Ngồi trên xe do Đằng Tử Kỳ phái người đưa tới, xe đi đến công ty Đằng thị, Noãn Noãn lập tức xuống xe chạy nhanh vào bên trong công ty.
Khi cô vừa đi đến phòng làm việc, Đằng Thiến Thiến lập tức không vui nhìn cô: “Noãn Noãn, em rốt cuộc đã tới! em có biết mọi ngươi đã tìm em bao lâu rồi không? Em có biết Tại Hi đã khổ sở bao lâu rồi hay không?“
Noãn Noãn nhất thời cúi đầu, vẻ mặt áy náy, viền mắt cũng ửng đỏ: “Em xin lỗi!“
Đằng Thiến Thiến vẫn chưa hết giận tiếp tục quở trách: “Câu xin lỗi này chị thực sự không gánh nổi đâu! Tại Hi là đứa em mà chị yêu thương nhất! Em như vậy liệu có tư cách gì làm dâu nhà Đằng gia chúng ta!“
Đằng Tử Kỳ khẽ liếc mắt nhìn Noãn Noãn, lại nhìn Đằng Thiến Thiến nói: “Được rồi, dì à, trước hết để cho Noãn Noãn vào trong đã, cậu chín vẫn đang chờ cô ấy ở bên trong mà!“
Đằng Thiến Thiến nghe vậy, bĩu môi, hít thở sâu một chút, mới nói với Noãn noãn: “Vào đi !“
Noãn Noãn ngẩng đầu, nhìn cánh cửa phòng làm việc của Tại Hi, mại trầm trọng cước bộ, mở cửa tiến vào!
Đập vào mắt cô là hình ảnh Đằng Tại Hi đang co thân lại thành một khối, không ngừng run rẩy, cùng với tiếng thở dốc, giống như đang hít thở không thông!
“Anh rể” thanh âm Noãn Noãn run rẩy, nhìn hắn hô một tiếng, đôi mắt nhất thời nhịn không được đỏ lên, phiếm lệ quang.
Cô biết, anh ấy nhất định rất khổ sở khó chịu, trái tim không khỏi nhói đau.
Đằng Tại Hi nghe được thanh âm của Noãn Noãn, mở mắt ra, thở hổn hển nhìn người đang đứng trước mặt, khi ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào ánh mắt phiếm lệ của cô, không khỏi chau mày, kiềm chế cảm giác khó chịu, thở hổn hển nói: “Qua đây!“
Cho dù hắn hiện tại rất suy yếu, thế nhưng ngữ khí lại lạnh lùng trước sau như một.
Noãn Noãn lập tức đi tới trước mặt của hắn ngồi xuống, lo lắng nhìn hắn: “Anh rể, anh cảm thấy thế nào? Vẫn khó chịu lắm sao?“
Nói xong, Noãn noãn lập tức giúp hắn vỗ vỗ lưng, nhuận khí.
Nghe thấy tiếng thở dốc của Tại Hi, Noãn Noãn cảm thấy rất đau lòng, sự lo lắng lộ ra rõ ràng trên khuôn mặt.
Đằng Tại Hi nguyên bản thân thể run rẩy sau khi đụng vào Noãn noãn, chậm rãi trở nên dãn ra, hô hấp cũng chậm chậm trở nên thuận hơn.
Mỗi một lần như vậy đều làm cho Đằng Tại Hi cảm thấy rất thần kỳ, vì sao Noãn Noãn thế nhưng so với những thuốc kia còn có hiệu quả hơn? Chỉ cần cô nhích lại gần mình, đụng chạm chính mình, cảm giác khó chịu kia sẽ từ từ biến mất.
Noãn noãn thật chính là bùa hộ mạng của mình?
Sau khi hô hấp của mình chậm rãi trở nên khoan khoái, Đằng Tại Hi hướng bên cạnh xê dịch, nhìn Noãn Noãn trầm giọng nói: “nằm xuống!“
Noãn Noãn không hỏi cái gì, rất nghe lời cởi giày ra, lập tức nằm ở bên cạnh hắn, nắm chặt y phục của hắn, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, nhìn một cách chăm chú giống như là muốn để cho hình ảnh của hắn khắc thật sâu vào trong tâm trí của mình.
Đằng Tại Hi đột nhiên thân thủ đem noãn noãn ôm vào trong ngực của mình, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, cằm tựa ở bả vai của cô, nhẹ giọng nói: “Em đã đi đâu? Vì sao trễ như vậy mới đến?“.
Hắn chính mình một mực chờ cô, vẫn luôn đang đợi cô đến.
Khoảng thời gian khó chịu cùng thống khổ trong đầu của hắn đều là khuôn mặt tươi cười của cô, làm hắn rất muốn được gặp cô, rất muốn ôm cô, hơn thế hắn càng muốn được hôn cô!
Noãn Noãn nghe vậy, nhất thời cảm thấy rất áy náy, nghĩ đến lúc hắn khổ sở cùng khó chịu, mà chính mình lại đang vui vẻ, trong lòng càng thêm khó chịu, rũ đuôi mắt xuống, thấp giọng nỉ non: “Em xin lỗi! em không nghe thấy điện thoại vang, xin lỗi anh!“
Lúc này đây Noãn noãn chủ động thân thủ ôm lấy hông của Tại Hi, càng kề sát hắn, đem chính mình hoàn toàn tựa ở trong ngực của hắn, chăm chú nhắm mắt lại, hít sâu hơi thở của hắn.
Đằng Tại Hi cũng ôm chặt Noãn Noãn, thiếp ở bên tai của cô nhẹ giọng nói: “Sau này đi nơi nào đều phải báo cáo với anh, di động phải mở 24/24h, không cho phép có thêm lần thứ hai nữa nghe chưa?!“
Tìm không được cô, không nhìn thấy cô, trong tâm hắn bỗng nhiên cảm thấy rất hoảng sợ!
Gật gật đầu, Noãn Noãn ở trong lòng sám hối thề rằng sau này không bao giờ nữa để xảy ra chuyện như hôm nay , thực sự sẽ không để chuyện này xảy ra nữa !
Đằng Thiến Thiến nhìn xuyên qua khe cửa vào bên trong kia thấy hai người đang ôm nhau, nhất thời thở dài một hơi, nở nụ cười.
Đằng Tử Hạo đứng ở phía sau Thiến Thiến, muốn nhìn xem bên trong như thế nào, thế nhưng lại bị cô cản trở cái gì cũng không nhìn thấy, không khỏi có chút nổi giận: “dì tám, dì tránh ra một chút coi, cho cháu nhìn với!“.
Hắn thực sự rất tò mò a, rốt cuộc bên trong bây giờ là như thế nào?
Đằng Thiến Thiến không chút khách khí đóng cửa lại, xoa thắt lưng, xoay người lại nhìn hắn: “Nhìn cái gì mà nhìn, trẻ con không được phép xem!“
Đằng Tử Hạo liền tức giận bất bình: “Cái gì a! cháu đâu phải trẻ con!“
Đằng Tử Kỳ cười cười, nhìn hắn nói: “Tử Hạo, dù sao chú cũng đã tới đây rồi, chi bằng đi làm quen một chút công việc ở công ty đi!“
Đằng Tử Hạo nhất thời nhảy qua hạ mặt: “Không phải chứ? ! Đại ca, anh hãy tha cho em đi mà!“.
Cuối cùng, hắn vẫn bị Đằng Tử Kỳ kéo đi làm quen với công việc!
Đằng Thiến Thiến nhìn đồng hồ đeo trên tay, cũng không để ý tới hai người trong phòng nữa! Đã không còn chuyện gì, như vậy cô cũng có thể đi rồi!
Mà hai người ở bên trong phòng , lúc này cũng đã rơi vào mộng đẹp …
Chuyện Đằng Tại Hi lần thứ hai phát bệnh không có báo cho những người khác trong nhà biết.
Một là không muốn làm cho bọn họ lo lắng, hai là không muốn lại thêm chuyện phiền phức!
Khi Đằng Tại Hi ôm Noãn noãn về nhà, Đằng phu nhân đang bất mãn ngồi chờ bọn họ.
Mà Đằng Tại Hi căn bản là không để ý đến bà, nghênh ngang ôm Noãn Noãn lướt qua.
Đằng phu nhân lập tức tìm Đằng Vũ khóc lóc kể lể rằng con trai bà không thương bà, chán ghét bà.
Noãn Noãn nhất thời vẻ mặt áy náy nhìn Đằng phu nhân, muốn an ủi bà, lại bị Đằng Tại Hi lôi kéo đi, căn bản là không để cho cô có cơ hội.
Khi bọn họ vào đến nhà, Bảo Bối khóc lóc chạy tới, ôm lấy chân Đằng Tại Hi.
Đằng Tại Hi chỉ là hơi thay đổi sắc mặt, nhưng không còn cảm thấy chán ghét mỗi lần nhìn thấy cô bé như trước đây, cho dù hiện tại cũng không phải là thích, chí ít không có mạnh mẽ đẩy cô bé ra xa mình!
Noãn Noãn lo lắng ngồi xuống nhìn Bảo bối: “Bảo Bối, cháu làm sao vậy?“
“Hu hu, dì ơi, Bảo Bối bị người ta bắt nạt!” Bảo Bối vừa nói, một bên nức nở : “hu hu, bọn họ nói Bảo Bối là con hoang!“
Đằng Tại Hi nghe vậy, mâu quang chợt lóe, trầm giọng hỏi: “Ai nói ?“
“là Tiểu Bàn Tử nói! Trong lớp con ghét nhất là nó!“
“ok, ta đã biết, bây giờ con có thể đi ra rồi!” Nói xong, Đằng Tại Hi đã đẩy Bảo Bối ra, ôm Noãn Noãn đi vào gian phòng, đóng mạnh cửa lại!
Bảo Bối hít hít mũi, nhẹ giọng nỉ non : “Cha thực sự rất tuấn tú a!“.