mùi vị thức ăn có thực là ngon đến như vậy!
Tại Hi nhẹ nhàng gắp một miếng đưa vào miệng thử, hương vị không có gì đặc biệt, nhưng anh lại có một cảm giác đặc biệt khác, cảm giác đến từ trái tim của Noãn Noãn.
Noãn Noãn mỉm cười nhìn anh: “Anh rể, em không ngờ anh sẽ tới một nơi như thế này để ăn cơm! em nghĩ anh chỉ thích ăn đồ năm sao trở lên thôi!”
Đằng Tại Hi nhún nhún vai, rồi tự tay gắp một miếng thịt gà cho cô: “Em phải ăn nhiều một chút, sau này anh ôm mới thấy thoải mái, hơn nữa anh cũng không muốn ôm một bộ xương đi ngủ!”
Những lời nói của anh làm một cô bé mới 17 tuổi như Noãn Noãn phải đỏ bừng cả mặt vì thẹn, cô vội vùi đầu xuống bát cơm không dám ngẩng mặt lên!
Đằng Tại Hi không để ý lắm, vẫn gắp thức ăn cho cô, trên khuôn mặt cũng lộ vẻ vui sướng!
Cảm giác ấm áp lạ thường chợt xuất hiện, thứ không khí ấm áp này làm cho người ta không đành lòng quấy rầy hai người họ!
tinh tang–tinh tang —
Một hồi chuông vang lên, Noãn Noãn biết tiếng chuông này không phải là chuông điện thoại của mình.
Cô nhìn Đằng Tại Hi cau mày rút trong túi áo ra một chiếc iphone, lạnh giọng nói vào điện thoại: “Mẹ, gọi con có chuyện gì sao?”
Nghe thấy là điện thoại của Đằng phu nhân, Noãn Noãn lập tức cúi đầu, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó nghèn nghẹn trong cổ họng.
“Con đang ở đâu?” giọng nói lạnh băng của Đằng phu nhân phát ra từ chiếc điện thoại làm cho người ta vừa nghe đã biết là bà đang rất tức giận.
Đằng Tại Hi lập tức điều chỉnh lại tư thế một chút cho thoải mái rồi dựa ra sau ghế, trầm giọng nói: “Con không còn là đứa trẻ lên 5 nữa mà đi đâu cũng phải báo cáo với mẹ?!”
Thái độ của Tại Hi làm cho Đằng phu nhân thêm tức giận.
Trước kia chưa quen Noãn Noãn, dù có lạnh lùng một chút, nhưng anh cũng chưa bao giờ dùng thái độ như bây giờ để nói chuyện với bà!
Cho nên tất cả tội lỗi này đều do Ôn Noãn Noãn mà ra! Là cô ta đã làm cho Đằng Tại Hi biến thành người như vậy!
Không nghe thấy Đằng phu nhân nói thêm gì, Đằng Tại Hi nhất thời vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Không có việc gì, con cúp máy đây!”
“Chờ một chút!” Đằng phu nhân lập tức nói: “Bây giờ con hãy lập tức đến bênh viện cho ta!”
Đằng Tại Hi nghe vậy, liền cau mày, trầm giọng hỏi: “Để làm gì, chẳng lẽ là mẹ phải đi viện thật sao?”
Nghe thấy hai chữ bệnh viện, Noãn Noãn lập tức ngước mắt lên, chăm chú nhìn Tại Hi, cả người đều run rẩy , chẳng lẽ vì Đằng Tại Hi và cô đính hôn, khiến Đằng phu nhân tức giận đến mức phải nằm viện sao?
Đằng phu giận dữ: “Đằng Tại Hi, con không thể nói chuyện tử tế với ta được hay sao? con nghe rõ đây, Tiếu Tiêu đã tự sát! tốt hơn hết là con hãy đến bệnh viện ngay lập tức cho ta!”
Cúp điện thoại, vẻ mặt Đằng Tại Hi nhất thời cứng lại, lập tức tính tiền, rồi lôi kéo Noãn Noãn ra khỏi nhà hàng!
Nhìn thấy sác mặt u ám của Tại Hi, Noãn Noãn thận trọng dò hỏi: “Anh rể, ở nhà đã xảy ra chuyện gì hay sao? Đằng phu nhân bà ấy….”
“Không phải bà!” Đằng Tại Hi vừa lái xe, vừa trầm giọng nói: “Là Tiếu Tiêu, Tiếu Tiêu tự sát!”
Cái gì?! !
Noãn Noãn kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, không thể tin vào những gì mình vừa nghe.
Tiếu Tiêu tự sát! Là bởi vì cô sao? Vì Đằng Tại Hi nói phải đính hôn cùng cô, cho nên cô ấy mới tự sát?
Trong khoảng thời gian ngắn, Noãn Noãn từ quá ngạc nhiên đến bất thần rồi lại tự cảm thấy mọi tội lỗi đều do mình mà ra, cô có cảm giác mình là người có tội!
Vừa vào đến bệnh viện, nhìn thấy Tiếu Tiêu mới từ phòng giải phẫu đi ra.
Noãn Noãn đi theo đằng sau Đằng Tại Hi, thở hổn hển, nhìn gương mặt tái nhợt của Tiếu Tiêu, nhất thời trong lòng gợi lên cảm giác áy náy, nguyên nhân là do cô mới khiến Tiếu Tiêu phải tự sát!
Đằng Tại Hi liếc nhìn qua Tiếu Tiêu, rồi lập tức quay đầu nhìn sang Đằng phu nhân đang rất lo lắng, hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Đằng phu nhân liền hừ lạnh một tiếng: “Con còn dám hỏi ta đã xảy ra chuyện gì sao! Nếu không phải con cứ khăng khăng đòi đính hôn với Noãn Noãn thì liệu Tiếu Tiêu có uất ức mà tự sát hay không?”
Bỗng dưng, tầm mắt của Đằng phu nhân chuyển sang nhìn Noãn Noãn đang đứng phía sau Tại Hi, trầm giọng trách cứ: “Ôn Noãn Noãn, nhìn Tiếu Tiêu như vậy, chẳng lẽ cô không thấy mình có lỗi chút nào sao? cô vẫn còn mặt mũi đứng bên cạnh Tại Hi!”
“Mẹ!” Đằng Tại Hi lập tức đứng ra che chắn cho Noãn Noãn, ngăn cản ánh nhìn của bà, nhíu mi trầm giọng nói: “Đừng đem hết tội lỗi đổ lên đầu cô ấy, tự sát là do Tiếu Tiêu tự làm, chúng con đâu có bắt cô ấy phải làm như vậy!”
Noãn Noãn cúi đầu, không thể suy nghĩ thêm gì, bị Đằng phu nhân trách cứ thân thể trở nên run rẩy, bàn tay của cô xiết chặt lấy vạt áo của Tại Hi, trong lòng đau đớn!
Đằng phu nhân mắt lạnh, trừng mắt nhìn Đằng Tại Hi, rồi lại bước qua chỗ Tiếu Tiêu xem xét.
Đằng Tại Hi xoay người sang chỗ khác, dang tay ra ôm Noãn Noãn vào trong lòng ngực, nhẹ giọng nói với cô: “Đừng tự trách mình, chuyện này không liên quan đến em!”
Noãn Noãn liền chớp chớp đôi mắt, nước mắt từ đâu bỗng rơi xuống hai má.
bàn tay nhỏ bé của cô xiết chặt lấy vạt áo của anh, trong lòng cảm thấy vô cùng đau buồn!
Tiếu Nghiêu vừa xuất hiện, nhìn thấy hai người đang ôm nhau, vôi vàng hỏi: “Tại Hi, Tiếu Tiêu làm sao vậy?”
Đằng Tại Hi buông Noãn Noãn ra, rồi lại nhanh chóng cầm lấy tay cô, nhìn Tiếu Nghiêu, nói: ” hình như đang ở trong pòng điều trị, cậu qua đó hỏi thử xem”
Trong phòng điều trị, Tiếu Tiêu vẫn chưa hồi tỉnh, nhưng cũng không còn nguy hiểm gì đến tính mạng, chỉ là mất một chút máu mà thôi!
Đằng phu nhân đang nhờ vả các y tá chăm sóc Tiếu Tiêu cẩn thận, còn Đằng Tại Hi tỏ vẻ không quan tâm, ánh mắt nhàm chán, trầm giọng nói: “Ở đây không còn chuyện gì nữa, vậy nên chúng con sẽ đi trước!”
Tại Hi muốn nhanh chóng mang Noãn Noãn rời khỏi nơi này, nhưng Đằng phu nhân cũng không dễ dàng để hai người họ rời đi như vậy!
“Đằng Tại Hi con đứng lại đó cho ta!” giọng nói uất giận của Đằng phu nhân vang lên, bà nhanh chóng đứng chặn trước mặt họ, nheo mắt nhìn Tại Hi: “Tiếu Tiêu là vì con mà trở nên như vậy, con không thấy mình nên ở lại chăm sóc cho nó hay sao?”
Đằng Tại Hi lập tức mị cười, ôm cánh tay vẻ mặt lãnh đạm: “Mẹ, con là Tổng tài của Đằng thị a! mẹ nghĩ con có thời gian cho mấy chuyện này sao? nếu con ở lại đây dù chỉ một phút, mẹ có biết công ty sẽ bị tổn thất bao nhiêu hay không? tính ra chắc khoảng 100 triệu tệ! mẹ nói xem, nếu chuyện này xảy ra con phải ăn nói ra sao với các thành viên của hội đồng quản trị đây? không lẽ nói rằng là vì chuyện này!”
Đằng phu nhân nhất thời nghẹn lời, nhíu lại mi nói: “Bây giờ chẳng là giờ nghỉ của con sao?”
Đằng Tại Hi lại cười sâu sa: “Ở nhà vẫn còn nhiều sổ sách quan trọng con phải xử lý, mẹ nói con có nên về hay không?!”
Đằng phu nhân trở nên chán nản, tầm mắt đột nhiên lướt qua Noãn Noãn, rồi lập tức chỉ vào cô, lớn tiếng nói: “Con không ở lại cũng được, nhưng Noãn Noãn sẽ phải ở đây! Noãn Noãn, tối nay cô rảnh đúng không?!
Đột nhiên trở thành tâm điểm, Noãn Noãn tư nhiên rụt cổ, định đáp lại lời của Đằng phu nhân thì bị Đằng Tại Hi giành lời nói trước: “Cô ấy sẽ về cùng con!”
Đằng phu nhân liền gầm nhẹ: “Tại Hi, con vừa nói phải về nhà làm việc cơ mà!?”
“Đúng vậy! Nhưng Noãn Noãn là người của con nên cô ấy cũng phải theo con về!” Đằng Tại Hi liếc nhìn sang Noãn Noãn: “Cô ấy là động lực của con, không có cô ấy con sẽ không thể làm việc tốt được, như thế công ty vẫn sẽ bị tổn thất nhiều hơn!”
Đằng phu nhân lấy tay giữ ngực, gầm nhẹ: “Con vẫn nhất quyết muốn đưa cô ta đi, phải không?”
Đằng Tại Hi liền vòng tay qua lưng ôm vào eo Noãn Noãn, mị cười: “Phải !”
“Đằng Tại Hi!” Đằng phu nhân càng thêm nản chí, hơi thở có phần khó khăn!
Tiếu Nghiêu lập tức trấn an bà, rồi liếc sang Đằng Tại Hi, ý bảo anh rời đi.
Cùng Tại Hi rời khỏi bệnh viện, Noãn Noãn không ngừng quay đầu lại nhìn cánh cửa của phòng bệnh của Tiếu Tiêu, nhẹ giọng hỏi: “Anh rể, chúng ta có nên đi khỏi đây như vầy hay không?”
Đằng Tại Hi lập tức nghiêm mặt, xoay khuông mặt của cô đối diện với mình: “Việc sống chết của Tiếu Tiêu không liên quan gì đến chúng ta! mà em, hãy ngoan ngoãn chuẩn bị cho tốt cho lễ đính hôn!”
“Nhưng mà.
.
.
.
.
.
Tiếu Tiêu tiểu thư cũng chỉ vì yêu anh mà tự sát, anh không có chút cảm giác gì với cô ấy hay sao?” Noãn Noãn thận trọng nói.
Thật lòng mà nói, cô đối với Tiếu Tiêu có một chút đồng tình.
Yêu một người không phải là sai trái, sai ở chỗ là người đó không yêu mình mà thôi!
Có cảm giác rất giống nhau, thứ tình yêu say đắm nhưng lại không có kết quả này cô chẳng đã nếm qua rồi sao!? vậy mà cô cũng đâu có thể từ bỏ được nó!
Đằng Tại Hi nghe vậy, liền liếc nhìn Noãn Noãn, lạnh giọng chất vấn: “Noãn Noãn, người khác yêu anh, em không có cảm giác gì hay sao?”
Lúc này Tại Hi bỗng có cảm giác khó thở, chờ đợi câu trả lời của Noãn Noãn.
Nếu cô dám trả lời anh là đúng vậy, anh sẽ không nhịn được mà lập tức bóp chết cô!
Noãn Noãn ngước nhìn Tại Hi với đôi mắt vô tội: “Em phải có cảm giác gì sao?”
Đằng Tại Hi lập tức hạ huyết, rất muốn lớn tiếng giáo huấn cho cô một trận, nhưng lại bị ánh mắt vô tội của cô làm cho anh phải xiêu lòng, không nỡ làm gì.
Tại Hi liền nhụt chí bất lực, buông tay, khuôn mặt anh lạnh lùng xoay người bỏ đi.
Noãn Noãn nhìn bóng Tại Hi đang uất giận bỏ đi càng lúc càng xa, cô lập tức chạy đuổi theo anh, đến gần bên, nhẹ giọng nói: “Em lại nói sai gì sao? sao anh lại nổi giận? người ta nói, tức giận nhiều sẽ nhanh già lắm đó!”
Đằng Tại Hi đứng lại, giận trừng mắt nhìn Noãn Noãn, có cảm giác như cô đang nói về mình! dù anh lớn hơn cô 8 tuổi, nhưng năm nay anh cũng mới chỉ 25 tuổi chứ đâu đã là một ông cụ.
Noãn Noãn liền lập tức lè lưỡi, nhìn anh cười cười: “Hj hj, em chỉ đùa thuj mà, anh đừng giận nha..!!!!!”
Đằng Tại Hi tức giận, mặt cắt không còn một giọt máu, liếc nhìn Noãn Noãn.
Nếu không phải nhìn cô lúc này rất rất đáng iu, anh tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô dễ dàng như vậy!
Khuôn mặt bình tĩnh, Tại Hi bước đi vài bước bỗng phát hiện Noãn Noãn vẫn còn ở phía sau mình, anh liền hít sâu một hơi, sau đó quay lại nắm lấy tay cô lôi đi.
Anh trừng mắt nhìn cô cảnh cáo: ” Bây giời em không được phép nói gì hết, hãy ngoan ngoãn im lặng mà đi theo anh!”
Mệnh lệnh của Tại Hi, cô đương nhiên sẽ nghe theo.
Nhưng hiện tại cô vẫn đang trong trạng thái vui sướng, bởi vì có đôi khi mệnh lệnh của anh có thể khiến cô mỉm cười thích thú!.