Khánh Trần chạy nhanh trên đường.
Thời điểm hắn leo tường ra ngoài, vết thương trên tay vẫn còn chưa khỏi hẳn, không ngờ lại bị hàng rào sắt rạch cho một đường nữa.
Sắc mặt cậu bé lạnh lùng vô cùng, hắn không ngờ được, người cha của mình sau khi được thả ra, việc đầu tiên là bán nhà.
Khi hắn về tới nhà, đã nghe tiếng môi giới vọng ra: "Các vị đừng thấy căn phòng này nhỏ, nhưng nó thuộc loại trung cư điển hình.
Chỉ cần có hộ khẩu, con cái ngay lập tức được học ở trường quốc tế Lạc Thành.
Còn nữa, nơi này cách trường học không xa, mấy đứa nhỏ chỉ cần 5 phút đồng hồ là có thể tới trường."
"Nếu xa quá, các vị đưa đón cũng khó khăn, đi xe đạp lại không an toàn.
Với lại, mỗi ngày con cái mình được ngủ thêm 40 phút, điều này rất tốt trong thời gian phát triển."
Trong phòng, có 6 người đang quan sát phòng.
Hình như là ba đôi vợ chồng, đang đi lại khắp nơi trong phòng.
Vào lúc này, người môi giới tiếp tục nói: "Chủ thuê nhà cũng đã nói, con của anh ấy là thủ khoa tại Lạc Thành, xem như đây là nơi ở cũ của thủ khoa."
Khánh Trần: ".
.
."
Thật sự, hắn không ngờ cái danh hiệu thủ khoa của mình lại có giá trị trong việc mua bán nhà ở?
Khánh Trần nói bằng giọng điệu lạnh nhạt: "Ai bảo các người đến xem phòng? Phòng này không phải để bán."
Âm thanh vừa phát ra, đám người đều quay lại nhìn Khánh Trần.
Người môi giới do dự chút rồi hỏi: "Cậu là?"
Khánh Trần trả lời: "Thủ khoa."
Môi giới: ".
.
."
Mấy cặp vợ chồng đang xem nhà, theo bản năng nhìn lên tấm hình treo trên tường.
Bức hình là ảnh lưu niệm lúc Khánh Trần nhận thưởng.
Lúc ấy, thành phố Lạc Thành thưởng cho hắn 5000 tệ.
Đương nhiên, tiền này đã bị Khánh Quốc Trung thua bài hết.
Người môi giới do dự: "Phòng này đã được ông Khánh Quốc Trung nhờ chúng tôi bán hộ.
Tôi cũng đã nhìn qua giấy tờ đất, trên đó ghi tên ông ấy, chuyện này không sai được.
Với lại, chìa khoá là do ông ấy đưa cho chúng tôi, vừa nãy ông ấy còn ở đây mà.
Như vậy đi, tôi sẽ gọi điện lại lần nữa xác nhận với ông Khánh Quốc Trung."
Gã này nói xong bèn lấy điện thoại ra gọi điện cho Khánh Quốc Trung, hơn nữa còn để loa ngoài.
Đầu dây bên kia lại vang lên tiếng đánh mạt chược, Khánh Quốc Trung tỏ ra mất kiên nhẫn: "Chuyện gì?"
"Xin chào ông Khánh Quốc Trung." Môi giới nói: "Là thế này, tôi có dẫn mấy gia đình tới nhà ông xem.
.
.
Mà gặp được con trai của ông, cậu ấy nói không muốn bán."
Khánh Quốc Trung tỏ vẻ nghi ngờ: "Không phải thằng nhóc kia còn đang học à? Làm sao lại về nhà giờ này? Mà không sao, các người không cần để ý đến nó, phòng này đứng tên tôi, tôi nói bán là bán, sổ đỏ tôi đang cầm."
Người môi giới nói: "À, điều này không được đâu ông Khánh, chuyện này cần ngài về giải quyết ổn thoả.
Nếu không sẽ xảy ra vấn đề khi bàn giao nhà."
"Vậy được rồi, chiều mai tôi sẽ qua đó.
Hiện tại còn đang bận." Khánh Quốc Trung nói.
Gã nói xong lập tức cúp điện thoại.
Tên môi giới yên lặng cầm điện thoại suy nghĩ, rồi quay qua nói với Khánh Trần: "Haizz, vậy chúng tôi đợi đến chiều mai sẽ quay lại."
Có một nghi vấn quanh quẩn trong đầu Khánh Trần, là tại sao Khánh Quốc Trung vừa mới ra tù đã được đánh bài.
Hắn chờ tất cả mọi người đã ra khỏi cửa, lập tức đi đến cuối giường, bỗng phát hiện số tiền mấy nghìn tệ mình bán vàng lần trước đã bị Khánh Quốc Trung lấy mất.
Khánh Trần là một học sinh, lại được xã hội biết tới là học sinh nghèo học giỏi.
Nếu trong ví hắn có mấy nghìn tệ sẽ rất dễ bị người ta nghi ngờ.
Hắn cảm thấy mình khá may mắn khi đã đem số vàng đạt được ở núi Lão Quân và trước đó cất trong ba lô, nếu không thật sự mất thêm 4 cây vàng nữa.
Lúc này, Giang Tuyết đi đến, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Trần, không sao chứ?"
Khánh Trần im lặng lắc đầu.
Giang Tuyết nói tiếp: "Cô đã nói chuyện với người môi giới.
Cha cháu muốn bán căn phòng này, cháu muốn ngăn cản cũng không được.
Trên giấy tờ, căn phòng này là của ông ấy."
Bên ngoài còn có tiếng nói chuyện ồn ào, đây là người môi giới đang giải thích với khách hàng.
Dù sao, người ta đã sắp xếp thời gian đến xem phòng mà ra về tay không, tất nhiên có khó chịu trong lòng.
"Vâng." Khánh Trần nhỏ giọng trả lời.
"Cháu cũng đừng đau lòng, Tiểu Trần, người cha như vậy cũng không xứng đáng.
Về sau cháu ở nhà cô cũng được.
Tiểu Vân ngủ với cô, cô giúp cháu dọn dẹp phòng tiểu Vân gọn gàng lại chút là có thể ở." Giang Tuyết an ủi: "Từ nay về sau, cháu chính là người nhà của chúng ta, cứ an tâm học hành, sau đó tiền đại học cô sẽ chu cấp."
Khánh Trần cười cười: "Không sao đâu cô Giang Tuyết.
Tiểu Vân đã lớn, sao có thể ở chung phòng với cô được."
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa truyền tới.
Khánh Trần nhìn ra, phát hiện người gõ cửa là Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân đang ngồi xe lăn ở bên ngoài.
Phía sau hai người, còn có người phục vụ chỉ để đẩy xe lăn.
Hồ Tiểu Ngưu do dự một chút rồi nói: "Bạn học Khánh Trần, bọn mình ở bên ngoài đã nghe thấy môi giới nói chuyện với khách hàng.
Ý mình là thế này, mấy bạn phòng bên cạnh chuyển đi rồi, phòng thì bọn mình đã mua, nếu cậu không chê có thể qua bên đó ở."
Thật sự, cuộc sống Hồ Tiểu Ngưu từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc qua chuyện này.
Cậu ta nghĩ mãi cũng không ra, tại sao có người cha bán cả phòng ở khiến con mình bơ vơ.
Cậu ta không thể nào hiểu được.
Khánh Trần suy nghĩ rồi trả lời: "Thật sự cảm ơn ý tốt của cậu, cậu đưa ra sự giúp đỡ đúng lúc mình cần nhất, nhưng mình không thể ở không được.
Mình biết cậu không thiếu tiền, nhưng xin hãy nhận tiền thuê.
Với lại, mình sẽ nhớ kỹ nhân tình này."
Hồ Tiểu Ngưu cười: "Được rồi, không thành vấn đề."
Trong suy nghĩ Khánh Trần, cậu ta tuy thừa phòng ở, nhưng không nhất định phải cho mình thuê.
Hắn nhớ kỹ chuyện này.
Nếu tương lai cậu ta gặp nguy hiểm, hắn nhất định sẽ ra tay cứu đối phương một lần.
Hồ Tiểu Ngưu sai người mang chìa khoá tới đưa cho Khánh Trần: "Tiền thuê nhà bình thường vào khoảng 1200, nhưng phòng này bọn mình đã sửa lại cẩn thận.
Ví dụ như điều hoà, vật dụng trang trí hay nhà vệ sinh, ti vi, cho nên giá tiền thuê phải cao hơn một chút, 1400 nhá? Cậu cảm thấy sao?"
"Vô cùng hợp lý." Khánh Trần quay qua nói với Giang Tuyết: "Cô Giang Tuyết trả giúp cháu khoản này nhé, sau cháu kiếm được tiền sẽ trả lại cho cô."
"Ừ." Giang Tuyết gật đầu.
Hồ Tiểu Ngưu chân thành nói với Giang Tuyết: "Trước đây có một vài nguyên nhân mà bọn cháu đã có chỗ không phải với cô.
Mong cô tha lỗi, hi vọng việc đó không để lại ấn tượng xấu, mong rằng sau này chúng ta có thể là bạn bè."
Giang Tuyết mỉm cười: "Không sao đâu cậu bé, đừng để trong lòng."
"Vâng." Hồ Tiểu Ngưu gật đầu.
Cậu ta nói xong bèn từ từ đứng dậy, vịn cầu thang đi từng bước một lên tầng.
Người giúp việc phía sau giúp cậu ấy vác xe lăn lên trước.
Giang Tuyết nhìn Khánh Trần: "Tiếp theo cháu định làm gì?"
Khánh Trần nhìn lại căn nhà quen thuộc của mình, trong căn phòng mờ tối, rèm cửa, ghế sô pha đã cũ.
Hắn vẫn luôn có cảm giác mình sẽ phải rời khỏi nơi này, nhưng không ngờ ngày ấy đến quá nhanh, nhanh đến mức hắn vẫn còn lưu luyến.
Hắn vẫn còn nhớ, những năm trước, cha còn mua gạo và thức ăn về nhà.
Hai người ngồi trên ghế salon trước cái bàn cùng ăn.
Hắn nhớ rất kỹ khi ấy có cả đàn kiến tới kiếm ăn.
Mẹ hắn là Trương Uyển Phương lúc đó sẽ phàn nàn côn trùng quá nhiều, căn phòng đã xuống cấp trầm trọng.
Hắn cũng nhớ nhìn từ chiếc bàn học của mình ra ngoài, có thể nhìn thấy cây sung trước cửa nhà.
Tiếp đến, mẹ rời đi.
Tiếp theo, cha không trở về nữa.
Có lẽ đó là những ký ức tốt đẹp còn sót lại.
Nhưng chuyện đã tới nước này.
"Có lẽ đã đến thời điểm chấm dứt." Khánh Trần đứng trong căn phòng nhỏ thân quen lầm bầm: "Ngày mai, nên là ngày buông bỏ quá khứ về cuộc sống cũ.".