Trương Thiên Chân lo lắng nhìn Hồ Tiểu Ngưu, nhưng người bạn của mình không hề có ý định lùi bước.
Cậu ta vẫn ngồi đấy bướng bỉnh nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.
Đám lữ khách thời gian mà gia đình họ Vương đã thuê dần dần áp sát, bầu không khí bắt đầu khẩn trương.
Nhưng Hồ Tiểu Ngưu vẫn không lùi.
Vương Vân quay đầu đi có chút không nỡ.
Cuối cùng, cô vẫn nhỏ giọng nói với Hồ Tiểu Ngưu: "Tôi cho cậu thêm một cơ hội.
Mọi người vẫn là bạn bè, đừng có ép tôi."
Hồ Tiểu Ngưu từ tốn nói: "Thật ra cô là một người ích kỷ đúng hay không? Dù là lúc trước bán đứng bọn tôi, hay là bây giờ muốn bọn tôi phải chết, cô đều tìm cho mình một lý do, một lý do dối trá để che dấu con người mình.
Hôm nay, tôi có thể tránh đi trước cái đã, nhưng tôi muốn dùng hành động để nói cho cô biết, nếu như người đầu tiên bị thẩm vấn là tôi.
Tôi sẽ không đầu hàng, người của cô đang ở đây, chúng ta hãy dùng thực tiễn để chứng minh lời tôi nói."
Hồ Tiểu Ngưu tiếp tục nói: "Thật ra, bản thân tôi luôn nhắc nhở mình nên lùi bước.
Nhưng hai ngày hôm nay, mỗi khi chợp mắt, thì tiếng hai người bạn Côn Luân lúc nào cũng vang lên câu nói 'đi mau, đi mau'.
Tôi mơ thấy hai người ấy dùng thân thể của mình chắn ở cổng bên ngoài, nhìn xem từng người bạn của chúng ta chạy trốn hết rồi mới nhắm mắt, miệng vẫn nở nụ cười.
Tôi, Hồ Tiểu Ngưu, dù chẳng phải loại người dũng cảm gì.
Nhưng nếu hôm nay tôi lùi bước, tôi rất sợ sau này không sao ngủ được."
Vương Vân gằn từng tiếng: "Là cậu ép tôi, giết bọn chúng."
Người của cô còn chưa làm ra hành động nào, trên ngõ nhỏ lại xuất hiện từng tiếng bước chân kỳ lạ.
Tiếng bước chân ấy từ xa đến gần, có đôi khi vang lên bên trái, nhưng tiếng tiếp theo dường như bên phải, thậm chí ở một giây nào đó mọi người có thể nghe thấy nó ở phía sau lưng mình.
Mọi người giật mình quay đầu lại, thì không nhìn thấy bất kỳ điều gì.
Thời gian trôi qua, con đường nhỏ cuối cùng cũng xuất hiện một bóng người rõ ràng.
Một người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi.
Người này chẳng coi ai ra gì, đứng giữa đám người, đánh giá không khí có phần căng thẳng ở đây.
Gã nhỏ giọng hỏi Vương Vân: "Cô là Vương Vân có phải hay không? Dễ tìm hơn so với dự định của tôi."
Vương Vân ngạc nhiên hỏi lại: "Ông là ai?"
Người đan ông khoác một chiếc áo khoác màu đen, bên trong là một bộ vest rất đẹp.
Trên ngực đeo một chiếc đồng hồ quả quýt cổ điển, không hề hợp với hình tượng thành phố tương lai chút nào.
Mái tóc người này có vẻ dài, được chải ngược về phía sau, búi thành búi tóc nhỏ.
Trên tay gã có mang một đôi găng tay bằng da, mỗi lần ngón tay cử động đều phát ra âm thanh ma sát xoẹt xoẹt.
"Tôi?" Người đàn ông suy nghĩ rồi nói: "Thật lâu rồi không có ai hỏi qua tôi là ai.
Như vậy tôi tự giới thiệu một chút: Lý Đông Trạch, Hằng Xã."
Khi mọi người còn đang nói chuyện, bên ngoài con đường nhỏ bỗng nhiên vang lên rất nhiều tiếng bước chân, hình như đã đem hai đầu con đường nhỏ này vây lại.
Lý Đông Trạch đứng giữa con đường, giống như mọi việc quanh đây đều xoay quanh gã.
Vương Vân sợ hãi lẩm bẩm: "Lý Đông Trạch, Hằng Xã."
"Loại hành động của cô tôi gặp rất nhiều rồi, có điều không nên khẩn trương quá." Lý Đông Trạch suy nghĩ rồi nói: "Ông chủ nói tôi đến hỏi cô một vấn đề, lần này ai là chủ mưu vụ bắt cóc kia? Cô nên suy nghĩ cho thật kỹ, chuyện này tôi nhất định phải có được đáp án."
Vương Vân đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó mới sợ hãi nói: "Tôi thật sự không biết người đó là ai.
Sau ngày chúng tôi, bốn người bị bắt ở nhà Giang Tuyết, trong túi của tôi bỗng nhiên xuất hiện một phong thư.
Phong thư ấy có dán một chiếc tem hình ác ma, có nội dung bảo gã sẽ liên hệ lại với tôi.
Tôi lúc ấy rất sợ hãi, bởi vì đến giờ tôi vẫn chưa hiểu, cũng như không hề phát hiện ra người đó bỏ thư vào túi của tôi bằng cách nào.
Người thần thông quảng đại như vậy muốn giết tôi quả thật quá dễ dàng."
"Đã hiểu, là vật cấm kỵ ACE-017." Lý Đông Trạch gật đầu.
Vương Vân sợ hãi hỏi: "Vậy ngài tới đây có chuyện gì khác không?"
Lý Đông Trạch bình tĩnh gật đầu: "À, tôi tới giết cô."
Sắc mặt Vương Vân dần dần thay đổi.
Tâm trạng của cô giống như vô số lọ màu đổ tung toé trên mặt đất.
"Rốt cuộc tôi phạm phải tội lỗi gì?" Cô gái trở nên điên loạn: "Vì cái gì các người đều muốn giết tôi."
Lý Đông Trạch suy nghĩ rồi nói: "Tôi cũng không biết, ông chủ nói tôi đi giết cô, tôi cũng không hỏi nguyên nhân là gì."
Gã nói xong, bỗng nhiên đưa tay nắm vào không khí.
Một giây sau, Vương Vân cảm giác được không khí xung quanh mình đang dần biến mất, thân thể cô tiến vào một vùng chân không.
Các mạch máu dần dần nổi lên, từng cái một vỡ toang dưới làn da.
Dứt khoát.
Trực tiếp.
.
.
Cùng lúc đó, Lý Thúc Đồng nhìn Khánh Trần nói: "Được rồi, điều kiện ta thiếu con đã hoàn thành.
Lý Đông Trạch đã giết cái người mà con nói là nội gián kia."
Khánh Trần ngạc nhiên: "Chờ chút, sư phụ, ngài nói là Lý Đông Trạch tự tay làm việc sao?"
Trong ấn tượng của hắn, Lý Đông Trạch là người có địa vị cực cao tại Thế Giới Bên Trong.
Dù sao, người này cũng có thể dùng thân phận của mình bao hết tất cả các phòng tại nhà hàng Nhật Quang, thế mà giết một người như Vương Vân cũng phải tự mình ra tay.
Mấy phút sau, máy đọc sách trên tay Lâm Tiểu Tiếu bỗng nhiên gửi tới một tin tức, bên trong tin chỉ có vẻn vẹn mấy chữ ACE-017.
"Ồ, máy đọc sách của anh cũng có thể nhận tin tức bên ngoài sao?" Khánh Trần tò mò.
"À, anh phụ trách liên lạc với bên ngoài cho ông chủ." Lâm Tiểu Tiếu cười tươi hớn hở nói: "Thì ra, thủ phạm sử dụng ACE-017 để liên hệ Vương Vân.
Điều này giúp chú mày giải đáp thắc mắc, người phía sau kia không đơn giản đâu, thời gian ngắn như vậy đã có được một vật cấm kỵ."
"ACE-017 là gì? Nó là số hiệu của vật cấm kỵ sao? Tác dụng của nó là gì?" Khánh Trần hòi.
"Ừ, vật cấm kỵ ACE-017 được người ta gọi là tem ác quỷ." Lâm Tiểu Tiếu nói: "Sau khi đạt được, cho vật này ăn 1600cc máu tươi, sẽ khiến nó nhận chủ ký sinh và ở lại trong tim người đó.
Sau khi nhận chủ 24 giờ, không được xuất hiện bất kỳ loại máu nào khác.
Về sau, mỗi lần cắn chảy máu ngón tay, nhỏ giọt máu vào một phong thư nào đó, giọt máu ấy sẽ biến thành một cái tem ác quỷ.
Cuối cùng, lá thư này có thể đến bất cứ nơi nào chủ sở hữu muốn.
Có điều, nơi nó đến được cũng có hạn chế, mà nội dung trong bức thư chỉ có thể viết một câu."
Khánh Trần ngạc nhiên, người bình thường nếu mất khoảng chừng 800cc máu, khuôn mặt sẽ trở nên trắng bệch, xuất hiện mồ hôi lạnh, chân tay cũng có triệu chứng lạnh dần.
Còn nếu mất đi 1500cc máu, thì số lượng máu sẽ không đủ để cung cấp cho não bộ.
Đây là hành động đánh cược với mạng sống.
Nói cách khác, muốn trở thành chủ sở hữu của tem ác quỷ phải đem mạng sống mình ra đánh cược.
Lâm Tiểu Tiếu nhìn vẻ mặt Khánh Trần, bèn nói thêm: "Anh nghe nói, tem ác quỷ sẽ có sự biến đổi, nếu như người đó không chịu đựng nổi 24 giờ, ác quỷ bên trong tem sẽ tiếp cận người chết.
Có người nói, linh hồn sẽ bị con tem lấy mất."
Diệp Vãn gật đầu: "Vật cấm kỵ này trước kia nằm trong tay tổng thống giới thứ 4.
Sau khi ngài ấy chết, không một ai biết tem ác quỷ này đi đâu."
Khánh Trần bỗng nhiên suy nghĩ.
Việc Vương Vân trở thành nội gián, có một phần rất nhỏ do vị tem ác quỷ đó doạ cho sợ.
Nhưng điều này không khiến cô ta thoát khỏi tội chết.
"Cái tem này còn có tác dụng khác sao?" Khánh Trần hỏi: "Ví dụ như tạo cho người nhận cảm giác sợ hãi, khiến tâm lý xấu xa trỗi dậy?"
"Chú mày nghĩ gì thế." Lâm Tiểu Tiếu phủ nhận: "Anh cũng không biết, vì anh chưa gặp qua đồ vật này.
Nhưng, vật cấm kỵ thường có sức mạnh đơn nhất, có lẽ tem ác quỷ chỉ có công dụng truyền tin.
Chỉ có rất ít vật cấm kỵ sở hữu nhiều loại năng lực."
"Ví dụ như?" Khánh Trần tò mò.
"Ví dụ.
.
.
Vật cấm kỵ ACE-005 mà Quách Hổ Thiền muốn tìm đó." Lâm Tiểu Tiếu nhìn Khánh Trần nháy nháy mắt.