Buổi tối.
Đằng phu nhân đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đỏ của Bảo Bối, thốt: “Trời ạ, Bảo Bối đáng yêu của bà bị làm sao thế này? Bảo Bối a, con đau lắm phải không?”
Bảo Bối lập tức nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt đáng thương nhìn bà nội khóc lóc kể lể, “Bà nội ơi, Bảo Bối đau lắm !”
“Ôi! Bảo Bối của bà a! đã xảy ra chuyện gì? là ai đã đánh Bảo Bối của ta thành ra như vầy?” Đằng phu nhân lên tiếng, giận dữ nhìn mọi người.
Đằng Tử Hạo đang len lén nghe điện thoại lập tức dập máy cất đi, vội vàng nói : “Bà ngoại, chuyện này không liên quan tới cháu, cháu chỉ vừa mới đi chơi bóng rổ về!”
Đằng phu nhân nhất thời hừ lạnh : “Tiểu tử nhà ngươi suốt ngày chỉ biết chơi bóng rổ! Bảo Bối là em gái của ngươi, ngươi sau này phải thường xuyên chú ý tới Bảo Bối cho ta !”
Bị mắng Đằng Tử Hạo không dám phản bác, đành phải bĩu môi, phiền muộn.
Đằng phu nhân ánh mắt sắc bén xẹt qua Tử Hạo, rồi nhìn sang những người khác, Đằng Thiến Thiến cũng không khỏi ngồi thẳng, nhìn Đằng phu nhân mỉm cười : “Mẹ, đừng nhìn có nhìn con nha, con làm sao lỡ ra tay với một đứa bé đáng yêu như thế này được!”
Những người khác đều bày tỏ sự không liên quan mình, chỉ có Đằng Tại Hi thì đứng yên cười lạnh.
Đột nhiên, Đằng phu nhân đưa mắt chuyển đến Ôn Noãn Noãn, lớn tiếng chất vấn : “Noãn Noãn, cô nói, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? cô hôm nay không phải cùng ở nhà với Bảo Bối sao? Vậy tại sao mặt của con bé lại bị như vậy ?”
Noãn Noãn không khỏi chấn động, đang muốn giải thích thì Đằng Tại Hi đi tới bên cạnh, đem bàn tay bị bỏng kia của cô giơ lên.
Noãn Noãn không khỏi nhíu lại mi, thấp giọng kêu : “Anh rể…”
Đằng Tại Hi mặt lạnh liếc nhìn mọi người chung quanh một cái, ánh mắt băng lãnh nhìn về chỗ của Tiêu Tiêu đang có chút chột dạ, sau đó liền đối diện cùng Đằng phu nhân , trầm giọng nói : “Không chỉ có tiểu đồ vật đó bị đánh, tay của cô ấy cũng bị bỏng sưng đỏ !”
Đằng phu nhân nhíu mi, lạnh giọng nói : “Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Đến tột cùng là ai đã đánh Bảo Bối của ta?”
Đằng Tại Hi cười lạnh, tầm mắt rơi vào người Tiếu Tiêu : “Mẹ nên hỏi người ở phía sau mẹ a!”
Mọi người nghe vậy, lập tức đem tầm mắt chuyển dời đến Tiêu Tiêu đang lộ vẻ mặt luống cuống.
Tiêu Tiêu nhất thời hoảng hốt, lập tức giải thích : “Bác gái, bác hãy nghe cháu nói, cháu không phải cố ý! Bởi vì hai người ấy đã đem một bát canh bị hư cho cháu uống, nên cháu nhất thời tức giận…”
“Vì thế, cháu đã đánh Bảo Bối của ta?” Đằng phu nhân rất đau lòng, không nghĩ rằng cô lại đánh Bảo Bối.
“Bác gái, cháu thực sự không phải cố ý!” Tiêu Tiêu nhất thời mắt đỏ, vẻ mặt ủy khuất : “Cháu vừa mới xuất viện, Noãn Noãn và Bảo Bối mời cháu cùng ăn cơm, làm cháu tưởng rằng hai người họ thực sự rất tốt! Thế nhưng ai ngờ hai người lại bỏ thêm gì đó vào bát canh của cháu, cháu vì nhất thời tức giận mới lỡ tay đánh Bảo Bối!”
Đằng phu nhân cũng đau lòng vì Tiếu Tiêu, cô chỉ vừa mới xuất viện mà thôi, không muốn lại làm cho cô bị kích động, thở dài nói : “Tiếu Tiêu a, dù cho cháu rất tức giận, cũng không nên đánh Bảo Bối a, nó chì là một đứa bé mà thôi!”
Tiếu Tiêu xoa xoa khóe mắt, gật gật đầu, nức nở nói : “Dạ, cháu biết, thực sự thật xin lỗi, cháu không phải cố ý!”
Vừa nói, ánh mắt của Tiếu Tiêu liền nhìn sang phía Bảo Bối, chân thành nói : “Bảo Bối, dì xin lỗi, dì không phải cố ý muốn đánh cháu đâu, cháu tha thứ ta có được hay không?”
Thực sự là dối trá!
Một đứa bé như Bảo Bối cũng biết cô ta đang đóng kịch, bĩu môi khinh thường, không nói gì thêm, bởi vì Bảo Bối tin cha mình sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta!
Quả nhiên, Đằng Tại Hi đã sớm ở một bên đen mặt, híp con ngươi đen trừng mắt nhìn người con gái đang giả vờ vô tội kia, lạnh giọng nói : “Cô đánh con gái của tôi, lại làm bị thương nữ nhân của tôi, cô nghĩ một câu xin lỗi là đủ sao?”
hai chữ « con gái » làm cho Bảo Bối bỗng nở nụ cười, hai chữ « nữ nhân » lại làm cho Noãn Noãn không tự chủ xấu hổ đỏ mặt.
Tiếu Tiêu bị Tại Hi chất vấn , vẻ mặt hoang mang, không biết phải làm sao, ánh mắt cầu cứu nhìn Đằng phu nhân, hi vọng bà sẽ giúp mình.
Đằng phu nhân cũng nhíu lại chân mày nhìn Đằng Tại Hi, “Tại Hi, Tiếu Tiêu không phải xin đã lỗi rồi sao? con còn truy cứu cái gì? Còn nữa, cái gì gọi là nữ nhân của con? đừng nói với ta là con đã cùng cô ta đã làm chuyện đồi bại, ta đã nói ta sẽ không cho các ngươi đính hôn !”
Đằng Thiến Thiến liếc nhìn Noãn Noãn đang cúi đầu, lôi kéo ống tay áo Đằng phu nhân, nhíu lại mi nói :”Mẹ, mẹ nói gì mà khó nghe vậy!”
Đằng Tử Hạo cũng không thích nghe bà nói Noãn Noãn như vậy : “Đúng vậy, bà ngoại, Noãn Noãn không phải loại con gái tùy tiện như bà nghĩ đâu!”
“Hừ! Ngươi lại biết cô ta không phải loại con gái như vậy sao?” Đằng phu nhân trong giọng nói tràn ngập khinh miệt : “Nếu là người trong sạch, sẽ không cư nhiên dám ngủ chung với một người đàn ông?”
Đằng Tử Hạo nhất thời nhỏ giọng nói thầm : “Thiết! đây không phải do cậu chín ép buộc cô ấy sao!”
Đằng Tại Hi nhất thời trừng mắt nhìn Tử Hạo, hắn lập tức ha ha cười ngốc rộ lên, né tránh ánh mắt công kích của Tại Hi!
Đằng phu nhân lại đem vấn đề quay trở lại phía Đằng Tại Hi, sắc mặt âm trầm :”Đằng Tại Hi, con nghe rõ đây, ta nói rồi, ta không chấp nhận cô ta làm vợ của con, sẽ không thương lượng gì hết! Hơn nữa cha con cũng sẽ không đồng ý!”
Đằng Tại Hi căn bản là mặc kệ bà, nắm bàn tay nhỏ bé của Noãn Noãn, cười lạnh : “Mấy người có đồng ý hay không đều không liên quan gì tới con, muốn cùng Noãn Noãn đính hôn là con chứ không phải là mẹ!”
“Đằng Tại Hi, con đã không còn là trẻ con nữa, vì sao còn muốn làm mấy chuyện tùy hứng như vậy? con cho là mình vẫn là cậu bé sao?” Đằng phu nhân thực sự rất đau lòng, vì sao con mình lại không nghe lời của mình?
Lúc này Đằng Hỉ Ái lên tiếng, hai chân tréo nguẩy, ôm cánh tay, vẻ mặt thích ý : “Mẹ, tiểu chín muốn đính hôn thì mẹ cứ để nó đính hôn đi! Dù sao chỉ là đính hôn mà thôi, huống hồ hiện tại kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn mà!”
Đằng Tử Hạo bỗng cười trêu nói : “Mẹ, vậy con cũng đi tìm cho mẹ một cô con dâu a ? Không thích thì có thể ly hôn !”
“thằng xú tiểu tử này!” Đằng Hỉ Ái hờn dỗi trừng mắt liếc Tử Hạo một cái.
Đằng phu nhân mặc kệ bọn họ nói thế nào, dù sao bà không đồng ý chính là không đồng ý!
Bà chỉ vào Đằng Tại Hi, lớn tiếng nói : “Đằng Tại Hi con nghe đây, nếu con vẫn cứ làm chuyện bốc đồng như vầy, ta lập tức bảo cha con cách chức của con trong công ty, ta xem con sẽ làm thế nào! Đã không có danh hiệu của Đằng gia, ta xem con làm sao nuôi nổi bản thân!”
Đằng Tại Hi nhất thời tỏ vẻ khinh thường, cười : “Ha, mẹ nghĩ con chỉ là phế vật sao? Mẹ thích thì cứ làm, con đây chẳng có gì phải sợ! chỉ e rằng quan hệ mẹ con ta sẽ không còn!”
Nói vừa xong, Đằng Tại Hi liền lôi kéo Noãn Noãn uất giận rời khỏi Đằng gia.
Đằng phu nhân đã sớm tức giận đến nói không ra lời, những người khác đều đang an ủi bà.
Tiếu Tiêu nắm chặt nắm tay, oán hận trừng mắt nhìn hai người họ biến mất…
Noãn Noãn nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú tựa tượng điêu khắc của Đằng Tại Hi, từ từ thất thần.
Một Đằng Tại Hi cao ngạo, một Đằng Tại Hi băng lãnh, một Đằng Tại Hi dịu dàng, ân cần, rốt cuộc đâu mới là con người thực sự của Tại Hi? rốt cuộc thì anh ta đang suy nghĩ cái gì?
Đằng Tại Hi lúc này đột nhiên xoay đầu lại, bốn con mắt nhìn nhau, Noãn Noãn lại lập tức cúi đầu, khuôn mặt dần đỏ lên!
Lại bị anh ta bắt được chính mình đang nhìn lén, mắc cỡ chết đi được!
Đằng Tại Hi nhất thời tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Noãn Noãn : “Em đang suy nghĩ gì vậy? Vì sao lại đỏ mặt? Phải chăng là bị vẻ đẹp của anh mê hoặc?”
Noãn Noãn thấy Tại Hi tự khen bản thân khiến cô nói không ra lời, cho dù anh thực sự rất tuấn tú, thế nhưng cũng không cần mèo khen mèo dài đuôi chứ?
Tại Hi sờ sờ cằm của mình, đắc ý nói : “Anh biết việc lớn lên lại soái ca như vầy là lỗi của anh! khiến em mê luyến lại càng là lỗi của anh !”
Noãn Noãn liền bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm : “đúng là tự phụ!”
Đằng Tại Hi híp con ngươi đen, nhìn Noãn Noãn, trầm giọng nói : “Em mới vừa nói cái gì?”
“Không có gì, không có gì, hj hj!” Cười ngây ngô mấy tiếng, Noãn Noãn lập tức cúi đầu, không dám nhìn Tại Hi, chỉ sợ bị anh nói móc.
Đằng Tại Hi cũng không nói thêm, chỉ là nụ cười trên mặt vẫn chưa thôi buông.
Không lâu sau, Đằng Tại Hi liền dừng xe , nói với cô : “Xuống xe đi!”
Noãn Noãn nhất thời ngơ ngác cởi dây nịt an toàn ra xuống xe, cô thật sự không biết hai người đi tới đâu.
Trên thực tế, bọn họ là đi tới Rạp hát!
Noãn Noãn lập tức nghiêng đầu nhìn Tại Hi, anh không phải là mang cô đến xem hát chứ? Nhưng đây là lần đầu tiên cô đến chỗ này, không khỏi có chút hiếu kì.
Đằng Tại Hi trong tay có hai tấm vé, nhìn Noãn Noãn giơ giơ lên :”Công ty hợp tác cùng tặng vé, anh không tìm được ai đi cùng … nên em đừng có hoang tưởng!”
Hít một hơi thật sâu khí, Đằng Tại Hi liền dắt Noãn Noãn đi vào.
Noãn Noãn ở phía sau anh cười đến ngọt ngào, cho dù anh nói như vậy với cô, cô vẫn thấy rất vui, nét hạnh phúc vẫn đọng trên gương mặt.
Tiến vào đến bên trong, Noãn Noãn mới biết được, nguyên lai bọn họ chuẩn bị xem chính là sân khấu kịch 《 Mozart 》, lần đầu tiên nhìn sân khấu kịch, không khỏi có chút chờ mong, cho dù cô đối với thứ nhạc này không có hứng thú.
Đằng Tại Hi dắt Noãn Noãn tới hàng thứ hai, cũng chính là vị trí tốt nhất.
Ngồi ở vị trí này, Noãn Noãn hưng phấn không ngừng nhìn quanh, thấy được xung quanh người đến xem đều ăn mặc rất nghiêm túc, nam thì mặc tây trang, nữ thì mặc sáo trang (cái này ko hiểu là gì ?) !
Noãn Noãn không khỏi cúi đầu nhìn bộ quần áo hình con chuột trên người mình, nhất thời lui người xuống, còn hi vọng không ai chú ý tới sự khác biệt của mình, cô không muốn trở thành ngoại tộc, chịu những ánh mắt khác thường của mọi người!
Đằng Tại Hi lơ đãng liếc mắt nhìn Noãn Noãn một cái, liền thấy được bô dạng của cô, cái miệng tru ra, không khỏi lộ ra vẻ mặt buồn cười, lấy tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chế nhạo nói : “Hóa ra em cũng biết xấu hổ à ?!”
Noãn Noãn trừng mắt nhìn anh, chẳng lẽ anh cho rằng cô mặt dày lắm sao?
Những vị khán giả lần lượt tiến vào , rất nhanh tìm được vị trí ngồi, chỉ còn hai chỗ chống của anh và cô.
Sắp đến thời gian mở màn, tất cả đèn đều tắt, chỉ có vài ánh đèn trên sân khấu mở ra.
Trong bóng tối, Noãn Noãn cảm giác được bên người có người ngồi xuống, không tự chủ ngẩng đầu nhìn sang, nhất thời trừng lớn đôi mắt, thất thanh kêu : “Học trưởng? !”
“Noãn Noãn? !” Triển Lệ Ương cũng ngạc nhiên nhìn cô, tầm mắt ngoại hậu thoáng nhìn, liền gặp được Đằng Tại Hi mặt đang âm trầm nhìn mình chằm chằm, không khỏi túc khởi chân mày : “Nghĩ không ra Đằng Tại Hi anh mà cũng biết thưởng thức âm nhạc sao!”
Đằng Tại Hi cười lạnh, đột nhiên đem Noãn Noãn kéo sang phía mình, làm cho cô ngồi ở vị trí của mình, mà anh ngồi ở vị trí bên cạnh Triển Lệ Ương, ánh mắt như phi tiêu nhìn lại : “Đương nhiên! Cậu nghĩ rằng chỉ có Triển Lệ Ương cậu mới biết thưởng thức sao? Cậu chẳng qua chỉ là một tay chơi nhạc mà thôi, có gì là to tát!”
“Anh!” Âm nhạc như sinh mệnh của mình mà bị người khác trêu trọc, Triển Lệ Ương không tức giận mới là lạ, đáng tiếc anh ta không điên!
Hàn Hồi Hương lập tức kéo anh ta lại, khuyên anh đừng xúc động, dù sao bọn họ hiện tại là người của công chúng, cô cũng là người của công chúng.
Lúc này, Đằng Tại Hi nhất thời đem tầm mắt nhìn lên mặt Hàn Hồi Hương, cười mị : “Hàn hồi hương, lá gan của cô lớn thật ,ngang nhiên đem theo nam nhân của mình xuất hiện ở đây, cô không sợ ngày mai sẽ lên đầu báo sao ? Mà cô phải nhớ kĩ giao kèo giữa chúng ta, nếu như vi phạm, tôi chỉ có thể rất xin lỗi là cô phải đền bù tổn thất!”
Hàn hồi hương sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, cắn cắn môi dưới, trầm giọng nói : “Đằng tổng tài xin anh yên tâm, chúng tôi sẽ cẩn thận !”
Noãn Noãn vẫn nhìn Triển Lệ Ương, rất muốn nói chuyện với anh, thế nhưng trung gian là Đằng Tại Hi, cô cũng không có gan ở trước mặt của anh cùng Triển Lệ Ương nói chuyện!
Lúc này, sân khấu kịch cũng bắt đầu rồi, bọn họ cũng không có tâm tư để tiếp tranh chấp, tầm mắt chuyển đều dời đến trên sân khấu, nghiêm túc quan sát, chỉ ngoại trừ Ôn Noãn Noãn.
Noãn Noãn nhìn trên sân khấu diễn viên đang hát, đầu choáng váng , một mình nghĩ thầm nên làm thế nào để cùng Triển Lệ Ương nói chuyện, căn bản cũng không biết trên sân khấu biểu diễn cái gì!
Chậm rãi , Noãn Noãn bỗng cảm thấy mí mắt mình rất nặng, trên sân khấu rõ ràng vang thiết sục sôi tiếng nhạc, thế nhưng đối với cô mà nói, càng như là bài hát ru con.
Một giây sau, đầu của cô liền gục xuống trên vai Đằng Tại Hi, nặng nề ngủ thiếp đi.
Đằng Tại Hi liếc khuôn mặt nhỏ nhắn của Noãn Noãn, nhất thời khóe miệng nở ra nụ cười.
Cho đến tận lúc kết thúc buổi biểu diễn, Noãn Noãn vẫn như cũ dựa vào trên bờ vai Tại Hi ngủ say sưa.
Triển Lệ Ương cũng muốn cùng Noãn Noãn trò chuyện, thế nhưng Hàn Hồi Hương lại lôi kéo anh đi, ghé vào bên tai của anh nhẹ giọng nói, “Lệ Ương, chúng ta đi thôi, ta cũng không thể để cho người khác nhìn thấy !”
Vừa nói, cô liền đeo lên kính râm cùng khẩu trang, lôi kéo tay anh rời đi.
Triển Lệ Ương không khỏi có chút chán ghét, quay đầu lại liếc nhìn về phía Noãn Noãn, rồi bị Hồi Hương lôi đi.
Đằng Tại Hi ngồi yên, sâu thẳm ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Noãn Noãn đang ngủ, luyến tiếc phải đem tầm mắt dời đi, sợ bỏ qua những nét đáng yêu trên khuôn mặt của cô.
Nhân viên công tác cũng bắt đầu đi đóng cửa , Đằng Tại Hi ra lệnh cho họ không được làm ầm ĩ , cứ như vậy lẳng lặng ngồi yên, nhìn khuôn mặt lúc ngủ của Noãn Noãn….