Ác Ma Tổng Tài – Mau Buông Mẹ Bé Nhỏ Ngốc Nghếch Của Bảo Bối Ra


Trên chiếc giường lớn xa hoa, Noãn Noãn thức dậy, đưa ngón tay lên sờ đôi môi có chút sưng đỏ của mình, trên mặt tràn ngập tươi cười.

Tối hôm qua cô còn cho là mình nhất định sẽ bị Tại Hi nuốt luôn vào bụng, nhưng cuối cùng anh vẫn còn một tia lý trí, chỉ ôm cô ngủ mà thôi.

Không biết là may mắn hay đáng tiếc nữa, cảm giác thật phức tạp, chỉ là cô cảm thấy hạnh phúc đang tràn đầy.

Tối hôm qua hai người ngủ ở khách sạn, mà Tại Hi đã đi từ sớm.

Trước lúc anh đi, khi cô đang ngủ anh có nói với cô khi nào tỉnh dậy hãy về.
Noãn Noãn ngồi dậy, chải lại mái tóc rối, chuẩn bị rời đi.

Noãn Noãn phát hiện áo khoác của Tại Hi đặt trên ghế dựa, cô đi tới thì thấy có tờ giấy ghi: Nhớ đem quần áo về.

Khóe miệng không tự giác lộ ra tươi cười, Noãn Noãn thực sảng khoái đem áo khoác mặc vào, cảm thấy đặc biệt ấm áp.

Tay thò vào trong túi áo thì phát hiện bên trong có gì đó, lấy ra nhìn thì không ngờ đó là hai tấm vé nhạc hội.

Noãn Noãn ngạc nhiên nhìn hai tấm vé, sau đó lại bật cười.

Thì ra hôm qua anh muốn cùng mình đi xem nhạc hội sao? Cho dù anh bá đạo không cho cô gặp Triển Lệ Ương, nhưng vẫn muốn cô có cảm tình với mình.
A! Hình như trọng lượng của anh rể trong lòng mình càng ngày càng nặng rồi thì phải.

Giống như… Giống như đã thật sự yêu anh rồi vậy.

Thích anh nhẹ nhàng ôn nhu, thích anh đối với mình đặc biệt, càng thêm thích nụ cười mị hoặc của anh.

Làm sao bây giờ, thật sự đúng là càng ngày càng thích anh.
Về đến nhà đương nhiên bị mọi người trách mắng một trận, nhưng Noãn Noãn vẫn cảm thấy rất vui, cho dù bị la khóe miệng vẫn tươi cười.

Đằng Tử Hạo lôi cô đến nói chuyện, nháy mắt nhìn cô.
“Noãn Noãn, ngày hôm qua cùng cậu Chín tiêu dao sao? Nhìn em vui sướng đầy mặt kìa, hôm qua cậu Chín quả thật rất nhẹ nhàng ha!”
“Cái gì chứ!” Noãn Noãn hờn dỗi trừng mắt liếc anh một cái, “Tụi em chỉ đơn giản là ngủ thôi”
” A… Ngủ thôi” Tử Hạo đặc biệt kéo dài thanh âm, làm cho Noãn Noãn phải đỏ mặt.
“Đằng Tử Hạo!”
Hai người đùa giỡn đánh nhau đến náo loạn như hai đứa con nít.

Đột nhiên một giọng nữ vang lên.
” A Hạo, đây là cô bạn gái nhỏ của cháu sao?”
Hai người nghe vậy liền chuyển mắt qua nhìn người con gái đó.

Đằng Tử Hạo kinh hỉ: ” Dì Bảy, Dì đã về?”.

Nói xong anh lập tức nhào đến ôm Đằng Tâm An, khóe miệng tràn ngập ý cười.

Đằng Tâm An cười cười vỗ lưng anh, đẩy anh ra, nhìn thẳng anh.
“Ba năm không gặp cháu rồi”
Ba năm trước Đằng Tâm An đi cùng chồng sang Pháp, đây là lần đầu tiên cô về lại.
“Dì Bảy, Dì rốt cuộc chịu về rồi!” Có thể gặp lại Dì, Tử Hạo rất vui, nhìn thấy nụ cười của người đàn ông phía sau Dì, Anh khẽ gật đầu chào hỏi: ” Xin chào Dượng Bảy!”
Chồng của Đằng Tâm An, Ngũ Cẩm Hoa mỉm cười gật gật đầu.
Noãn Noãn thấy họ vui mừng ôm nhau, có cảm giác mình như là người ngoài cuộc.

Đằng Tử Hạo sực nhớ đến Noãn Noãn, lập tức giới thiệu với Đằng Tâm An.
“Dì Bảy, giới thiệu với Dì, đây là Noãn Noãn, vị hôn thê của cậu Chín!”
Noãn Noãn liền gật đầu, mỉm cười nhìn Tâm An, “Chào chị, Em là Noãn Noãn”
Đằng Tâm An cười như không cười nhìn cô, ánh mắt lướt khắp người cô đánh giá, khóe miệng gợi lên khinh miệt nói: “Em chính là cô gái mà Em Chín muốn đính hôn? Thật đúng là nhìn không ra em có điểm nào hấp dẫn được Em Chín? Em như là một cô gái còn chưa trưởng thành, chị còn tưởng là bạn gái của A Hạo”
Noãn Noãn gượng cười, không biết mình nên nói cái gì.

Đằng Tâm An đi đến trước mặt cô, trên cao nhìn xuống cô, đưa tay nâng đầu cô lên, híp con ngươi đen nói: “A Hạo, cháu xác định em ấy thật sự là đối tượng mà Tại Hi muốn đính hôn sao? Ta cảm thấy em ấy không được đâu, Em Chín thật sự chọn em ấy sao?”
Noãn Noãn khẩn trương nuốt nước miếng, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Đằng Tâm An.

Tử Hạo kéo Noãn Noãn đến phía sau mình, cố ý bảo vệ cô, “Dì Bảy, Dì như vậy sẽ làm Noãn Noãn sợ đó.

Cậu Chín rất quý Noãn Noãn, Dì đừng làm vậy với Noãn Noãn.”
“Hừ! Dì hù em ấy thì sao? Mẹ không phải cũng không thích em ấy hay sao? Chẳng lẽ Em Chín thật sự muốn đính hôn với em ấy sao?” Đằng Tâm An nói xong, ánh mắt đùa cợt nhìn Noãn Noãn đang cúi đầu.
“Dì Bảy!” Thấy Noãn Noãn đang cúi đầu, Tử Hạo nhăn mày lại, không thich những lời Dì Bảy vừa nói.
Ngũ Cẩm Hoa kéo cánh tay của Đằng Tâm An, “Được rồi Tâm An, đi nghỉ ngơi trước đã!”
” Cũng được, em cũng mệt rồi” Đằng Tâm An để anh ôm đi.
Nhìn họ đi khuất Tử Hạo mới xoay đầu nhìn Noãn Noãn, “Noãn Noãn, em đừng để ý lời nói của Dì Bảy, Dì hay nói lời độc ác thôi.”
Noãn Noãn gượng cười, “Em không sao”.

Miệng nói không sao, nhưng trong lòng Noãn Noãn lại cố gắng chịu đựng.

Đằng Tâm An nói đúng, cô cũng không biết mình có điểm nào hấp dẫn Tại Hi, có lẽ anh chỉ ham mới mẻ, cho nên mới đối xử với cô đặc biệt một chút mà thôi.
Tâm tình vui sướng khi nhìn thấy hai tấm vé trong túi áo lúc sáng, bây giờ vì Đằng Tâm An mà biến mất.
Đằng tử hạo thở dài một hơi, xoa xoa mái tóc của cô, cũng không biết nên như thế nào an ủi cô mới tốt, có lẽ chỉ có cậu Chín mới có thể làm cho cô tốt hơn thôi.
Không lâu, Noãn Noãn bị thúc giục đi học, mà cô lại không có tâm tình để học nên cứ liên tiếp làm sai, không ngừng bị quở trách.

Buổi chiều, Tiếu Tiêu khoác tay Đằng Tại Hi bước vào nhà.

Noãn Noãn thấy hai người họ thân mật, cái miệng nhỏ nhắn cũng không tự giác cong lên, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn hai người.Đằng Tại Hi lúc đi vào liếc mắt qua Noãn Noãn một cái, đột nhiên nhẹ nhàng đẩy tay Tiếu Tiêu ra, trầm giọng nói, “Cô kéo nãy giở được rồi đó, buông tay!”
Tiếu tiêu không vui nhìn anh, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười, làm trò hôn hít lên hai má Tại Hi sau đó đắc ý nhìn Noãn Noãn.

Đằng Tại Hi sắc mặt trở nên khó coi, hung hăng đem cô đẩy ra, mạnh mẽ xoa xoa gương mặt của mình, trầm giọng nói, ” Tiếu Tiêu đủ rồi đó!”
Anh đã nhẫn nhịn cả ngày hôm nay, nữ nhân này lại vẫn lòng tham không đáy, Tại Hi tức giận đến nghiến răng, xem ra cần phải cho cô biết địa vị của mình rồi.Tiếu tiêu đối với sự tức giận của anh mảy may không thèm để ý, nhún nhún vai ngồi xuống ghế salon, ôm cánh tay tà mị cười nhìn Noãn Noãn, “Noãn Noãn, hôm nay học được gì rồi? Những gì cần học chắc cũng đã học xong nhỉ? Cô học không được thì Tại Hi sẽ là của tôi đó!”
Noãn Noãn hạ xuống đuôi mắt, tránh dùng ánh mắt khinh miệt nhìn cô ta, trong mắt hiện lên cảm xúc khó chịu.

Đằng Tại Hi không chịu được bộ dáng đó của Noãn Noãn, muốn định cùng cô nói chuyện, thì vợ chồng Đằng Tâm An từ trên lầu đi xuống, Đằng Tại Hi nhăn đầu lông mày nhìn hai vợ chồng họ.
Đằng Tâm An nhìn thấy anh, cũng lập tức đi tới, muôn ôm lấy anh, lại bị anh tránh đi, Đằng Tâm An có chút xấu hổ, hờn dỗi trừng mắt liếc anh một cái, “em Chín, ba năm không gặp, em đã quên chị Bảy rồi sao?”
Đằng Tại Hi trầm mặt liếc phía sau cô thấy Ngũ Cẩm Hoa đang cười, trầm giọng nói, “Đã về lại rồi à? Không phải nói là không về nữa sao?”
Đằng Tâm An đưa tay giúp anh sửa lại áo, mỉm cười nói, “Chẳng lẽ chị trở về, em không vui sao? Chị còn tưởng rằng em sẽ rất vui, xem ra là chị nghĩ lầm rồi, chị ở trong lòng, trong mắt em một chút trọng lượng đều không có !”
Đằng Tại Hi khóe miệng cười lạnh, nói, “Nếu chị là một mình trở về, em sẽ rất vui!”
Đằng Tâm An khoác cánh tay Ngũ Cẩm Hoa, mặt lạnh nhìn thẳng anh, “em Chín, Cẩm Hoa là anh rể của em, chị không cho phép em khi dễ anh ấy!”
Đằng Tại Hi nghe vậy cười lạnh, liếc mắt qua Ngũ Cẩm Hoa, rồi quay đầu nhìn Noãn Noãn trầm giọng nói, “Noãn Noãn, đi theo anh!”
Noãn Noãn khẽ nhìn qua Đằng Tâm An rồi cúi đầu đi theo sau Tại Hi.
“Đằng Tại Hi, em đứng lại đó cho chị!” Đằng Tâm An nhíu mày trừng mắt nhìn anh, “Em không hài lòng chồng của chị, chị cũng không hài lòng cô gái của em!”
Đằng Tại Hi nghe vậy, dừng lại, xoay người nhìn Tâm An, hừ lạnh một tiếng, “Em cũng không có ngăn cản chị kết hôn! Cho nên chị không có tư cách nói cô gái của em!”
“Em thế nào lại cần đến một cô gái dáng người thì không có, mặt mũi cũng không xinh đẹp, cũng chẳng có lấy thân phận gì đặc biệt, em bị mù rồi sao?” Đằng Tâm An khinh thường nhìn Noãn Noãn, Đằng Tại Hi đem Noãn Noãn chắn phía sau mình, ngăn cản ánh mắt công kích của Tâm An.
Đằng Tại Hi ôm cánh tay cười lạnh, “Em chính là thích cô gái không có dáng người, mặt mũi không xinh đẹp, không có thân phận đặc biệt thì sao? Người bên cạnh chị không phải lúc đó cũng không có thân phận địa vị à? Chị có tư cách gì nói đến cô gái của em?”
Đằng Tại Hi bất mãn Ngũ Cẩm Hoa, lần đầu tiên gặp mặt cũng đã chán ghét hắn! Hai người cùng tuổi, hiện tại cũng là hai mươi lăm tuổi, nhưng Đằng Tâm An đã ba mươi ba tuổi, so với Ngũ Cẩm Hoa lớn hơn tám tuổi! Lúc hai người quen nhau, Ngũ Cẩm Hoa mới hai mươi ba tuổi, đúng là tuổi trẻ, hắn lại yêu Đằng Tâm An lớn hơn mình tám tuổi, hơn nữa hai người quen nhau mới ba tháng liền kết hôn!
Đằng Tại Hi đối với chuyện này thực không hiểu, trong mắt anh, Ngũ Cẩm Hoa mục đích không đơn giản, tuyệt đối không đơn thuần chỉ vì yêu Tâm An.

Đằng tâm an lại không nghe lời của anh, dứt khoát cùng hắn kết hôn, điều này làm cho Đằng Tại Hi thật tức giận, cho nên hôn lễ của bọn họ anh không tham dự.

Ba năm qua đi, Đằng Tại Hi đối Ngũ Cẩm Hoa vẫn chán ghét, cho dù hắn bây giờ nhìn lại thật đúng là yêu Đằng Tâm An, nhưng anh vẫn cảm giác hắn thực không thật lòng.
Noãn Noãn nghe xong lời của anh, không biết nên vui hay là nên tức giận! Mặc dù là nói thích cô, nhưng cũng nói về khuyết điểm của cô một chút, đây mới thật là thích cô sao?
“Ai nói Cẩm Hoa của ta không có địa vị ? Anh ấy thật ra là nhiếp ảnh gia nổi tiếng thế giới! Hơn nữa chúng ta lần này trở về cũng là bởi vì Cẩm Hoa muốn mở triển lãm ảnh!” Đằng tâm an vẻ mặt kiêu ngạo khoác cánh tay chồng.
Đằng ở hi nghe vậy nói, “Chị không phải là muốn nói cần Đặng Thị tài trợ chứ?! Chị tốt nhất đừng có ý nghĩ này, em tuyệt đối sẽ không tài trợ cho hắn chút nào đâu!”
“em Chín, làm sao em có thể như vậy? ! Cẩm Hoa hiện tại cũng là người một nhà, cho nên tài trợ cho anh ấy cũng như tài trợ cho người khác ở nhà thôi mà!” Cô trở về cũng là vì Ngũ Cẩm Hoa cần mở triển lãm ảnh, mà mở triển lãm ảnh lại cần rất nhiều tiền, nên cô là muốn nhờ nhà mình tài trợ giúp.
“Đó là người nhà của chị, không có quan hệ với em! Đằng thị sẽ không làm chuyện vô nghĩa!” Đằng Tại Hi hiện tại tâm tình gì đều không có, khuôn mặt tuấn tú rất bình tĩnh.
Đằng Tâm An nghe vậy, vẻ mặt đắc ý, “Dù sao mặc kệ em có đáp ứng hay không, cha cũng đã gật đầu, phản đối của em với chị mà nói, không có ý nghĩa!”
Đằng Tại Hi mặt âm trầm trừng mắt cô, Đằng Tâm An cũng không chịu thua trừng lại anh.

Mọi người đứng bên cạnh thấy vậy đều toát ra mồ hôi lạnh, sợ hai người bọn họ sẽ đột nhiên đánh nhau, cho dù biết khả năng đó rất hiếm khi xảy ra.
Thật lâu sau, Tiếu Tiêu đột nhiên mở miệng nói với Đằng tâm an, “Chào chị Bảy, còn nhớ em không? Em là Tiếu Tiêu, con gái nhà họ Tiếu, trước kia là hàng xóm với nhà mình đó.”
Đằng Tâm An nghe vậy, chuyển mắt sang nhìn Tiếu Tiêu, đánh giá cô một phen, rồi tươi cười, “Em là Tiếu Tiêu sao, lớn như vậy rồi, chị còn nhớ rõ em trước kia luôn chạy theo sau em Chín.

Em bây giờ còn muốn làm vợ của em Chín nữa không?”
Tiếu Tiêu nghe vậy, cười thật tươi, “Đương nhiên muốn rồi! Cho dù anh ấy đã có đối tượng kết hôn, nhưng em sẽ tuyệt đối không buông tay đâu!”
Đằng Tâm An vừa lòng cười cười, quay đầu liếc mắt Đằng Tại Hi một cái, “Tại Hi, chị thấy tiếu tiêu rất được mà, sao em cứ một mực phải chọn con nha đầu kia? Chị không nghĩ ánh mắt của em lại kém như vậy!”
Đằng Tại Hi ôm cánh tay cười lạnh, “Cũng vậy! Em mặc kệ chuyện của chị, phiền chị cũng đừng quản chuyện của em! em muốn cùng cô gái kia kết hôn, đó là tự do của em”
“Thật xin lỗi, chuyện của em chị nhất định phải quản rồi!” Đằng Tâm An cười đắc ý, “Hơn nữa mẹ để cho chị trở về còn có một mục đích, nghe nói nha đầu này hiện tại đang có một lịch học huấn luyện, cho nên mẹ muốn chị dạy cho nó”
Noãn Noãn nghe vậy, càng rụt lại phía sau Tại Hi, có chút sợ hãi, cô có cảm giác mình thật vô dụng.

Đằng Tại Hi nghe vậy, trầm giọng nói, “Đằng Tâm An, chị tự quản chính mình là tốt rồi, nữ nhân của em không cần chị chỉ dạy”
Nói xong, anh tức giận lôi kéo Noãn Noãn rời đi.
Đằng tâm An híp con ngươi đen trừng mắt nhìn theo thân ảnh của anh, một bên Ngũ Cẩm Hoa tựa vào bên tai của nàng nhẹ nói, “Tâm An, đừng nóng giận!”
Đằng Tâm an nhích lại gần hắn, thở dài, “Vì sao em Chín lại không hiểu cái khổ tâm của em? Em chỉ là muốn tốt cho nó”
Ngũ Cẩm hoa lấy lòng mát xa lên bả vai của cô, “Anh nghĩ một ngày nào đó cậu ấy sẽ biết mà, dù sao cậu ấy cũng mới hai mươi lăm tuổi mà thôi!”
“Anh cũng hai mươi lăm tuổi vậy, sao nó lại suy nghĩ không được như anh.

em Chín chỉ như một thằng nhóc to xác, mà anh lại giống ba ba của em”
Ngũ Cẩm Hoa nghe vậy, lộ ra ý cười, nhẹ nhàng ôm cô: “Em yêu, anh không muốn giống ba ba của em đâu”
“Ha ha, so sánh mà thôi, anh yêu đừng nóng giận”
Hai người trước mặt mọi người hôn nồng nhiệt.
Đêm đó, trên bàn cơm rất náo nhiệt, nhưng không khí lại có chút kỳ quái.
Đằng phu nhân rất vui vì được gặp lại con gái của mình sau ba năm, đương nhiên còn có con rể, luôn luôn cười không dứt miệng.
Ngũ Cẩm Hoa là nhiếp ảnh gia, có thể nói rất tao nhã, rất nhanh được mẹ vợ yêu mến.
Đằng Tại hi đối với tất cả chuyện này luôn là trầm mặc, Đằng phu nhân vì những lời nói đùa của Ngũ Cẩm Hoa mà cười rất vui, Đằng Tại Hi bỗng dưng để đũa xuống, trầm giọng nói, “con no rồi, mọi người từ từ ăn!”
Để cho anh cùng người nam nhân kia ngồi ăn cơm chung một bàn, nói thật anh đúng là ăn không trôi, cho nên mới đứng dậy không ăn nữa.
Đằng phu nhân nhất thời nhăn đầu lông mày, gọi anh lại, “Tại Hi, con không thoải mái sao?”
Đằng Tại Hi quay đầu, cười lạnh nhìn vẻ mặt vô tội của Ngũ Cẩm Hoa, “Nhìn thấy đều buồn nôn, con làm sao có thể nuốt trôi!”
Nói xong, Đằng Tại Hi liền rời đi, mặc kệ bọn họ ở phía sau anh nói cái gì đó.

Noãn Noãn trơ mắt nhìn anh rời đi, nơi này cũng chỉ còn lại có mình cô ngồi cùng một đại đội người không quen biết.

cô không khỏi có chút buồn buồn, Đằng tử hạo lập tức chuyển dời đến cạnh cô, nhỏ giọng nói: “Đừng sợ, anh còn ở nơi này cùng em”
Liếc mắt nhìn anh, Noãn Noãn mới một lần nữa tươi cười, tiếp tục dũng cảm đối mặt tương lai..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui