Khánh Trần đứng cạnh thì thầm: "Thầy đưa cái này cho bọn họ, chúng ta lấy gì nhóm lửa?"
Lý Thúc Đồng không quan tâm, tiếp tục trêu đùa: "Không sao, việc này cứ để gia đình thông gia giúp chúng ta là được, cần gì món đồ ấy nữa."
Khánh Trần: ".
.
.
Hình như cũng có lý, vậy chúng ta tối nay chỉ việc ăn cơm thôi đúng không?"
"Đúng rồi." Lý Thúc Đồng nói.
Lúc này, Trương Đồng Đản vẫy vẫy tay ra hiệu đám người trong rừng cây: "Anh em tới khiêng hết đồ ra đây."
Sau đó lão quay qua nói với Tần Thành: "Vừa rồi đã bàn xong vấn đề phí qua đường.
Hiện tại, chúng ta bàn đến chuyện làm ăn, à mà cậu nên nói với thông gia nhà mình.
Chuyện chúng ta sắp nói ra, không chỉ khiến gia đình nhà cậu vào tù, mà sẽ ảnh hưởng đến chúng tôi bị 12 tập đoàn quân đội vây giết đấy.
Cậu cũng biết rồi, nhà tù số 18 là nơi vô cùng đáng sợ."
Khánh Trần yên lặng không nói gì.
Nhưng trong lòng có suy nghĩ, nhà tù số 18 làm gì đáng sợ đến vậy? Không phải ở đó rất tốt à?
Cả nhà này nếu thật sự phải vào nhà tù số 18, có khi cuộc sống còn thoải mái hơn hiện tại rất nhiều.
Bởi vì, người chủ đích thực của trại giam đang ở cạnh bọn họ.
Lúc này, trong rừng cây có 8 người khiêng một đống da lông dã thú đi ra.
Tần Thành vội lấy từ trong ngăn kéo ghế lái phụ ra một đôi mắt kính, cẩn thận quan sát từng miếng da lông, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Các người đừng có dùng bẫy để bắt thú nữa có được không? Nhưng vết răng cắm vào làm tổn thương da, khiến áo khoác làm ra không còn đẹp nữa.
Những người có tiền thường hay để ý chuyện này, người ta yêu cầu không một vết nào.
Các người có thể trực tiếp dùng Thần Thương Thủ trên hoang dã để sắt bắt mà, loại da ấy có giá cao nhất."
Trương Đồng Đản châm một điếu thuốc rồi nói: "Thần Thương Thủ của bọn tôi dùng việc khác, không phải để đi săn.
Sau này, chất lượng da đều như thế, các người có muốn hay không?"
"Muốn thì chắc chắn là muốn, nhưng giá cả phải giảm một chút." Tần Thành nói xong, bèn để vợ mình tới ghế ngồi phía sau xe bán tải lấy ra bốn cái rương: "Bên trong có hai chiếc rương chứa đạn, một cái chứa muối, cái còn lại đựng thuốc, đều là vật dụng các người cần."
Tần Thành nói xong bèn mở cái rương chứa thuốc, lấy về 4 bình nói: "Lần này da mà các người mang tới chất lượng quá kém, tôi phải lấy lại 4 bình."
Những nếp nhăn trên mặt Trương Đồng Đản bỗng nhiên co lại, lão đè tay Tần Thành xuống: "Tâm địa của cậu cũng quá đen rồi đấy."
"Làm ăn phải có quy tắc của việc làm ăn." Tần Thành nói.
"Lần sau nhất định sẽ mang đến da tốt hơn." Trương Đồng Đản nói, dáng vẻ như vô tình để tay lên vị trí đựng súng ngắn bên hông.
Tần Thành suy nghĩ rồi bỏ lại thuốc vào rương: "Được, vậy anh nhớ kỹ.
Lần làm ăn này chúng tôi bị thiệt."
"Được, người anh em." Trương Đồng Đản vẫy tay, tất cả mọi người lấy đồ rút vào trong rừng, chẳng mấy chốc đã biến mất không còn một ai.
Trong lúc đó, Khánh Trần vô cùng tò mò với lần giao dịch này, nó làm cậu có cảm giác mới mẻ.
Lý Thúc Đồng ở bên thì thầm nói nhỏ: "Lần này dẫn con ra bên ngoài, để con nhìn nhiều một chút.
Lần trước dẫn con đi tới nhìn cảnh đẹp nhất trong thành phố.
Hiện tại trải nghiệm cuộc sống bình thường nơi hoang dã, thú vị chứ."
Người trong hoang dã rất khó kiếm được những vật tư sinh hoạt hay vật dụng cao cấp của nền khoa học kỹ thuật hiện đại.
Cho nên, bọn họ cần kiếm một người môi giới để trao đổi.
Mà người trong thành phố chỉ cần da lông động vật nơi hoang dã, vật nuôi.
Vì vậy, họ chỉ có thể dùng những thứ đó để trao đổi.
Điều này, khiến những thợ săn kiểu như Tần Thành có được một cơ hội sinh tồn.
Từ khi kinh tế hàng hoá phát triển đến tình trạng bây giờ, khắp nơi trên thế giới đều là hoạt động làm ăn.
Khánh Trần phát hiện, ra khỏi cái hộp sắt khổng lồ nhà tù số 18, sẽ bắt gặp thế giới bên ngoài đầy niềm vui và bất ngờ.
Hắn đã thấy được hoang dã là thế nào? Cách người ta sinh tồn tại nơi đây, còn được ngắm nhìn mặt trời to lớn lặn xuống thế nào, và tiếp xúc với cô gái trên hoang dã.
Một không khí vô cùng năng động và chân thực.
Có một điều mà Lý Thúc Đồng nhìn thấy, rằng cậu học trò này của mình từ khi rời khỏi nhà tù, tính tính đã không còn nặng nề và khó chịu nữa.
Hoặc có thể nói, ngay lần thứ nhất dẫn Khánh Trần ra bên ngoài chơi.
Cậu bé này đã dần lấy lại một chút tính cách mà người trẻ tuổi nên có.
Không cần quá cẩn thận, không cần mỗi phút mỗi giây phải suy nghĩ thấu đáo, cũng không cần phải kìm chế quá nhiều.
Lý Thúc Đồng hiểu tại sao lại như vậy.
Bởi vì, từ trước tới giờ chưa từng có người bảo vệ cậu bé, đến mức độ cuộc sống của cậu như từ trong bụi gai chậm rãi lớn lên.
Không ai dạy cậu bé như thế nào là trưởng thành, nhưng cuộc sống ép cậu bé học theo tiêu chuẩn người trưởng thành mà phát triển.
Hiện tại, cậu bé đã có sư phụ, nên có một vài tính cách trời sinh của người trẻ tuổi quay trở về.
Những gì thế giới này thiếu cậu ấy, hãy để vị sư phụ này kéo trở về.
Có điều, người vui vẻ nhất lúc này không phải là Khánh Trần mà là Tần Dĩ Dĩ.
Không phải vì Khánh Trần cứu cô, cũng không phải gia đình mình vừa nhận được công việc làm ăn, mà vì cô nhận ra cậu bé ấy không phải người hầu đã mất đi tự do.
Ít ra, cô cũng chưa từng nhìn thấy một người hầu nào cử xử với chủ của mình như vậy.
Dù ông chủ có thoải mái thế nào, một người hầu cũng không thể hành động như vậy, không được phép tồn tại riêng biệt.
Tần Dĩ Dĩ vô cùng tò mò, hai người này thật sự là cha con sao? Nhưng không giống nhau, mặt mũi khá khác biệt, với lại làm gì có cha nào nhìn thấy chân con bị thương như vậy mà không xót.
Mà tính cách Khánh Trần cũng không hề có chút phản nghịch nào.
Thế nhưng, cô cảm giác được, hai người này có mối quan hệ thân thiết, không phải cha con, mà có khi hơn cả cha con.
Lúc này, Tần Thành từ phía xa hô lớn: "Dĩ Dĩ, Tần Đồng, hai đứa mau đem lều vải tới, chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm.
Tần Dĩ Dĩ vội chạy tới: "Tới rồi tới rồi."
Lý Thúc Đồng không có ý định giúp đỡ, mà quay qua nói với Khánh Trần: "Đi thôi, chúng ta cứ để thông gia làm việc của mình.
Còn mình đi dạo quanh đây một vòng, ta nghe thấy tiếng nước chảy, nếu may mắn còn có thể kiếm mấy con cá trở về."
Khánh Trần: ".
.
."
.
.
Cùng lúc đó, cách chỗ bọn họ tầm 30 cây số, ở một khu vực cạnh Chi Tử Hồ.
Có hơn 30 chiếc xe đang quây thành một vòng tròn, bên trong vòng tròn có một đống lửa đang cháy hừng hực.
Những người này sử dụng cách nhóm lửa hơi cục súc.
Bọn chúng trực tiếp đổ nhiên liệu lên đống củi, sau đó ném vào một que diêm là nhanh chóng có lửa để dùng.
Trên bờ Chi Tử Hồ, có hơn 10 người trẻ tuổi vung cần câu cá, từng người một tranh tài xem ai câu cá nhanh hơn, ai câu được cá to hơn.
Bên ngoài vòng tròn của những chiếc xe, có khoảng 4,5 tên người hầu đang giúp họ dựng lều và trải những chiếc nệm mềm mại chống nước loại tốt nhất, tránh cho bị ẩm.
So với đám người Tần Thành, nhóm người này giống như đi du lịch hơn.
Trong đội xe, chỉ còn duy nhất một người trung niên vẫn ngồi trên chiếc xe số 1.
Người này mang theo mắt kính của thợ lái chính, điều khiển máy bay không người lái tạo thành các trạm canh gác.
Bên cạnh đống lửa, cô nàng cơ bắp Y Nặc dẫn theo Nam Canh Thần ngồi xuống.
Cô lấy từ trong đống lửa ra một bắp chân sau, rồi dùng dao cắt một miếng lớn đặt vào trong bát của Nam Canh Thần: "Ăn."
Nam Canh Thần nhìn miếng thịt lớn trong bát mình, miếng thịt có khi còn lớn hơn cả mặt mình, rụt rè nói: "Tôi ăn không hết."
Lý Y Nặc từ từ nói: "Ngày nào cũng ăn như gà mổ thóc, đến bao giờ thân hình mới trở nên cường tráng?"
"Tôi không muốn trở nên cường tráng, chỉ muốn làm một hacker." Nam Canh Thần thì thào.
"Hacker thì có là gì? Không phải tôi đã đồng ý với cậu, sẽ tìm một giáo viên giỏi nhất rồi sao?" Lý Y Nặc nói thêm: "Yên tâm đi, tôi sẽ bảo đám người kia bắt một tên siêu cấp hacker đang chạy trốn.
Một khi bắt được, sẽ bảo người này dạy cậu."
"Được." Ánh mắt Nam Canh Thần sáng lên.
Lúc này, một người hầu đến gần Lý Y Nặc nói: "Đại tiểu thư, lều đã dựng xong."
Lý Y Nặc gật đầu nói với Nam Canh Thần: "Đi trước cái đã, chút nữa ăn."
Nam Canh Thần ngạc nhiên: "Cô để tôi ăn chút cơm cái đã, chất dinh dưỡng còn chưa bổ sung kịp.
.
.".