Đêm tối trên hoang dã, trong khu vực cắm trại bỗng nhiên xuất hiện người lạ, khiến tâm trạng mọi người có phần kỳ kỳ.
Tất cả mọi người xung quanh đống lửa, ai nấy cũng có tâm tư quan sát người trung niên và thiếu niên kia.
Bọn họ nhìn thấy thiếu niên cởi ba lô leo núi ra ném xuống đất.
Một tiếng 'bịch' vang lên, tiếng động ấy khiến mọi người hiểu được chiếc ba lô kia nặng thế nào.
Người trung niên bên cạnh không hề có ý định hỗ trợ, chỉ kiếm một viên đá rồi ngồi xuống, mặc kệ thiếu niên nhóm lửa nấu cơm.
Cô gái trẻ luôn có cảm giác, người thiếu niên này không hề giống với loại con nhà giàu như anh trai mình nói, mà càng giống với người hầu của trung niên hơn.
Ông lão Tần Thành nhìn cảnh này nói: "Thiếu niên ấy không phải con nhà giàu có gì.
Chỉ cần nghe tiếng ba lô đặt xuống, ta có thể đoán nó nặng khoảng 50 cân.
Chỗ chúng ta ở cách thành phố phải tới 100 kilomet.
Căn cứ Liên Bang gần nhất cũng phải 40 cây số.
Đeo một ba lô nặng 50 cân, đi hơn 40 cây số, làm gì có đứa con nhà giàu có nào phải chịu khổ như vậy?"
Lúc này, thiếu niên gọn gàng lấy từ trong ba lô ra một chiếc bàn gấp nhỏ.
Người trung niên thản nhiên ngồi trên ghế trước mặt bàn.
Người thiếu niên lại lấy ra một cái máy đọc sách đưa cho lão.
Bên đống lửa, người trẻ tuổi Tần Đồng có chút do dự rồi nói: "Người này chính xác không giống con cái nhà giàu có."
Bên này còn đang nói chuyện, người thiếu niên đã lấy từ ba lô ra một cái cốc màu bạc, rồi nhẹ nhàng đổ nước trà đầy cốc, đưa tới cho người trung niên.
Người trung niên gật đầu, sau đó tiếp tục cắm mặt vào máy đọc sách, giống như chẳng quan tâm gì đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng tìm hiểu đam mê bản thân.
Lúc này, thiếu niên mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
.
.
Hắn chỉ ngồi trên viên đá thở dốc được vài nhịp, rồi lấy một chiếc rìu nhỏ trong ba lô, kiếm một cái cây nhỏ gần đấy chặt lấy củi.
Cuối cùng nhặt thêm chút ít cành lá rụng phía dưới chất thành một đống.
Thậm chí cậu bé này, sắp xếp củi cùng đá giống một chiếc kiềng ba chân, chuẩn bị nồi niêu cho công việc nấu cơm.
"Kỹ năng cắm trại khá trôi chảy." Tần Đồng ngồi cạnh đống lửa nói: "Nhưng thật kỳ lạ, làn da cậu ta trắng trẻo, chắc hẳn là người ít tới hoang dã."
Nếu so sánh làn da với trung niên và thiếu niên kia, Tần Đồng và Tần Thành có làn da đen xạm, bởi vì bọn họ trải qua thời gian dài tiếp xúc với nắng gió trên hoang dã.
Tia tử ngoại mãnh liệt của mặt trời chiếu trên làn da bọn họ, biến chúng trở nên khô cứng và thô ráp.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, khi thiếu niên xuất hiện tạo cho người ở đây một khí chất không bình thường.
Đối phương có dàn da và diện mạo rất hiếm gặp trên hoang dã.
Cô gái trẻ ngồi cạnh đống lửa, yên lặng ngắm nhìn, ánh mắt như bị hình dáng thiếu niên hút vào.
Mọi người nhìn thấy người thiếu niên lấy một chiếc hộp màu đen trong ba lô ra, sau đó từ bên trong lấy ra sáu chiếc châm màu đen.
Thời điểm mọi người còn đang thảo luận, cậu thiếu niên đứng trên cây củi, dùng rìu đóng 6 cái châm này lên thân cây, cho tới khi 6 cái châm này ngập hoàn toàn vào thân cây củi.
Rất nhanh, những chiếc châm đen này bắt đầu phát nhiệt, tiếp theo từng làn khói trắng từ thân củi bốc lên.
Tần Đồng nhìn về phía cha mình nói: "Cha, đây là kỹ thuật nano của Khánh thị."
Tần Thành gật đầu: "Cha đã gặp qua thứ đồ này."
Những người sinh hoạt trong hoang dã đều biết, củi tươi ở đây rất khó nhóm lửa.
Có đôi khi phải dùng cả giờ đồng hồ mới có thể tạo ra lửa.
Sau khi có lửa, người nhóm phải không ngửng thổi, kết quả khi mắt đã đỏ lên, mặt đã đầy bụi tro mới tạo thành đống lửa.
Mà những chiếc kim châm màu đen kia nhờ lực tác động của thiếu niên gõ vào, làm những que củi rất nhanh tạo ra lửa, chỉ cần vài phút đã có thể đốt được một que lửa.
Tần Đồng nói thêm: "Lần trước tới thành phố số 18, con đã nhìn thấy vật này bày bán trong chợ trời.
Đây là sản phẩm nano của Khánh thị, gọi là Lôi Thần.
Con đã từng hỏi giá cả thế nào, không ngờ 6 cái châm này có thể đổi được một thân máy móc thay thế."
Nhưng giờ phút này, Tần Đồng hiểu được, có những thứ đồ vật với mình là quý giá, với người khác chẳng tính là gì.
Ông lão Tần Thành mở bao thuốc được thiếu niên cho ra, lão rút ra một điếu ngửi ngửi, sau đó lại cất trở về.
Một bao thuốc này trên vùng hoang dã, có đôi khi đổi được một ít đồ tốt.
Ví dụ như bản đồ, da lông thú, có cả thuốc chữa thương.
Thậm chí may mắn có thể trao đổi với một vài người, một ít động vật đặc biệt bên trong vùng đất cấm kỵ.
Hoang dã không thể so sánh với thành phố, nơi này có rất nhiều nguy hiểm không ngờ tới.
Tiền ở đây rất ít khi tiêu, phải dùng đồng tiền giá trị mới được.
Một cô gái trẻ khác ngồi cạnh đống lửa yên lặng quan sát thiếu niên bận rộn.
Còn người trung niên lại chẳng có ý định trợ giúp nào, giống như một ông chủ an nhàn sung sướng.
Thiếu niên bỏ vào trong nồi nước và gạo trắng, định nấu một nồi cháo.
Không chỉ có thế, hắn còn bỏ vào trong đó nho khô và táo đỏ, nhìn qua đã thấy đẹp mắt.
Nhưng cậu bé không ăn cháo, mà ngồi lặng yên một bên ăn trứng tổng hợp khô khan chán ngắt.
Loại trứng tổng hợp này chỉ có người mới trong hoang dã mới sử dụng.
Một cái có thể tạo ra nguồn dinh dưỡng cho cả ngày, thế mà cậu bé ăn một hơi 4 cái.
Cậu bé đợi nồi cháo nấu xong, cẩn thận múc ra bát đặt lên bàn trước mặt người trung niên.
Bé gái thấy cảnh này có vẻ khó chịu: "Người trung niên kia không có tay không có chân sao? Làm gì đến mức cần người hầu hạ như vậy chứ?"
Lúc này, một cô bé khác ngồi cạnh đống lửa nhìn thấy, cậu bé kia nhẹ nhàng cởi giày leo núi ra, để lộ đôi tất bên trong đã nhuộm đỏ màu máu.
Cậu bé cẩn thận tháo đôi tất ra, lòng bàn chân có rất nhiều chỗ kết vảy lại bị tróc ra.
Thiếu niên dùng bông ngoáy tai thấm cồn lên vết thương, xoa cho chúng sạch sẽ rồi mới bôi thuốc lên.
Trong tất cả quá trình này, cậu bé nhìn rất đau khổ, nhưng chỉ nhíu mày lại chứ không hề phát ra tiếng kêu rên nào.
Có điều, nhìn cách đi lại của cậu bé rất bình thường, không hề có chút khác lạ nào.
Giống như dưới lòng bàn chân chưa hề có một vết thương nào.
Cô bé nhìn cảnh cậu bé nhịn đau để hầu hạ người trung niên kia, cảm giác đau lòng trỗi dậy.
Cô gái bỗng nhiên nói: "Hay chúng ta qua đó giúp cậu ấy đi cha.
Người nhìn xem, chân đã bị thương đến như vậy? Phải sống sao đây?"
Tần Thành nhíu mày, giọng điệu nghiêm túc: "Cậu ta là người hầu, cậu ta đang làm việc mình phải làm.
Nếu con thích một người nô bộc thì hết cứu nổi nữa rồi.
Bọn chúng không có tự do con hiểu không?"
Cô bé tủi thân, nhưng không biết nói lại thế nào.
Chỉ có cách ngồi nhìn từ xa.
Lúc ấy, cậu bé vẫn ngồi trên mặt đất, tiếp tục cẩn thận xử lý vết thương trên bả vai.
Mặc dù chiếc áo jacket đã che hết nửa khuôn mặt câu bé.
Không hiểu sao cô bé vẫn cảm nhận đối phương có khuôn mặt cực kỳ đẹp.
"Cha, người nói cậu ấy là người hầu?" Cô bé hỏi.
"Ừ." Ông lão Tần Thành nhẹ nhàng gật đầu: "Trong thành phố con sẽ gặp những người này, bán mình cho những nhân vật lớn, cả đời không cách nào thoát khỏi cuộc sống bị trói buộc."
Người hầu, là danh từ không xa lạ gì ở Thế Giới Bên Trong.
Nó chẳng khác gì là một nô lệ.