Đám người Tần Thành đứng nhìn chết lặng tại chỗ.
Người thiếu niên bây giờ, cùng với người bọn họ đã gặp trước đây sao giống như hai người.
Mới vừa gặp mặt, cậu ta bình tĩnh giống như một khối đá, bỗng chốc biến thành con dao.
Tại khu vực xung quanh, Trương Đồng Đản là người hoang dã rất có danh tiếng, không ít thương nhân và thợ săn phải đóng phí qua đường cho gã.
Nhưng vừa rồi lại chết trong tay một cậu bé chẳng có tiếng tăm gì.
"Những người này nào giống người trong thành phố, mà giống chúng ta, những kẻ trên hoang dã hơn." Tần Dĩ Dĩ thuộc loại người sống lâu năm trong hoang dã, đã sớm có tư tưởng mình là người hoang dã, cũng thích cái tính cách nơi này tạo nên.
Cô cười tủm tỉm phủi phủi bụi đất trên người mình, rồi nói lời hỏi thăm: "Anh bị thương sao?"
"Không có." Khánh Trần lắc đầu.
Hắn lấy cây súng ngắn của Trương Đồng Đản, sau đó nhìn Lý Thúc Đồng nói: "Sư phụ, cái này con giữ."
"Ừ." Lý Thúc Đồng gật đâu: "Sau này chắc sẽ cần, trên người tên đó còn có hộp đạn, đừng quên lấy."
Từ khi lão nghe Khánh Trần nói gần cảm nhận được cánh cửa sinh tử.
Một người làm sư phụ như lão, cũng không quá để ý việc Khánh Trần sử dụng súng.
Dù sao Kỵ Sĩ là tổ chức thực dụng.
Hằng Xã cũng thuộc loại thực dụng, chỉ cần bỏ ra cái giá thấp nhất để thu được lợi ích lớn nhất, đó là lựa chọn của người thông minh.
Nếu miễn cưỡng Khánh Trần không được dùng súng, Lý Thúc Đồng cảm thấy làm vậy là đầu óc có vấn đề.
Tần Thành suy nghĩ rồi nói: "Lúc trước tôi đưa cho Trương Đồng Đản 4 chiếc rương, có lẽ đang được giấu gần đây.
Tôi đi tìm một chút."
Lão nói xong bèn dẫn theo con cái tiến vào rừng cây.
Tần Đồng yên lặng dẫn theo cha mình đến một cỗ thi thể, ngồi xuống nói: "Cha, người xem cỗ thi thể này, vô cùng quỷ dị."
Tần Thành ngồi xuống, yên lặng kiểm tra: "Kỳ quái, rốt cuộc là dùng chiêu thức gì, mới biến thân thể con người đến tình trạng này? Với lại, ra tay mạnh mẽ như vậy, mà chúng ta vừa rồi không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào."
Lão đứng dậy, dùng cánh tay bằng máy móc thô ráp của mình vuốt ve thân cây: "Vỏ cây rắn chắc như vậy cũng bị vỡ nát."
Hiện tại, trong đầu hai người chỉ có một cậu hỏi: 'Tại sao lại làm được vậy?'
"Trước tiên đừng suy nghĩ nhiều." Tần Thành thở dài: "Cha cảm thấy chúng ta đã đánh giá thấp người này.
Người trung niên kia tuyệt đối đạt được cấp B.
Nửa năm trước, ta có nhìn thấy nhân vật cấp B ra tay.
Dùng sức một người giết cả một đội thợ săn, cực kỳ đáng sợ."
"Cha." Ánh mắt Tần Đồng sáng lên: "Hiện tại con cảm thấy, cậu bé kia chắc chắn là đồ đệ của người trung niên.
Mà Dĩ Dĩ lại thích cậu bé ấy, người trung niên kia có lẽ cũng thích Dĩ Dĩ.
.
."
Trước đó, Lý Thúc Đồng và Khánh Trần đều thì thầm nói chuyện.
Nên hai người chỉ mới xác định Khánh Trần không phải người hầu, còn chưa xác định được mối quan hệ cụ thể giữa hai người.
Ngay tại thời điểm Tần Đồng con đang mơ mộng.
Bộp một tiếng.
Cánh tay máy móc của Tần Thành đã đập một phát lên đầu Tần Đồng.
Cái vung tay khiến Tần Đồng hoa mắt chóng mặt.
Lão nhỏ giọng cảnh cáo: "Lão Tần ta dựa vào trời để kiếm cơm.
Tại sao chúng ta phải rời thành phố? Không phải vì khả năng có hạn sao? Dù cho Dĩ Dĩ cả đời không gả cho ai cũng có thể vui vẻ sống.
Lão Tần ta còn chưa đến mức bán con gái cầu vinh hoa phú quý."
"Nhưng Dĩ Dĩ rất thích cậu bé kia." Tần Đồng oan ức nói: "Với lại thời điểm con cưới vợ, cũng không thấy cha nói như vậy.
Người chỉ nói cưới được Văn Văn, cuộc sống trên hoang dã của chúng ta sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Văn Văn là cô con gái trưởng của một bộ lạc nào đó trên hoang dã.
Sau khi Tần Đồng cưới được vợ, đúng thật việc làm ăn buôn bán cũng có sự thay đổi lớn.
Bình thường các đội săn bắt buôn bán phải mất tận 4 lọ thuốc kháng sinh cho phí qua đường.
Gia đình Tần Đồng chỉ phải bỏ ra 1 bình.
Chỉ có điều, Văn Văn chưa có hộ khẩu tại thành phố.
Nên thời điểm cả nhà vào thành, vợ Tần Đồng chỉ có thể ở bên ngoài hoang dã chờ đợi.
Tần Thành chờ Tần Đồng nói hết mới trả lời: "Con là con cả, con không hi sinh thì ai? Với lại Văn Văn có điểm nào không tốt? Năm ngoái, lúc con bị thương, con bé đã chăm sóc con trên xe ba tháng."
"Con không nói cô ấy không tốt.
Tình cảm giữa con và Hoà Văn Văn rất tốt.
Cha đừng có mà đốt nhà." Tần Đồng trợn mắt lên nói.
Lão Tần nhỏ giọng xuống nói: "Chuyện Dĩ Dĩ thích cậu bé kia, là chuyện của con bé.
Chúng ta không tham gia vào, hiểu không?"
"Con hiểu rồi." Tần Đồng thở dài nói: "Con cũng chỉ nói vậy thôi mà."
"Được rồi, nhanh chóng lấy mấy thùng kia trở về."
.
.
Trong khu vực cắm trại.
Tần Dĩ Dĩ lấy khăn mặt của mình, rồi nhúng vào nước nóng để giúp Khánh Trần lau sạch vết máu trên quần áo.
Áo jacket được làm từ sợi tổng hợp chống thấm, nên chỉ cần khăn mặt thấm đẫm nước lau là sạch.
Khi Tần Dĩ Dĩ định đến giúp Khánh Trần lau mặt, Khánh Trần vội vàng nhận lấy khăn rồi nhanh chóng tránh né.
.
.
Lúc này, Lý Thúc Đồng lấy từ trong ngực Trương Đồng Đản ra một cái hộp màu đen.
Sau khi mở ra, có sáu cái Lôi Thần gọn gàng nằm trong đấy.
Từ khi mới bắt đầu, sư phụ đã biết, đối phương sẽ đem Lôi Thần trả về.
Khánh Trần nhìn Lý Thúc Đồng hỏi: "Thầy cố tình đưa Lôi Thần cho bọn họ, để bọn họ nổi máu tham tiền sao?"
Lý Thúc Đồng vui vẻ gật đầu, cố giấu vẻ mặt lạnh lùng: "Sư phụ muốn đồ đệ học tập, phải có tài liệu mới được.
Hành trang chúng ta mang theo quá gọn gàng, tất nhiên không có tài liệu rồi.
Chỉ có thể tạo điều kiện cho tài liệu tới cửa.
Bài học đầu tiên muốn dạy con, lòng người khó đoán, tiền tài không nên lộ ra bên ngoài."
Vì để có được bài học này, lão đã dùng mười mấy mạng người làm tài liệu.
Nhưng vị thủ lĩnh của Kỵ Sĩ đương thời, cũng không thèm quan tâm đến điều này.
Giống như vị trí chủ Khánh thị, dù biết cuộc tranh đoạt cái bóng tàn khốc, lại chưa từng bị đứt đoạn qua mỗi đời.
Tất cả mọi người phải học được dùng sự hung ác khi đối mặt với thế giới này.
"Nếu như tên đó cầm Lôi Thần rời đi thì sao?" Khánh Trần hỏi.
"Rời khỏi thì thôi.
Một hộp Lôi Thần thôi mà, ta còn chưa để trong lòng." Lý Thúc Đồng mỉm cười nói.
Câu nói này có thể dùng bốn từ để diễn đạt: 'có tiền, tuỳ hứng' .
"Nếu vậy kế hoạch của thầy chẳng phải thất bại sao?" Khánh Trần hỏi dò.
"À, bởi vì vậy nên không có nói cho con ngay từ đầu.
Nếu thất bại, ta sẽ coi như mình chưa từng có kế hoạch này." Lý Thúc Đồng tràn đầy tự tin trả lời.
Lúc này, Tần Thành và Tần Đồng cộng thêm hai người nữa vác mấy cái thùng trở về khu cắm trại.
Tiếp theo, mấy người họ Tần nhanh chóng chạy vào trong rừng cây, vơ vét hết mọi vật dụng có thể sử dụng được trên mấy thi thể.
Giày có size phù hợp, quần áo mặc vừa cho nam, súng ống đạn dược.
Còn một số đồ vật kỳ lạ trên hoang dã.
Cũng không phải đám người họ Tần thiếu tiền đến mức phải mặc lại quần áo người chết.
Mà để sau này có gặp những người trên hoang dã, dùng thứ này có thể đổi được da lông hay dược liệu.
Cái gì gọi là dược liệu, ví dụn như nhân sâm, đông trùng hạ thảo, nhung hươu,.
.
.
Dù cho khoa học tại Thế Giới Bên Trong hơn hẳn Thế Giới Bên Ngoài, nhưng con trai luôn có một loại mê tín với các vật phẩm tăng cường.
Lý Thúc Đồng suy nghĩ rồi nói với Tần Thành: "Lần này hại các người trở mặt với đám người cùng hợp tác trên hoang dã.
Sau này sự việc này sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống các người.
Như vậy đi, sau khi các người trở lại thành phố số mười 18, hãy đến đường Xuân Lôi, khu thứ 9, tìm một người tên là Tô Hành Chỉ.
Người này sẽ giúp các người xử lý tốt mọi chuyện và trợ giúp các người tìm đối tượng giao dịch mới."
"Cảm ơn ngài." Tần Thành trịnh trọng cảm ơn.
Khánh Trần nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ, thầy sao đối tốt với họ như vậy.
Không phải là áy náy đấy chứ? Con có cảm giác, thầy hình như biết bọn họ."
Lý Thúc Đồng gật đầu: "Tần Thành có một người anh, là bạn cũ của ta.
Người đó vì ta mà chết.".