Đếm ngược: 159: 00: 00.
Đám tù nhân vẫn bị giam trong phòng như cũ.
Bởi vì Khánh Trần có chuyện quan trọng cần làm.
Rạng sáng hôm nay, có tận 30 người mới.
Lúc này, Diệp Vãn vừa mới thẩm vấn đám người này xong.
Chuyện này vốn dĩ do Lộ Quang Nghĩa làm, nhưng hiện tại vì không muốn người khác biết được Khánh Trần trở thành đệ tử Lý Thúc Đồng, nên Lộ Quang Nghĩa cũng phải ngoan ngoãn ngồi chờ trong căn phòng giam.
Diệp Vãn trở lại bàn ăn nói: "Nhóm người mới này, hình như có hơi nhiều lữ khách thời gian.
Tổng cộng có 37 người mới, mà có tới 5 người không trả lời được thân phận của mình bên ngoài.
Có hai tên định nói dối, nói mình ở khu thứ 7 thành phố số 18, còn nói tỉ mỉ kiến trúc nơi mình ở thế nào, mỗi tội nói đến gia đình và các mối quan hệ lại ấp úng."
Khánh Trần xúc động: "Hiện tại đám lữ khách thời gian mới khá thông minh.
Sau khi phát hiện đếm ngược trên cánh tay bèn tìm kiếm tất cả thông tin trên internet, tạo cho mình một thân phận giả.
Để tránh cho việc mới xuyên qua đã bị người khác phát hiện."
Hiện tại, tại Thế Giới Bên Trong có rất nhiều tổ chức bắt đầu loại bỏ 'lữ khách thời gian'.
Đại đa số tổ chức không đồng ý tiếp nhận thân phận lữ khách thời gian.
Gia tộc Thần Đại nắm trong tay hai thành phố, lữ khách thời gian xuyên qua đến đây quả thật không may mắn.
Bởi vì nhóm người xuyên qua đây đều từ Nhật Bản, sao mà nói tiếng Trung phổ thông được?
Từng người từng người một bị tách ra.
Đám lữ khách thời gian bị nhốt vào một chỗ, sau đó có người đến trông coi.
Theo thông tin trên mạng, tại Thế Giới Bên Ngoài hiện tại, đã có làn sóng toàn dân học tập tiếng Trung, một khoá tiếng Trung có khi lên tới cả trăm nghìn yên.
Tình hình tập đoàn Lộc Đảo cũng là như vậy, chỉ có Lý thị mới nói tiếng Hàn.
Quản lý tại Lộc Đảo là Lý Triết Bình, còn ở Đại Lục là Lý Tu Tuệ.
Đây là hai gia đình khác nhau hoàn toàn.
Lý Đồng Vân hiện tại đang ở Lý thị tại Đại Lục.
Tình hình hiện tại, lữ khách thời gian tại Thế Giới Bên Trong hay Thế Giới Bên Ngoài đều không an toàn.
Một khi xác nhận mình là lữ khách thời gian, sẽ hoá thân thành một gián điệp, cẩn thận giấu đi thân phận bản thân, nếu không rất nhanh sẽ chết.
"5 tên lữ khách thời gian mới này xử lý thế nào?" Diệp Vãn hỏi: "Có cần phải lập tức chuyển tới nhà tù khác không?"
Khánh Trần suy nghĩ: "Đưa bọn họ tới phòng thẩm vấn, em có một ít chuyện phải hỏi bọn họ, không chừng đôi bên có thể hợp tác.
Dù sao tại Thế Giới Bên Ngoài, bọn em cũng sống cùng một thành phố, sau này ra ngoài còn có thể nhận ra nhau."
.
.
Trong một phòng giam đầy bụi bẩn, bốn bức tường đều được làm từ hợp kim.
Trên trần căn phòng còn có một chiếc đèn Led, phát ra thứ ánh sáng chói mắt.
Tù nhân bị giam ở nơi này đều có chút e ngại.
Trên một vách tường nào đó, được khảm một mặt kính rất lớn có thể nhìn từ bên ngoài vào.
Khánh Trần đứng yên bên ngoài quan sát.
Từ góc nhìn của hắn, cái gương kia hoàn toàn trong suốt, có thể trông thấy rõ ràng vị lữ khách thời gian đang đứng ngồi không yên trong kia.
Có điều, tấm kính này khác tấm kính tại Thế Giới Bên Ngoài.
Bên trên tấm kính này có thông tin nhiệt độ lữ khách thời gian đang ngồi trong phòng thẩm vấn.
Khánh Trần nhìn thấy người này thì lập tức cười thành tiếng, đây không phải là lớp phó học tập Ngu Tuấn Dật sao?"
Khánh Trần vẫn đứng trước mặt kính một chiều, dùng thuật hô hấp thay đổi giọng nói: "Tên?"
Ngu Tuấn Dật ngồi trên ghế, cẩn thận trả lời: "Ngu Tuấn Dật."
"Giới Tính."
"Nam."
"Cậu ở Thế Giới Bên Ngoài có thân phận gì?"
"Thưa giám thị, tôi chỉ là một học sinh bình thường." Ngu Tuấn Dật lo lắng: "Một học sinh lớp 11."
Cậu ta cứ tưởng người đang thẩm vấn mình là trưởng nhà tù, cho nên dùng từ giám thị để xưng hô.
Dù sao, cậu ta cũng không nghĩ được, lại bị một tù nhân ở nơi đây thẩm vấn.
Khánh Trần đột nhiên hỏi: "Bên cạnh cậu phải chăng có những lữ khách thời gian khác."
Ngu Tuấn Dật trả lời: "Có, có 6 người, một người gọi là Nam.
.
."
Ngu Tuấn Dật nói đến đây bỗng nhiên dừng lại không nói nữa.
"Tại sao không nói." Khánh Trần hỏi, nhưng trong lòng hắn đã có 6 cái tên ấy rồi, là Nam Canh Thần, Lưu Đức Trụ, Hồ Tiểu Ngưu, Vương Vân, Bạch Uyển Nhi, Trương Thiên Chân.
Quả nhiên, toàn bộ thế giới cũng chỉ mình Nam Canh Thần nghĩ mình ẩn nấp kỹ.
Ngu Tuấn Dật trả lời: "Bên cạnh tôi không có lữ khách thời gian, thưa giám thị."
"Cậu muốn bảo vệ bọn chúng, sợ nói tên ra sẽ lộ thân phận lữ khách thời gian?" Khánh Trần hỏi.
Ngu Tuấn Dật không trả lời, đúng thật bản thân cậu ta nghĩ như vậy.
Những ngày qua, tại Thế Giới Bên Ngoài có rất nhiều tin tức nói thân phận lữ khách thời gian bị lộ, sẽ dẫn đến hậu qua vô cùng thê thảm.
Cho nên, cậu ta không muốn bạn học gặp nạn.
Khánh Trần hỏi: "Cậu không sợ tôi dùng hình tra tấn sao? Nơi này là nhà tù, giết chết một vài người cũng không ảnh hưởng gì."
Trong đầu Ngu Tuấn Dật không ngừng suy nghĩ.
Bản thân mình tất nhiên không muốn bị tra tấn, với cậu ta cũng biết tra tấn kinh khủng thế nào, nhưng thâm tâm lại không muốn bán đứng bạn bè.
Bỗng nhiên, Ngưu Tuấn Dật ngẩng đầu lên hỏi: "Xin hỏi, đây có phải nhà tù số 18 không?"
Khánh Trần bình tĩnh trả lời: "Đúng vậy."
Ngu Tuấn Dật nhớ lại những lời Lưu Đức Trụ chém gió trên xe du lịch.
Tên đó có nói, ở nhà tù này Lý Thúc Đồng và giám thị không khác gì nhau, mà hiện tại Lưu Đức Trụ là người dưới trướng vị nhân vật lớn này.
Ngày thường, có một bạn học từng hỏi qua Lưu Đức Trụ: Lý Thúc Đồng biết thân phận lữ khách thời gian của mày sao?
Lưu Đức Trụ trả lời: Biết, nhưng ngài ấy không thèm để ý chuyện này.
Giờ phút ấy, Ngu Tuấn Dật như bắt được cọng rơm cứu mạng: "Giám thị, tôi là bạn học Lưu Đức Trụ, chúng tôi là người nhà."
Lâm Tiểu Tiếu nhìn Khánh Trần, còn vẻ mặt Khánh Trần có phần kỳ lạ.
.
.
Thật sự, bản thân hắn không ngờ người bạn cùng lớp kia chuyển hướng nhanh như vậy.
Không biết Lưu Đức Trụ chém gió đến mức độ nào, mới khiến Ngu Tuấn Dật dựa vào tên hắn trong nhà tù, chẳng lẽ chỉ cần nói tên là không bị gì sao.
.
.
.
?
Khánh Trần suy nghĩ giây lát, hắn đã có một kế hoạch mới.
Địa vị Lưu Đức Trụ trong nhà tù này vẫn chỉ là lời nói một phía mà tên đó tự biên tự diễn.
Hiện tại, Khánh Trần có thể tìm một người đến bảo đảm những lời nói đó.
Hắn để Diệp Vãn mang người bạn này về phòng giam.
Còn mình tiếp tục thẩm vấn 4 người còn lại.
Có điều khiến hắn vô cùng thất vọng.
4 người này chỉ là những nhân viên bình thường, không có quá nhiều giá trị lợi dụng.
"Hiện tại, giữ bọn chúng lại còn có việc làm.
Chờ em làm xong việc này sẽ chuyển bọn họ đến nhà tù khác." Khánh Trần nói với Lâm Tiểu Tiếu.
Lâm Tiểu Tiếu hớn hở nói: "Anh thật sự muốn biết, khi những người ở Thế Giới Bên Ngoài biết cậu là người đứng sau điều khiển những chuyện này, sẽ có biểu hiện thế nào? Anh thật sự muốn xuyên qua nhìn xem cho thoả trí tò mò."
Khánh Trần hỏi: "À đúng rồi, Lưu Đức Trụ thế nào?"
"Ôi giời, con hàng này thật sự kém hơn rất nhiều so với dự đoán.
Mới 9 giờ đã không chịu được nữa rồi." Lâm Tiểu Tiếu trả lời: "Anh để thằng đó nằm lại chút rồi đưa đến phòng tạm giam."
Khánh Trần không còn gì để nói.
Nếu không vì hắn lo lắng nếu mình để Nam Canh Thần làm việc này sẽ dẫn tới nguy hiểm, sẽ không để người như Lưu Đức Trụ làm việc này.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, Nam Canh Thần biết thân phận bên ngoài của mình, không thích hợp làm một thế thân.
Bởi vì khi bị bắt rất dễ nói ra thân phận của mình.
Không phải Khánh Trần không tin tưởng Nam Canh Thần.
Mà thẩm vấn là một việc vô cùng tàn nhẫn, không phải ai cũng có thể giữ vững niềm tin.
Lưu Đức Trụ lại khác, dù cho tên này bị bắt, cũng chỉ biết có người đứng sau sai bảo, song cũng không biết rốt cuộc người đó là ai.