Đằng Vũ gọi ba người bọn họ lên phòng đơn giản là vì chuyện tình ở công ty mà thôi.
Đằng Tử Hạo vừa nghe vừa ngủ gà ngủ gật liền bị Đằng Vũ lạnh giọng gọi, lập tức thanh tỉnh lại.
Hắn lau một bả mặt, mới nhìn Đằng Vũ nói : “Ông ngoại, có chuyện gì sao?”
Đằng Vũ mặt lạnh nhìn hắn, trầm giọng hỏi : “Vừa rồi ta nói cái gì, ngươi có nghe được hay không?”
“Dạ?” Nói thật, hắn vừa rồi thực sự không có nghe được cái gì cả a!
Đằng Vũ mâu quang chợt lóe, Đằng Tử Kỳ lập tức lôi vai Đằng Tử Hạo, nhìn hắn nói : “Ông ngoại nói tuần sau cho chú vào công ty, bắt đầu học tập một chút.
”
“Cái gì? !” Đằng Tử Hạo nhất thời khiếp sợ, ngạc nhiên nhìn Đằng Vũ, đột nhiên xuất ra vẻ mặt cầu xin nhìn ông nói : “Ông ngoại, cháu không thể vào công ty được a!”
Đằng Tại Hi ngồi ở trên ghế sa lon, hai chân tréo nguẩy, đột nhiên liền nở nụ cười mị, nhìn vẻ mặt cầu xin của Đằng Tử Hạo nói : “Không được! Tử Hạo, ngươi nên ngoan ngoãn đến công ty đưa tin đi, ta sẽ cho ngươi một chức vị tốt!”
Đằng Tử Hạo lại vẫn như cũ vẻ mặt đau khổ, cầu xin nhìn Đằng Vũ : “Ông ngoại, cháu vẫn chưa tốt nghiệp cao trung mà, cháu nghĩ…”
Đằng Tại Hi lập tức lại ở một bên châm chọc : “Hừ, ta thế nhưng mười bốn tuổi đã vào công ty rồi!”
Đằng Tử Hạo cắn chặt khớp hàm nhẫn nhịn, hít một hơi thật sâu, tiếp tục nhìn Đằng Vũ nói : “Ông ngoại, cháu còn muốn chơi bóng rổ, còn muốn hưởng thụ một chút cuộc sống của học sinh trung học năm hai a!”
Đằng Tại Hi lại mị cười : “Ta thế nhưng cả cuộc sống của học sinh trung học ông biết a!”
Ta nhịn, ta nhịn, ta không thể nhịn được nữa!
Đằng Tử Hạo cầm chặt nắm tay, quay đầu căm tức nhìn Đằng Tại Hi, gầm nhẹ : “Nha, cậu chín, cậu nghĩ ai cũng giống như cậu là một thiên tài sao! Còn cháu thì không, cháu tự nhận mình là kẻ dốt nát a?”
Đằng Tại Hi liền tỏ vẻ chẳng liên quan, nhún nhún vai : “Ngươi bây giờ mới biết mình ngu sao?”
Đằng Tử Hạo lập tức liền vẻ mặt nghẹn khuất, Đằng Tử Kỳ lại ở một bên nhịn không được phì cười, hé miệng vi nở nụ cười.
“Được rồi, tất cả im miệng cho ta!” Đằng Vũ trầm giọng nói : “Tử Hạo, ngươi thân là con cháu của Đằng gia cũng nên có tinh thần tự giác trách nhiệm, sau này không được phép chơi bóng rổ nữa mà hãy chú tâm vào học hỏi kinh nghiệm kinh doanh cho ta!”
Đằng Tử Hạo nhất thời cúi đầu, tức giận mím chặt môi, không trả lời.
Đằng Tử Kỳ liếc mắt nhìn hắn, sau đó nhìn Đằng Vũ nói : “Ông ngoại, cháu thấy Tử Hạo bây giờ còn nhỏ, có thể cho nó thêm chút thời gian chuẩn bị tâm lí sau này nó mới có thể chuyên tâm đem hết sức mình vào tạo dựng công ty.
”
Đằng Tử Hạo lập tức vẻ mặt cảm kích nhìn Tử Kỳ, quả nhiên chỉ có đại ca của hắn hiểu hắn a! chứ không như cậu chín chỉ biết châm chọc hắn! Thực sự rất đáng ghét, bất quá cũng chỉ lớn hắn một chút mà thôi a!
Đằng Vũ hừ lạnh một tiếng : “Nếu như ta để cho nó tiếp tục chơi đùa, ngươi cảm thấy hắn sẽ tốt hơn sao?”
“Ông ngoại! cháu thực sự không thích làm kinh doanh a!” Đằng Tử Hạo bất chấp, hắn chính là không thích làm thương nhân, hắn chỉ thích chơi bóng rổ, lại càng thêm muốn làm vận động viên bóng rổ!
Đằng Vũ ánh mắt lạnh như băng nhất thời đâm hướng Tử Hạo : “Ngươi cho là ngươi nói không thích thì có thể không làm sao? Ai bảo ngươi là người nhà Đằng gia, ngươi nhất định phải làm tốt bổn phận của mình!”
“Ông ngoại!” Đằng Tử Hạo bất mãn bĩu môi, cả đầu phiền não, đội bóng của bọn họ còn phải thi đấu nữa a!
Đằng Vũ lại nhìn Tử Hạo không nói hai lời : “Được rồi, tất cả đều đi ra ngoài cho ta!”
Đằng Tử Hạo cắn môi dưới, nhíu lại mi, cũng chỉ có thể mang theo bất mãn rời phòng.
Đằng Tử Kỳ an ủi hắn, Đằng Tại Hi lại chế nhạo : “Tiểu tử, ngoan ngoãn làm thủ hạ của ta đi!”
Đằng Tử Hạo nhất thời oán hận trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Tại Hi, ok, muốn bắt hắn vào công ty cũng không sao, nhưng tại sao phải cho hắn làm dưới chướng của cậu chín kia chứa? có trời mới biết cậu của hắn dùng người ra sao a, cũng chỉ có đại ca của hắn chịu được cậu ý mà thôi!
Thiết! Mình chí muốn được chơi bóng thôi!
Bất quá, muốn dàn xếp một chút vẫn là phải tìm cậu chín thương lượng mơi được a!
Đằng Tử Hạo lập tức đi tới bên cạnh Đằng Tại Hi, quấn quít lấy hắn, muốn hắn đáp ứng làm cho mình đi thi đấu! Cho dù cậu chín không đồng ý, hắn cũng phải tìm cách làm cho cậu đồng ý!
※※※
Tiếu Nghiêu hẹn Đằng Tại Hi đi ra ngoài uống rượu, hai người ngồi ở quầy bar vừa uống rượu vừa tán gẫu.
“Cái gì? ! Lễ đính hôn bị hoãn lại? !” Tiếu Nghiêu có chút kinh ngạc nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của Tại Hi : “Vì sao?”
Hắn hôm nay hẹn Đăng Tại Hi đi uống rượu, vốn là để ăn mừng hắn giã từ cuộc sống độc thân , thế nào đột nhiên lại bị hoãn lại.
Sau khi Đằng Tại Hi nói đơn giản sáng tỏ tất cả, Tiếu Nghiêu nhất thời mỉm cười nói : ” vậy thì em gái tớ hẳn đang rất vui vẻ, con bé chắc đã đợi ngày này lâu rồi a!”
Đằng Tại Hi bạch liễu tha nhất nhãn, đem ly rượu đang cầm trong tay một hơi uống sạch : “Tớ cùng Tiếu Tiêu tuyệt đối không có khả năng!”
“Tớ biết!” Tiếu Nghiêu nhún nhún vai : “nhưng mà cậu nghĩ Noãn Noãn có thể đạt được yêu cầu của Đằng gia sao?”
Đằng Tại Hi mâu quang chợt lóe, hơi câu dẫn ra khóe miệng : “Không có khả năng!”
Tiếu Nghiêu có chút vô cùng kinh ngạc : “Không có khả năng?”
Đằng Tại Hi buông ly rượi xuống, ánh mắt sâu thẳm mà biếng nhác, tự tiếu phi tiếu : “Thế nhưng thế giới này luôn có kỳ tích xuất hiện không phải sao? Như vậy tớ sẽ để cho kỳ tích xuất hiện!”
Tiếu Nghiêu nhìn vẻ mặt tự tin Đằng Tại Hi, không khỏi lắc đầu, hắn chỉ biết, Đằng Tại Hi tuyệt đối sẽ không đánh nếu không nắm chắc phần thắng!
Lúc này, trước cửa một trận láo động, Tiếu Nghiêu không tự chủ đem tầm mắt nhìn xem, nhìn thấy kia thân ảnh quen thuộc, không khỏi đẩy đẩy Đằng Tại Hi : “Tại Hi, người kia cậu không phải có quen biết nhận sao?”
Đằng Tại Hi nghe vậy, theo tầm mắt của Tiếu Nghiêu nhìn sang, nhất thời híp lại mắt, người nọ là Triển Lệ Ương.
Quả thực rất có duyên, vô luận ở đâu, luôn luôn gặp mặt a! Đằng Tại Hi thu hồi tầm mắt, tiếp tục uống rượu của mình!
Thấy Đằng Tại Hi không có phản ứng gì, Tiếu Nghiêu không khỏi hiếu kỳ : “Cậu không phải rất chán ghét hắn sao?”
Đằng Tại Hi nghe vậy, nâng mắt nhìn lại Tiếu Nghiêu : “Vậy thì sao?”
“hắc!” Hắn bị hỏi lại, gãi gãi đầu, nói tiếp : “Không, không có gì, ha ha! Chúng ta tiếp tục uống rượu!”
Lúc này, Triển Lệ Ương nhìn thấy Đằng Tại Hi liền cầm theo ly rượu tiến lại gần, nói : “Thật là trùng hợp, Đằng Tại Hi!”
Đằng Tại Hi không có trả lời, chỉ là lẳng lặng liếc mắt nhìn hắn, sau đó tiếp tục uống rượu của mình.
Triển Lệ Ương lại ngồi xuống bên cạnh Tại Hi, nâng chén :”Anh ngày mai sẽ cùng Noãn Noãn đính hôn, tôi ở chỗ này trước chúc các ngươi hạnh phúc!”
Đằng Tại Hi thưởng thức cầm lấy ly rượu, khẽ cười : “ngày mai chúng tôi sẽ không đính hôn!”.