Nghe đồn, phía bắc vùng hoang dã cát vàng đầy trời.
Mà đám người Khánh Trần ở tại phía nam hoang dã, nơi mà có rất nhiều thảm thực vật.
So sánh với phía nam tại Thế Giới Bên Ngoài cũng không khác biệt nhiều.
Nơi đây bầu trời trong xanh, nhìn qua đã thấy tầm hồn sảng khoái.
Hai chiếc xe bán tải đi một mạch mấy chục dặm đường núi nhỏ, cuối cùng đã bắt gặp con đường cái.
Đây là lần đầu tiên Khánh Trần nhìn thấy đường cái trên hoang dã.
Từ lúc xuất hành, hắn chỉ được Lý Thúc Đồng dẫn đi trên những con đường nhỏ.
Lúc này, thông tin Lý Thúc Đồng biến mất có lẽ đã được những người đứng đầu Liên Bang biết được.
Chỉ có điều, hiện tại mọi người đang ở trong hoang dã, nơi mà internet không được tràn đầy.
Trước khi ra ngoài, hắn đã từng hỏi Lý Thúc Đồng: "Người là nhân vật lớn, nếu đi ra ngoài có phải đến đâu cũng có người nhận biết không?"
Nhưng chỉ nhận được sự im lặng từ Lý Thúc Đồng.
Cuộc sống của ngài ấy đến tận bây giờ rất ít được công khai hình ảnh.
Người tập đoàn có thế nhận ra đây là người đã ở ẩn nhiều năm, nhưng người bình thường không có được khả năng ấy.
Cho nên, thời điểm mọi người gặp được đội săn thú, Lý Thúc Đồng đã kéo cổ áo lên, đợi cho đám này rời đi mới kéo lại bình thường.
Đương nhiên, ngài ấy cũng giải thích qua, kéo cổ áo không phải là sợ người ta phát hiện, chỉ không thích động tay động chân giết người diệt khẩu mà thôi.
Khánh Trần biết cuộc sống khốc liệt như vậy, và bản thân hắn cũng thích cuộc sống ấy.
Hai bên đường cái được bao phủ bằng hàng rào thép, cũng giống như cao tốc tại Thế Giới Bên Ngoài.
Tần Dĩ Dĩ nhìn ánh mắt tò mò của Khánh Trần, bèn giải thích cho hắn: "Hàng rào sắt này để phòng ngừa thú dữ phá hoại, bởi vì có một vài loài thân hình rất lớn, tốc độ rất nhanh, mà chúng ta không thể né tránh được.
Trên đường quốc lộ, cứ cách một cây số sẽ có một con đường hầm, để cho dã thú có thể đi lại, hoặc dừng chân.
Điều này sẽ giảm thiểu khả năng phá hàng rào của bọn chúng."
Cô gái ngày càng tò mò, hình như cậu bé ấy lần đầu tiên tới hoang dã.
Nhưng cách làm việc nhuần nhuyễn tự nhiên, không hề không giống người lần thứ nhất ra ngoài.
Trên con đường quốc lộ, thỉnh thoảng Khánh Trần trông thấy cái gì gọi là 'Vân Lưu Tháp' nhìn qua giống như một cây nấm khổng lồ, đứng lặng yên bên vệ đường.
Có thế nói đây là một trong số cảnh tượng đặc biệt.
Những Vân Lưu Tháp này nhìn qua có vẻ như đã bị bỏ hoang lâu ngày, xuất hiện rất nhiều vết rỉ sét.
Có thể nói, thông tin Giang Tuyết đạt được đa phần là nghe nói chuyện, bản thân cô ấy cũng chưa từng ra ngoài hoang dã.
Giống như Lý Thúc Đồng nói về tình trạng sử dụng vũ khí tại Thế Giới Bên Trong.
Sỡ dĩ con người vẫn còn dùng súng ống, chỉ phục vụ một suy nghĩ đơn gian: Giết người, và chỉ cần một viên đạn là đủ.
Động cơ dầu diesel có lẽ cũng tồn tại với mục đích này.
Tần Dĩ Dĩ nói tiếp: "Trước kia rất lâu, trên quốc lộ vẫn còn xuất hiện xe điện.
Nhưng càng về sau, mọi người nhận ra rằng, di chuyển trên vùng hoang dã, sử dụng động cơ dầu diesel vẫn hiệu quả nhất, cho nên đi đường dài vẫn sự dụng động cơ diesel.
Dẫn đến, Vân Lưu Tháp mất dần tác dụng của nó, khiến tập đoàn bỏ bê việc tu sửa những cột ở nơi đây."
"Vậy máy móc được thay thế phải làm sao?" Khánh Trần hỏi.
"Trên xe nhà em vẫn luôn có sạc không dây mà." Tần Dĩ Dĩ chỉ vào thùng xe bán tải phía sau nói: "Bên cạnh cái lồng sắt là một chiếc hộp màu đen, trong đó dựng lò phản ứng hợp kim chì -Bitmut Venus-3.
Vật này rất quý giá, được bố em mua ở chợ đen đấy.
Người ta nói, vật này từng cung cấp điện cho xe tăng chiến đấu chủ lực loại 'Đài phun nước' ấy."
Tần Đồng nhìn qua em gái của mình ho khan: "Khụ khụ."
Ý anh ta là, dù em có thích cậu bé này thế nào, cũng đừng khai hết chuyện trong nhà mình ra bên ngoài chứ?
Tần Dĩ Dĩ lườm anh trai của mình: "Anh khụ cái gì mà khụ chứ? Chú này là người quyền thế, ngài ấy còn ngại nhìn mấy món đồ nhà chúng ta ấy chứ."
Lý Thúc Đồng phối hợp nhìn Tần Đồng nói: "Đúng, tôi còn ngại cả nhìn."
Tần Đồng: ".
.
."
Anh ta đang nghĩ, có phải mình nên vào trong xe ngồi, ở đây không sao tĩnh tâm được.
Tần Dĩ Dĩ tò mò đánh giá Lý Thúc Đồng: "Chú, cháu cảm thấy tính cách của ngài rất được, vì sao đối sử với anh ấy khắc nghiệt như vậy? Dù cho anh ấy là người hầu, cũng phải đối xử như con người chứ, ngài nhìn xem chân anh ấy vết thương toàn là máu."
Cô bé chỉ vào Khánh Trần nói.
Lý Thúc Đồng hứng thú hỏi: "Cháu thay mặt cậu ta hỏi tội chú sao?"
"Hỏi tội thì không phải." Tần Dĩ Dĩ suy nghĩ rồi nói: "Chẳng qua cháu thấy đau lòng nên nói thôi."
Con gái sống trên hoang dã, cách nói chuyện vô cùng thẳng thắn.
Khánh Trần hỏi sang chuyện khác: "Mọi người đi săn cái gì? Cần da lông dã thú sao?"
"Tất nhiên là không rồi." Tần Dĩ Dĩ mở to đôi mắt: "Da lông thì đáng mấy tiền, đó là chuyện dành cho thợ săn cấp thấp, với lại cũng chẳng cần phải đến 'nơi kia' làm gì."
Khánh Trần biết cô bé nói đến vùng đất cấm kỵ.
Có điều hắn không nghĩ tới, người bình thường cũng không tình nguyện gọi thẳng vùng đất cấm kỵ.
Tần Dĩ Dĩ nói tiếp: "Gia đình em chuyên bắt vật sống, thuộc tầng lập thợ săn bậc trung."
"Bắt vật sống?" Khánh Trần tò mò: "Để cho các tập đoàn nghiên cứu sao?"
"Tất nhiên là không rồi." Tần Dĩ Dĩ giải thích: "Tập đoàn muốn cái gì, có thể sai quân đội đi bắt là được.
Bọn em bắt những con vật kia, để các nhân vật lớn trong thành phố làm vật nuôi.
Sở thích của những người ấy khá kỳ lạ, có người thích thằn lằn, rắn, còn có người thích nuôi những con nhện cực lớn, mà chỉ ở 'nơi kia' mới có.
Nhưng 'nơi kia' nguy hiểm thế nào, làm sao những người đó có thể biết được."
Bỗng nhiên vào lúc này, tại phía bắc quốc lộ vang lên tiếng động cơ.
Đồng thời, Khánh Trần và Lý Thúc Đồng, hai thầy trò bọn họ cùng nhau kéo áo lên.
Mọi người quay đầu lại, giật mình phát hiện một đội xe đang đuổi tới nhanh như chớp.
Sau đó đội xe vượt qua hai chiếc bán tải, hướng về phía nam chạy tới.
8 chiếc xe việt dã màu đen, có in hình ký hiệu màu trắng.
Khánh Trần nhìn qua đã biết ký hiệu đó là.
.
.
núi Phú Sĩ.
Thật sự, hắn không ngờ mình còn có thể nhìn thấy núi Phú Sĩ tại Thế Giới Bên Trong.
Khánh Trần nhỏ giọng hỏi: "Đây là gì?"
Lý Thúc Đồng nhỏ giọng trả lời: "Đây là đội xe gia tộc Thần Đại, có lẽ vị hôn thê của con đang ngồi trong đội xe này."
Khánh Trần ngạc nhiên: "Ồ, cô ấy từng nói phải trở về gia tộc."
Lý Thúc Đồng cười cười: "Lần này gia tộc Thần Đại tới, có hai cô gái được Thần Đại Tĩnh Thừa mang theo.
Bọn họ muốn kết thông gia với hai nhà lần lượt là Khánh thị và Trần thị.
Theo hướng họ đang di chuyển, chắc đi về phía nam nơi ở gia tộc Trần thị, vì phía nam là thuộc địa của họ."
Lúc này, Khánh Trần nhỏ giọng hỏi tiếp: "Con còn tưởng họ tham gia cuộc săn thú này chứ?"
"Chắc là không." Lý Thúc Đồng trả lời: "Săn thú chỉ có người trẻ tuổi thuộc Lý thị, Khánh thị, Trần thị.
Đây là tập tục từ xưa, bình thường sẽ không mời Thần Đại và Lộc Đảo."
Lý Thúc Đồng nói tiếp: "Một phần vì Thần Đại và Lộc Đảo ở phía bắc, mà săn thú tiến hành tại phía nam.
Một mặt khác là đám thế hệ trẻ Lý, Khánh, Trần, ba nhà đều cho rằng Thần Đại và Lộc Đảo là người bên ngoài.
Bọn chúng kiên định suy nghĩ phải chiếm đoạt triệt để hai nhà, huỷ diệt được càng tốt.
Mà Lý thị có lập trường kiên định nhất."
Khánh Trần nhủ thầm, thảo nào Thần Đại muốn thông gia một lúc hai nhà, có lẽ cảm giác nguy hiểm gần kề.
Bỗng nhiên Tần Dĩ Dĩ quay qua tò mò hỏi: "Hai người thì thầm to nhỏ chuyện gì vậy?"
Lý Thúc Đồng cười cười: "Không có gì.".