Ban đêm, đường Bắc Đại thành phố Lạc Thành là một trong số những con đường nhộn nhịp nhất.
Hai bên đường vẫn giữ được phong cách kiến trúc cổ xưa của Trung Quốc, trên con đường đá xanh còn đó dãy đèn lồng mang hơi hướng lễ hội.
Trên con đường dài khoảng chừng một cây số, có bán chân gà nướng, bánh bột mì.
Những món ăn này được bán trên chiếc xe nhỏ có cùng phong cách, được nối tiếp nhau san sát dọc theo hướng nam.
Trời vừa tối, đèn lồng đã được bật.
Trên phố đi bộ mọi người chen chúc nhau, vô cùng nhộn nhịp.
Trong một ngõ nhỏ, phía nam đường Bắc Đại, có một cửa hàng nhỏ nhỏ, phía trên có treo biển: Thu mua giá cao Mao Đài, Đông trùng hạ thảo, nhân sâm, vàng bạc.
.
.
Trong cửa hàng, có một ông lão đang đứng trên một chiếc ghế dài trước cửa.
Lão dùng khăn lau, nhẹ nhàng lau đi bụi bẩn trên chiếc đèn lồng trước cửa.
"Hôm nay giá vàng thế nào?"
Một giọng nói khàn khàn phía sau ông lão vang lên.
Lão nhìn lại, tỏ vẻ vui mừng: "Thằng nhóc, lại là cậu à?"
Đó là Khánh Trần, hai tay đút vào túi áo hoodie, đầu đội mũ trùm.
Nếu như không nhìn kỹ sẽ rất khó nhìn ra dáng vẻ của hắn.
Có điều, Khánh Trần trong ký ức ông ta còn mới mẻ, với lại lần trước còn kiếm lời lớn, cho nên liếc nhìn đã có thể nhận ra.
Khánh Trần bình tĩnh nói: "Tôi đã hỏi qua các cửa hàng khác.
Dù không có hoá đơn cũng sẽ thu vào theo giá cả bình thường.
Các hiệu cầm đồ khác đều như vậy."
Ông lão không hề tỏ ra xấu hổ, lão cười mỉm: "Ai bảo cậu không muốn để lộ thân phận.
Hiệu cầm đồ khác đều có camera giám sát, không những thế các cửa hàng đó còn bắt lưu lại thông tin, rất dễ điều tra lai lịch.
Nếu muốn phi tang vật phẩm, phải có người dám làm, tôi cũng chịu rất nhiều rủi ro đúng không?"
"400 tệ." Khánh Trần nói ra con số: "Tôi khuyên ông nên cho tôi một con số chấp nhận được, thấp quá tôi sẽ lập tức rời đi."
Ông lão tươi cười hớn hở: "Đừng nóng vội, hôm nay giá vàng 390, tôi trả cậu 300? Thế nào?"
Khánh Trần quay người rời đi.
Lão già thấy vậy vội vàng nhảy xuống ghế, giữ hắn lại: "Người trẻ tuổi sao thiếu kiên nhẫn vậy? 320? Không thể nhiều hơn."
"Được." Khánh Trần nhanh chóng bước vào bên trong cửa hàng: "Tôi muốn tiền mặt."
Lão ta đứng phía sau Khánh Trần nói: "Tôi không có nhiều tiền mặt như vậy, nếu như cậu nhất định phải lấy tiền mặt, tôi chỉ có 100 nghìn."
Khánh Trần cười lạnh: "Mội người chuyên thu mua đồ ăn trộm mà chỉ có 100 nghìn tiền mặt? Tôi không tin, ông già, nếu như ông còn giở trò nhằm ép giá, cuộc mua bán của chúng ta nên dừng lại đây thôi."
"Được rồi." Ông lão nhủ thầm, thằng nhóc này khó lừa thật: "Trước tiên phải kiểm tra hàng cái đã."
Khánh Trần lấy thỏi vàng ra.
Ông lão dùng phương pháp đo mật độ vàng trong nước, cuối cùng xác định vàng thật, sau đó đi vào nhà lấy ra 128000 tiền mặt, bỏ vào trong túi nhựa màu đen.
"Cậu sẽ lại tiếp tục kiểm tra tiền nữa đấy chứ?" Ông lão nghi ngờ hỏi.
Sau đó lão trơ mắt nhìn Khánh Trần kiểm tra từng đồng tiền một, sau đó cậu bé rút ra 5 tờ tiền trả lại: "Làm ơn, đổi hộ tôi năm tờ này."
"Moá." Lão vừa nói người trẻ tuổi trước mắt thiếu kiên nhẫn, nhưng hành động của cậu ta lại khiến lão kinh ngạc.
Khi lão đưa lại 5 tờ tiền đổi, vẻ mặt có chút không cam lòng.
Lão đập vào tay Khánh Trần: "Thật sự bội phục cậu.
Cẩn thận như cậu, đúng thật lần đầu tôi gặp được."
Sắc mặt Khánh Trần không hề thay đổi trả lời: "Một lão già lươn lẹo như ông, tôi cũng mới gặp lần đầu."
Hắn nói xong, không chút do dự bước ra khỏi cửa hàng.
Lần này, hắn đưa hết tiền cho Giang Tuyết.
Một phần, hắn chuyển vào tài khoản Wechat, dùng để trả phí di động.
Nếu có người hỏi, Giang Tuyết sẽ trả lời, tiền trả công cho Khánh Trần giảng bài cho Lý Đồng Vân.
Phần còn lại, hắn gửi vào trong tài khoản ngân hàng mà Giang Tuyết vừa mới lập.
Khánh Trần mang theo bên người một ít phòng khi cần sử dụng.
Giang Tuyết có thân phận là lữ khách thời gian, nên không cần lo lắng có người nghi ngờ.
Mà hắn lại khác, đột nhiên tài khoản cộng vào một số tiền lớn không rõ nguồn gốc, sẽ khiến người đang chú ý cẩn thận điều tra.
Chủ nhân tem ác quỷ đã có ý khiêu chiến, hắn cần phải cẩn thận.
Lúc hắn về nhà, đã thấy Lý Đồng Vân đang xem tivi bên trong căn phòng hắn vừa thuê, cô bé tươi cười hớn hở nói: "Anh Khánh Trần, trong căn phòng này tất cả rèm cửa đều chạy bằng điện.
Mà tuyệt vời hơn là bóng đèn trong phòng có thể điều khiện bằng điện thoại di động.
Bồn cầu cũng chạy bằng điện, truyền hình trên ti vi được đăng ký hội viên vip thời hạn 1 năm, có rất nhiều phim hoạt hình mới."
Khánh Trần dở khóc dở cười, cô bé dù trưởng thành sớm vẫn là đứa nhỏ.
Cho nên thứ hấp dẫn cô bé là tài khoản vip đã đăng ký 1 năm kia.
.
.
Lúc này, Giang Tuyết đã sắp xếp lại phòng, cô mang tất cả chăn ga gối đệm đổi mới hoàn toàn.
Lý Đồng Vân nhảy từ salon xuống, ra vẻ tội nghiệp ôm lấy eo mẹ mình: "Mẹ, chúng ta tối nay ở đây đi, cùng anh Khánh Trần ở cùng một chỗ."
Giang Tuyết tức giận nói: "Đây là nhà anh Khánh Trần vừa thuê, con nói ở là ở sao?"
"Mẹ." Lý Đồng Vân bỗng nhiên nói: "Người cũng đã trải chăn đệm ở cả hai phòng ngủ rồi mà."
"A." Mặt Giang Tuyết bỗng chốc đỏ lên, giống như bị người nói trúng tim đen.
Thật ra, bọn họ không hề có quan hệ máu mủ ruột thịt.
Nhưng bây giờ đã giống người thân, cảm giác mỗi người không cách nào tả được, thứ tình cảm thuần khiết, không trộn lần tiền tài, danh lợi, dục vọng.
Ba người, Khánh Trần, Giang Tuyết hay cả Lý Đồng Vân đều là những người đáng thương tại Thế Giới này.
Bởi vì có sự kiện xuyên việt, khiến cuộc sống bọn họ gắn liền một mối.
Giang Tuyết từng trải qua nguy hiểm, song nói gì thì nói cô vẫn là cô gái chân yếu tay mềm, sẽ có sợ hãi và cảm giác không an toàn.
Thời điểm cô dọn phòng, không biết lúc đó suy nghĩ thế nào đã dọn dẹp cả hai phòng.
Nhưng sau đó cô đã hiểu, trong đầu mình vẫn có suy nghĩ, nếu chẳng may gặp chuyện gì có thể dẫn tiểu Vân qua đây ở.
Có điều, chuyện này bị Lý Đồng Vân nói ra quá sớm.
Khánh Trần vội vàng nói: "Cô Giang Tuyết, căn phòng này lớn hơn căn phòng của hai nhà chúng ta khá nhiều.
Gồm có hai phòng ngủ, một phòng khách.
Mà cháu không dùng đến cũng lãng phí, nên căn phòng ngủ ấy cứ để cho cô, cô muốn đến lúc nào cũng được."
Lý Đồng Vân nhìn Giang Tuyết nói: "Đấy, mẹ thấy không? Anh Khánh Trần cũng đã nói như vậy rồi."
"Thôi được rồi.
Nhưng ở tạm đêm nay thôi, ngày mai không được làm phiền anh con nữa." Giang Tuyết đồng ý.
.
.
Trưa hôm sau, Khánh Trần vừa tan học lập tức về nhà.
Hắn chờ môi giới và Khánh Quốc Trung tới.
Đếm ngược 8:00: 00.
Buổi chiều, tiếng chuông đồng hồ vừa điểm 4 giờ, bên ngoài phòng đã vang lên tiếng ồn ào.
Hắn nghe được tiếng Khánh Quốc Trung tỏ ra thiếu kiên nhẫn: "Không phải tôi đã nói với các người rồi sao? Căn phòng này là của tôi, tôi thích bán thì bán.
Chỉ cần anh hẹn khách tới xem, đưa một cái giá phù hợp tôi sẽ lập tức sang tên đổi chủ."
Người môi giới phàn nàn: "Điều quan trọng là con ông không đồng ý chuyện này.
Sau này, đến thời điểm sang tên sẽ gặp vài vấn đề.
Khi đó, người mua sẽ nói công ty môi giới của chúng tôi không đáng tin cậy."
"Cậu yên tâm trăm phần trăm đi.
Tôi hôm nay về sẽ giải quyết mọi chuyện." Khánh Quốc Trung nói lời khẳng định.
Trong trí nhớ của lão, đứa con của mình thuộc loại hiền lành dễ bảo, chẳng có lý nào chống đối mình cả.
Khánh Trần yên lặng lắng nghe, mãi đến khi mọi người vào trong nhà.
Hắn mới mở cửa bước ra.
Hắn muốn hôm nay sẽ kết thúc mọi chuyện.
Hắn không muốn Khánh Quốc Trung biết sau này mình sẽ ở đâu.
Nếu không ông ấy thiếu tiền đánh bạc sẽ lại tới tìm hắn..