Sau giờ cơm trưa Noãn Noãn một mình ngồi ở hoa viên, nhìn thấy một cây dong thật lớn, ngẩn người lên nhìn.
Đột nhiên, có tiếng động.
Noãn Noãn quay đầu lại, trừng lớn mắt mâu, nhìn người trước mắt, thật cẩn thận kêu một tiếng, “Ngũ đại ca”
Ngũ Cẩm Hoa cầm trong tay máy chụp ảnh, mỉm cười đi đến cạnh cô ngồi xuống, “Thật vui khi được em gọi là Ngũ ca”
“Gọi như vậy chẳng lẻ không đúng sao?” Noãn Noãn nhìn hắn, vẻ mặt mơ hồ bộ dạng làm cho người ta không khỏi nhe răng cười, mà Ngũ Cẩm Hoa đúng là đang cười.
Hắn cười ha ha vài cái, sau đó chăm chú nhìn nàng, “Anh nghĩ Tại Hi chán ghét anh, thì em cũng sẽ như vậy chứ”
Noãn Noãn nghe vậy, thì phản bác, “Không! Em không ghét anh, anh rể ghét là chuyện của anh rể, em không như vậy!”
“Anh rể?” Ngũ cẩm Hoa nghi hoặc nhìn cô.
Noãn Noãn mỉm cười giải thích, “Bởi vì chị em là vợ trước của anh Tại Hi, cho nên em gọi là anh rể”
Ngũ Cẩm Hoa vẻ mặt hiểu rõ, “Thì ra là như vậy”
Noãn Noãn thấy trong tay hắn có máy chụp ảnh, không khỏi tò mò hỏi, “Em có thể xem mấy tấm ảnh anh chụp được không?”
Ngũ Cẩm Hoa vui vẻ đáp ứng, “Có thể chứ”.
Hắn mở ảnh chụp, rồi đưa cho cô xem.
Noãn Noãn nhìn thấy bên trong ảnh chụp, nhất thời mở to đôi mắt nhìn hắn, “Ngũ đại ca anh.
.
.
anh vừa rồi đã chụp em sao?!”
Người trong bức ảnh đều là Noãn Noãn, có ngẩn người, có mỉm cười, có bi thương, mỗi một tấm đều diễn tả rất tốt tâm tình của cô, điều này làm cho Noãn Noãn thật ngạc nhiên, thì ra vừa rồi trong thời gian ngắn như vậy, cô lại có nhiều loại diễn cảm đến thế.
“Thực xin lỗi, chưa hỏi qua em đã tự ý chụp như vậy” Ngũ Cẩm Hoa giải thích, “Thật ra anh rất muốn nhờ em làm người mẫu, triển lãm ảnh của anh còn cần thêm một ít tác phẩm nữa”
“Ôi trời ! Em sao?” Noãn Noãn ngạc nhiên ngón tay chỉ vào chính mình.
Ngũ cẩm hoa gật gật đầu, mỉm cười nói, “Đúng rồi, chính là em.
Anh cảm thấy em rất thích hợp với chủ đề của anh, chân thành, đơn thuần.
Có thể chứ? Đương nhiên, anh sẽ trả thù lao cho em nữa”
“Em.
.
.” Noãn Noãn có chút động tâm, cô bây giờ đang cần tiền, hơn nữa lại có thể giúp người khác, cũng tốt mà.
Vì thế cô liền gật đầu, Ngũ Cẩm Hoa cao hứng xoa mái tóc của cô, cảm kích nhìn cô, “Cám ơn em trước, Noãn!”
Noãn Noãn ngây ngốc nở nụ cười, một diễn cảm thật thanh thuần làm cho máy ảnh trong tay Ngũ Cẩm hoa lóe sáng không ngừng, lưu lại từng vẻ mặt của cô trong ảnh.
Noãn Noãn hiện tại đã có kế hoạch kiếm tiền, chỉ cần vài ngày thôi, cô thực sự đang cần tiền.
Cô đã nghĩ tới muốn đi làm công, nhưng bây giờ ban ngày đi học, buổi tối trở về còn phải học huấn luyện, căn bản là không có thời gian đi làm công.
Mà bây giờ làm người mẫu có thể giúp được hắn, còn kiếm được tiền nữa.
Sau khi đồng ý với anh ta, cùng làm việc với nhau, Noãn Noãn cảm thấy anh ta cũng không xấu, không biết vì sao Đằng Tại Hi lại ghét anh ta đến vậy, chẳng lẽ là bởi vì không thích gọi người cùng tuổi mình là anh rể sao? Noãn Noãn nghĩ mãi mà không rõ, cũng không muốn đi hỏi, bởi vì anh ta với cô không có vấn đề gì cả, cô chỉ muốn an phận thủ thường làm tốt những việc của mình thì đủ rồi.Mà bây giờ, cô khó có thể đi ra bên ngoài một chút, đơn giản là Đằng Tâm An kêu cô theo cô ấy đi dạo phố.
Nói là theo cô ấy đi dạo phố, dọc theo đường đi đều là cô ấy chọn quần áo, mà Noãn Noãn phải giúp cô ấy xách đồ này nọ, hiện tại hai tay đều xách đầy gói to, nhưng Đằng Tâm An vẫn chưa thỏa mãn.Lại là một gian nhãn hiệu nổi tiếng, Noãn Noãn đứng một bên đợi Đằng Tâm An nhàm chán hết nhìn trái lại nhìn phải.
Quần áo nơi này cô cả đời cũng mua không nổi, nhưng Đằng tâm an ngay cả giá cũng không thèm nhìn tới liếc mắt một cái là mua, quả nhiên kẻ có tiền cùng người nghèo chính là khác nhau như vậy.
Trong gian quần áo có cái tivi Noãn Noãn nhàm chán đành xem tv giải buồn.
Đột nhiên, trong TV xuất hiện Triển Lệ Ương, lập tức hấp dẫn chú ý của Noãn Noãn.
Từ sau nhạc hội đã một thời gian, mà cô vẫn chưa được gặp lại anh, không phải cô không muốn, mà là cô không thể.
Hiện tại cũng chỉ có nghe tin tức về anh qua TV thôi, mà giờ khắc này, trong TV lại đang chiếu về Triển Lệ Ương, Noãn Noãn không kiềm được xúc động.
“Theo người biết chuyện đưa tin, ca sĩ của ban nhạc LY’ band Triển lệ Ương lúc chưa ra mắt đã quen nhau với ca sĩ nổi tiếng Hàn Hồi Hương, mà Hàn Hồi Hương trước đây từng bị đưa tin cùng ảnh đế Watson ở cùng một chỗ với nhau, hiện tại lại bị chụp cô cùng Triển Lệ Ương tay trong tay, có người nói triển lệ Ương là người thứ ba, cũng có người nói Hàn Hồi Hương đồng thời cùng hai vị nam sinh kết giao, mà đương sự bây giờ vẫn chưa có câu trả lời.
.
.”
Noãn Noãn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn lên tin tức này đến xuất thần, nhìn thấy triển lệ Ương bị phóng viên bao quanh, không ngừng truy vấn, nhìn thấy mặt anh vẫn bình tĩnh , Noãn Noãn biết anh nhất định rất khó chịu.
Đằng Tâm An lúc này đã đi tới, nhíu lại mi nhìn cô, “Cô nhìn cái gì? Mau giúp ta mang theo, ta còn có rất nhiều đồ vật này nọ muốn mua nữa”
Noãn Noãn xoay người lại, nhận những gói đồ to, hai tay đều xách đầy, Đằng tâm an như không thấy được Noãn Noãn đang cực khổ cứ thế đi ở phía trước.
Noãn Noãn thở dài một hơi, đi theo cô ấy, lưu luyến quay đầu nhìn lại TV, thực muốn biết tình huống hiện tại của Triển Lệ Ương là như thế nào, anh hiện tại nhất định rất đau buồn, đúng không? Thời gian còn lại, Noãn Noãn luôn ngẩn người, luôn nghĩ đến Triển Lệ ương, nghĩ đến cái tin kia, thật sự rất lo lắng cho anh.
Cô có số điện thoại của anh, nhưng Đằng Tại Hi nói tuyệt đối không thể đem số của mình nói cho anh ấy biết, cho nên cô hiện tại cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Muốn muốn liên lạc với anh, lại không có cách nào, mày nhíu chặt, tâm sự nặng nề.
Hai người bọn họ lúc trở về Đằng gia, thì ở cửa gặp được Đằng Tại Hi.
Đằng Tại Hi nhăn đầu lông mày, lập tức đem Noãn Noãn kéo đến trong ngực của mình, híp con ngươi đen căm tức nhìn Đằng Tâm An, “Đằng Tâm An, nữ nhân của em không phải người hầu, sao chị lại sai bảo cô ấy như người hầu vậy?”
Đằng Tâm An nhìn thấy mấy túi đồ bị quăng tán loạn, giương mắt nhìn Đằng Tại Hi, nhún nhún vai nói, “Nếu em ấy đúng là gả cho em, thì chị sẽ là chị chồng, chẳng lẽ em ấy bây giờ không phải là cần lấy lòng chị sao?”
“Cô ấy ai cũng không cần lấy lòng!” Đằng Tại Hi mặt âm trầm, “Chị Bảy, sau này đừng động đến người của em, bằng không chuyện của Ngũ Cẩm Hoa đừng trách em nhẫn tâm!”
Đằng Tâm An nheo lại con ngươi đen, lạnh lùng nhìn thẳng anh, “Đằng Tại Hi, em là đang uy hiếp chị sao?”
“Chị Bảy, em chịu khoan dung cho Ngũ Cẩm Hoa xuất hiện trước mặt em đó là giữ mặt mũi cho chị, vì vậy, em hi vọng chị đừng chọc giận em” Đằng Tại Hi nắm chặt cổ tay Noãn Noãn, căm tức nhìn Tâm An.
“em Chín, mặc kệ em thừa nhận cũng được không thừa nhận cũng thế, Cẩm Hoa là của anh rể em, đây là sự thật, mà em cũng nghe rõ đây, sau này phải gọi Cẩm Hoa là anh Bảy”
Đằng Tại Hi khóe miệng cười lạnh, “Em nói rồi, đời này đừng nghĩ em gọi hắn là anh rể”
Anh mặt lạnh kéo Noãn Noãn đi, Noãn Noãn quay đầu nhìn Đằng Tâm An, lại lập tức bị anh kéo qua đi không cho cô quay đầu.
Noãn Noãn ngẫng đầu ánh mắt hờn giận chống lại, rụt cổ, nhỏ giọng nói, “Là chính em muốn cùng với chị Bảy đi dạo phố, cũng là tự ý giúp chị xách đồ vật này nọ, anh đừng tức giận với chị được không?”
Đằng Tại Hi sắc mặt càng thêm khó coi, nhìn cô gầm nhẹ một tiếng, “Noãn Noãn”
Noãn Noãn thấy anh giận, lại cúi đầu thấp thêm, có chút ủy khuất làm đỏ mắt.
Đằng Tại Hi xoa nhẹ lên huyệt Thái Dương, trầm giọng nói, “Em là đồ ngốc sao? Vì cái gì luôn bị người ta khi dễ? Chẳng lẽ em không biết phản kháng sao?”
Noãn Noãn nhỏ giọng nói thầm, “Em không biết đây là khi dễ ” Dù sao cô hôm nay cũng có thu hoạch không phải sao? Nghe được tin tức của Triển Lệ Ương, cho dù đó không phải là tin tức tốt.
“Noãn Noãn” Đằng Tại Hi cũng không biết nên nói với cô cái gì, quả thực chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép.
Anh hung hăng trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái, xoay người rời đi.
Noãn Noãn biết anh tức giận, bởi vì khi anh tức giận, anh sẽ coi cô như người tàng hình, cho dù cô ở trước mặt của anh không ngừng đi lại, anh vẫn vờ như không thấy, căn bản là anh không hề hiểu cô.
Được rồi, nếu anh tức giận, như vậy cô sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, để tránh cho anh càng thêm tức giận.
Rửa mặt xong, Noãn Noãn liền vào phòng Ôn bảo bối.
Hai người đang nằm lỳ ở trên giường, nhìn tạp chí trước mắt thở dài.
Ôn bảo bối ôm đầu của mình, nhíu lại khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi, “Dì à, dì rốt cuộc muốn mua quà gì?”
Noãn Noãn cũng buồn rười rượi, thở dài, “Dì cũng không biết , dì không có nhiều tiền lắm!”
” Cũng không có bao nhiêu thời gian, dì nghĩ còn kịp sao? Nếu không dì tặng cái khác đi cái mà không cần tiền ý” Ôn bảo bối nghĩ kế cho cô, nhưng thật ra là Ôn bảo bối đã sớm nghĩ kỹ là nên mua quà gì rồi, lén cười nhẹ.
Noãn Noãn nghe vậy, hồ nghi nhìn lên Ôn bảo bối, “Quà không cần tiền ? Trên thế giới này còn có thứ đó sao?”
Ôn bảo bối cười lên ha hả, “Đương nhiên có rồi! Chính là dì da mặt mỏng, nhất định sẽ không đồng ý!”
“Cái gì, cái gì vậy?” Lời của Ôn bảo bối hoàn toàn khơi mào lòng hiếu kỳ của cô.
Ôn bảo bối cười trộm, liếc mắt một cái, lắc đầu, “Con không nói đâu, chờ dì thật sự không biết mua cái gì rồi con sẽ nói sau”
Nhìn Ôn bảo bối giống như mèo con ranh ma, Noãn Noãn cảm thấy vẫn là chính mình nghĩ biện pháp kiếm tiền mua quà là tốt nhất.
Ngày hôm sau khi…tỉnh lại, Noãn Noãn kinh ngạc phát hiện mình thế nhưng lại đang ở trong phòng của Đằng Tại Hi.
Cô nghi hoặc xoa đầu tóc rối bời, vẻ mặt mê hoặc, chẳng lẽ cô thật sự bị mộng du? ! Lắc lắc cái đầu nhỏ mơ hồ, Noãn Noãn đứng lên thay quần áo chuẩn bị đến trường.
Đang muốn đến trường thì bị người gọi lại, Noãn Noãn nghi hoặc nhìn người gọi, hỏi, “Ngũ đại ca, có chuyện gì sao?”
Ngũ Cẩm Hoa mỉm cười nhìn cô, nói, “Noãn Noãn, không phải hôm trước anh nói với em rồi sao, muốn em làm người mẫu giúp anh sao? Cho nên anh muốn nói đó là hôm nay”
“Nhưng em còn phải đi học!” Noãn Noãn thật có lỗi cười.
Ngũ Cẩm Hoa nhún vai, nói, “Em cứ đi học không sao đâu, giữa trưa không phải có thời gian nghỉ ngơi sao? Hơn nữa anh cũng muốn đến trường học em tham quan”
Noãn Noãn nghe vậy, nhún vai, cười nhẹ.
Trên xe, Đằng Tử Hạo hồ nghi nhìn Ngũ Cẩm Hoa, tựa vào bên tai Noãn Noãn nhẹ nói, “Noãn Noãn, dượng Bảy đã nói gì với em?” Kỳ thật Đằng Tử Hạo cũng không thế nào thích Ngũ Cẩm Hoa, không rõ hắn vì sao lại đồng ý lấy Đằng Tâm An người lớn hơn hắn nhiều như vậy.
Noãn Noãn đơn giản nói một chút là Ngũ Cẩm Hoa cần mình làm người mẫu, Đằng Tử Hạo nghe vậy súc nổi lên mày, sắc mặt ngưng trọng nhìn cô, ” cậu Chín biết không?”
Noãn Noãn bật cười, “em không cần mỗi chuyện đều nói cho cậu Chín của anh biết? Còn có, anh là gián điệp của anh ấy sao? Vì cái gì mỗi một câu đều liên quan đến cậu Chín của anh vậy?”
Đằng Tử Hạo gõ đầu của cô, “Noãn Noãn, anh là vì muốn tốt cho em.
Em có biết hay không cậu Chín không thích dượng Bảy? Nếu cho cậu biết em cùng dượng Bảy thân cận, cậu nhất định sẽ tức giận!”
Noãn Noãn không sợ nhún vai, “Dù thế nào đi nữa anh ấy cũng đã tức giận lắm rồi, không kém chuyện này đâu”
“Em đã không còn sợ cậu Chín tức giận, như vậy anh không còn gì để nói.
Em tự thu xếp ổn thoả đi!”
Tự thu xếp ổn thoả, cô có làm gì đâu, sợ cái gì đây? Hơn nữa, việc này đương nhiên không thể cho anh ấy biết, cô hiện tại có thể vì kiếm tiền mà cố gắng.
Quả nhiên, thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, Ngũ Cẩm Hoa xuất hiện ở học viện Duy Lợi Á.
Noãn Noãn cùng anh ta đi tới hậu hoa viên của trường học, cách chỗ LY’ band trước kia luyện tập không xa.
Cô luôn thích ở trong này nghỉ ngơi, nhìn ngôi nhà phía xa, cô luôn nhớ lại những ngày tháng vui vẻ đã qua.
Máy ảnh của Ngũ Cẩm Hoa không ngừng lóe lên, mà Noãn Noãn cũng tự nhiên bình thường, giống như không biết máy ảnh đang chụp mình vậy.
Một lúc lâu sau, Ngũ Cẩm Hoa rốt cục thỏa mãn buông máy ảnh xuống, ngồi xuống cạnh cô.
chú thích: lightstick là: Que sáng dạ quang chúng ta thường dùng để cổ vũ khi đi xem ca nhạc đó!.