Lần này khác lần trước, thời điểm dọn dẹp lều vải không chỉ có mình Khánh Trần.
Tần Dĩ Dĩ còn không thèm trợ giúp gia đình mình dọn dẹp lều trại bên kia, mà nhanh chóng chạy lại bên này giúp đỡ hắn thu dọn bài ghế và lều vải.
Thậm chí còn giúp hắn dập tắt đống lửa, lấy lại 6 cái châm 'Lôi thần' kia.
Cô bé đi tới trước mặt Khánh Trần, đưa những chiếc châm 'Lôi Thần' đã được lau chùi kỹ cho hắn: "Chút nữa chúng ta có thể ngồi xe, sẽ không ảnh hưởng đến vết thương nữa rồi."
Cô bé nói xong bèn chạy lại bên cạnh Tần Thành, nhỏ giọng hỏi: "Cha, người hầu bình thường phải dùng bao nhiêu tiền mới có thể bồi thường hợp đồng?"
Ông lão Tần Thành trừng mắt nhìn con gái mình: "Con ngoan ngoãn ở trong xe cho ta, ít nói chuyện với cậu bé kia lại."
"Không được." Tần Dĩ Dĩ lập tức nhảy lên thùng xe, chẳng thèm để ý đến lời doạ nạt của cha mình.
Các cô gái đến tuổi trưởng thành trên hoang dã đều vậy, giống hệt những con mèo rừng, ương bướng và tự do.
Mặc dù bọn họ có hộ khẩu trong thành phố.
Nhưng rất nhiều năm này, Tần Dĩ Dĩ đều theo bố mẹ lang thang vùng hoang dã, tính cách cũng dần trở nên ương bướng.
Tần Thành nhìn thấy đứa con phản nghịch của mình mà thở dài, sau đó quay qua nói với Tần Đồng: "Chờ chút nữa con cũng ngồi trên thùng xe, đừng để em gái con bị người khác lừa dối.
Con nói nó thì nó còn nghe, còn cha căn bản nói nó không nghe nữa rồi."
"Vâng." Tần Đồng thở dài.
Sau khi Khánh Trần ngồi lên xe, mới phát hiện bên trong thùng xe bán tải bên kia chẳng có gì, chỉ được phủ lên một tấm vải màu xanh tạo thành một chiếc lồng.
Còn chiếc xe mình đang ngồi có một ít đồ săn bắt thú, công cụ sửa chữa, cũng như vài thứ đồ lẻ tẻ khác.
Tiếng động cơ xe bán tải vang lên, sau đó như một con ngựa hoang lao vút đi, nghe rất mạnh mẽ.
Hắn lấy từ trong ba lô ra bàn ghế cho Lý Thúc Đồng ngồi.
Lão cũng tự nhiên ngồi vào hưởng thụ cuộc sống này.
Mặc kệ chiếc xe vì đường xấu mà xóc thế nào, Lý Thúc Đồng vẫn có thể ngồi yên vững vàng.
Lúc này, Tần Dĩ Dĩ ôm lấy đầu gối hỏi: "Chú, ngài là cấp bậc gì vậy? Sao chỉ có hai người mà dám đến vùng hoang dã, còn dám đi cả về phía nam?"
Hiện tại, vị trí của mọi người đều được tính là phụ cận thành phố.
Nơi này có rất nhiều khu sản xuất, 12 tập đoàn quân đội Liên Bang cũng đóng ở xung quanh đây, thỉnh thoảng còn gặp được một đội quân tuần tra, cho nên không có gì nguy hiểm cả.
Nhưng tiếp tục đi về hướng nam lại là vấn đề khác, dù cho không cần tới gần vùng đất cấm kỵ, với một người bình thường phải nói là nguy hiểm trùng trùng.
Đêm qua, Khánh Trần từng hỏi Lý Thúc Đồng: Đám người bên cạnh chúng ta là một gia đình sao?
Lý Thúc Đồng trả lời đúng vậy.
Khánh Trần rất tò mò.
Tại sao một gia đình lại phải tập trung cùng một chỗ tại nơi nguy hiểm như vùng hoang dã này? Nếu chẳng may gặp phải nguy hiểm thì sao? Phải biết rằng gia đình kia có rất nhiều cô gái không biết chiến đấu.
Lý Thúc Đồng giải thích qua: Bọn họ không còn đường sống trong thành phố, mới bắt buộc phải kéo nhau ra vùng hoang dã này.
Tại sao phải cùng người nhà ở đây? Bởi vì loại khu vực nguy hiểm như hoang dã, người không cùng dòng máu không thể tin tưởng được.
Nếu một đội ngũ trên hoang dã vắng vẻ cắm trại.
Nửa đêm một người trong số họ lấy xe đi mất.
vậy những người còn lại chỉ còn cách chờ chết.
Những người bị bỏ lại, sẽ chuyển từ thợ săn sang con mồi.
Thời đại này, người nhà còn khó tin tưởng, huống gì người ngoài.
Theo phán đoán của Lý Thúc Đồng, lão già Tần Thành chính là người dẫn đầu đội ngũ này, còn có một nhóm trai tráng không phải con của lão thì cũng là cháu chắt.
Lúc này,
Lý Thúc Đồng nhìn qua Tần Dĩ Dĩ cười hỏi: "Cháu cảm thấy ta ở cấp bậc nào?"
Tần Dĩ Dĩ suy nghĩ rồi trả lời: "Cấp C."
Lý Thúc Đồng lắc đầu: "Ta cấp S."
Tần Dĩ Dĩ bĩu môi: "Nếu ngài không nói thì thôi, kẹt xỉn."
Trong suy nghĩ của cô bé, Lý Thúc Đồng là người nói dối, trả lời lấp liếm câu hỏi của mình.
Tần Thành vẫn ngồi lặng yên bên cạnh không hề nói gì.
Anh ta nhìn em gái của mình nói chuyện với Lý Thúc Đồng mà mồ hôi không ngừng tuôn ra.
Có điều em gái của mình là người thông minh nhất trong gia đình.
Cô bé sẽ biết cách nhìn mặt nói chuyện, theo cách nói chuyện của người trung niên kia, có lẽ không nằm trong số người khó tính.
Mọi người ngồi đó nói chuyện trên trời dưới đất, Khánh Trần vẫn lặng yên ngồi trên xe cầm máy đọc sách lật từng trang từng trang.
Tần Dĩ Dĩ liếc nhìn.
Cô chỉ thấy bên trong toàn những hình ảnh thực vật, phía dưới còn có tên gọi được viết rất nhỏ.
Đây là Lâm Tiểu Tiếu chuẩn bị cho Khánh Trần, giúp hắn nhớ kỹ tất cả sinh vật tại Thế Giới Bên Trong.
Loại nào có thể ăn, có thể dùng thay nước, có thể dùng chữa thương.
.
.
.
đủ các loại tác dụng.
Khánh Trần nhớ những điều này, để có thể ứng phó với tình huống bất ngờ trong hoang dã.
Hắn còn đang cúi đầu đọc sách, bỗng một cách tay nhỏ nhắn rơi vào tầm mắt, còn cầm theo một quả táo hồng hồng.
Khánh Trần yên lặng nhìn, cánh tay ấy có không ít vết thương nhỏ, các đốt ngón tay đã chai, có lẽ do phải lao động thời gian dài.
Tần Dĩ Dĩ nói: "Cho anh đấy."
Cô bé nói xong, không cho Khánh Trần cơ hội từ chối mà nhét vào trong ngực của hắn.
Tần Dĩ Dĩ nói tiếp: "Cách chỗ cắm trại của chúng ta vừa rồi tầm 30 cây số, không nằm trong khu vực sản xuất, có một rừng táo.
Táo bình thường chỗ khác rất chua, nhưng ở đây lại vừa to vừa ngọt.
Ba năm nay nhà em đều tới đây hái táo để ăn, anh ăn thử xem, rất ngon đấy."
Bình thường, muốn thu hoạch những quả táo ngon ngọt, người ta phải bón phân định kỳ.
Giống như quýt đường, mỗi khi thu hoạch xong phải cắt tỉa hết nhành cây xung quanh thì quả mới ngọt được.
Bởi vậy, táo rừng bình thường đều có quả nhỏ mà chua, do không có người chăm sóc.
Nhưng Tần Dĩ Dĩ lại nói, ở khu rừng kia táo rất ngon.
Chẳng có lý nào táo rừng lại sinh ra ngon ngọt cả.
Lý Thúc Đồng nói với Tần Đồng: "Nói với cha cậu, đi lại ở khu vực kia phải cẩn thận đấy."
"Vì sao?" Tần Đồng ngạc nhiên.
"Nơi đó đã có dấu hiệu trở thành vùng đất cấm kỵ.
Có lẽ, vài chục năm về trước có người siêu phàm đã chết ở đó.
Khu vực này còn chưa thành hình đã ảnh hưởng hơn 30 mét vuông xung quanh, có lẽ người siêu phàm đã chết kia ít nhất phải là cấp B." Lý Thúc Đồng nói: "Bây giờ còn chưa nguy hiểm mấy, nhưng vài năm nữa có khi ăn quả này vào sẽ xuất hiện ảo giác, ăn xong thấy rồng bay lên trời, côn trùng bò xung quanh.
.
.
Nếu ảo giác cấp độ thấp thì không sao, còn nếu hơn nữa sẽ cứu không kịp."
Quan trọng nhất là trong vùng đất cấm kỵ, côn trùng thú dữ đã biến dị, không biết hướng biến dị của chúng như thế nào.
Những năm gần đây, vùng đất cấm kỵ xuất hiện ngày càng nhiều.
"Vậy hiện tạo có thể ăn được những quả táo này không?" Tần Dĩ Dĩ hỏi.
"Có thể." Lý Thúc Đồng gật đầu: "Vùng đất này còn chưa biến thành vùng đất cấm kỵ đâu."
Tần Dĩ Dĩ đưa một quả táo cho Lý Thúc Đồng: "Cho ngài một quả."
Lý Thúc Đồng vui vẻ: "Vừa rồi sao không cho, mà hiện tại lại cho?"
Tần Dĩ Dĩ lén lút nhìn Khánh Trần: "Cháu chỉ muốn cho anh ấy.
Nhưng lại sợ, ngài lén lút làm khó dễ anh ấy."
Lý Thúc Đồng cười ha hả.
Đột nhiên lão có cảm giác chuyến đi này sẽ vô cùng thú vị.
Mà Khánh Trần còn đang nghĩ, Nam Canh Thần bị đưa tới khu vực nguy hiểm như hoang dã, mong rằng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Có điều hắn lại nghĩ đến một việc, thằng nhóc kia có thể bị thân hình cao to của Y Nặc.
.
..