Khánh Trần đứng bên ngoài hành lang.
Hắn không nói lời nào, chỉ yên lặng đứng đấy.
Hắn nhìn cửa căn phòng quen thuộc trước mặt, đột nhiên cảm giác có chút xa lạ.
Do toà nhà đã có phần cũ kỹ, nên công tắc điện tại hành lang đã bị mất cái nắp đậy.
Trước kia, trong nhà thường xuyên mất điện, cho nên luôn phải thủ sẵn nến trong phòng.
Lúc ấy, cha sẽ giơ cao cây nến đi ra bên ngoài hành lang kiểm tra, cầu dao lại được đẩy lên, nhà lại có điện.
Nhưng từ nay về sau sẽ không còn những hình ảnh ấy nữa.
Khánh Trần đứng đó, nhanh chóng nhớ lại tất cả hình ảnh hắn đã cố tình quên đi.
Lúc này, hắn đưa tay gõ gõ cánh cửa từng là nhà của mình 'cốc cốc cốc' .
Cánh cửa được mở ra, mặt mũi Khánh Quốc Trung hầm hầm đứng trước cửa: "Giờ này mày không ở trên lớp đến đây làm gì?"
Khánh Trần bình tĩnh hỏi: "Con muốn hỏi? Tại sao cha bán đi căn phòng này? Người có từng nghĩ, một khi bán nó đi con sẽ ở đâu không?"
Khánh Quốc Trung chưa từng thấy vẻ mặt doạ người của con trai mình bao giờ, nên tính tính có vẻ dịu lại đôi chút.
Nhưng rất nhanh, lông mày lão nhíu lại: "Đây là phòng của tao, tao thích thì bán.
Phòng này bán đi, mày có thể đến chỗ mẹ mày mà ở.
Cũng không biết đứa khốn nạn nào báo cảnh sát, khiến ông mày bị nhốt trong đó lâu như vậy.
Tao nói mày nghe, hiện tại đừng đến tìm tao khiến tao đen đủi thêm nữa."
"Toà án phán quyết con cho người nuôi." Khánh Trần nói.
"Mẹ mày hiện tại là người có tiền." Khánh Quốc Trung kéo cổ áo nói: "Nhà cô ta rộng thênh thang, mày có thể đến đó mà ở."
"Vậy tiền hôm qua con để dưới đuôi giường đâu?" Khánh Trần hỏi.
"Không biết." Khánh Quốc Trung nói: "Tiền đó mẹ mày cho mày à? Hiện tại cô ta không thiếu mấy nghìn tiền lẻ ấy đâu.
Mày cứ tìm cô ta, sau này đừng tìm tao nữa.
Tao cũng không hiểu nổi? Thời điểm tao và mẹ mày ly hôn sao mày nhất định muốn theo tao?"
Khánh Trần nhìn lão nói: "Tối thiểu, mỗi tháng mẹ còn gửi tiền sinh hoạt.
Vậy người cho con được thứ gì đây?"
Khánh Quốc Trung nghe được những lời này, có cảm giác không vui: "Mày thật sự nghĩ mẹ mày gửi tiền sinh hoạt là vì mày sao? Là vì cô ta thôi."
Khánh Trần ngạc nhiên.
Khánh Quốc Trung hùng hổ: "Mày biết tại sao tiền sinh hoạt cô ta không chuyển cho mày không? Bởi vì bọn tao đã có ước định với nhau, nếu mỗi tháng cô ta chuyển tiền sinh hoạt gửi cho tao, tao mới đồng ý ly hôn.
Nếu không tao sẽ làm loạn lên, xem cô ta làm sao cưới được đây?"
"Thì ra là thế." Khánh Trần thở dài.
Khánh Quốc Trung tiếp tục nói: "Hiện tại cô ta có được cuộc sống sung túc rồi, cho mày mấy nghìn mày đã thấy cô ta tốt hơn tao? Cô ta cũng không tốt lành gì đâu? Sau khi tao bán được căn phòng này, sẽ để lại cho mày ít tiền học đại học."
Chỉ có điều Khánh Trần biết, tiền ấy là mình dùng cả mạng sống để đổi lấy, không phải mẹ hắn Trương Uyển Phương cho.
Bởi vậy, theo ước định của hai người trước khi ly hôn, Trương Uyển Phương chưa từng cho hắn thêm một đồng nào ngoài định mức.
Khánh Quốc Trung nói cho hắn tiền học đại học cũng chỉ là nói cho vui miệng mà thôi.
Trong thế gian này, ai có thể tin được dân cờ bạc.
Giờ phút ấy, cuộc sống hiện tại của Khánh Trần lộ ra một mặt dữ tợn nhất.
Một mặt đẫm máu, xấu xí.
Dưới vực sâu như có vô số đôi tay đen tối dồn dập kéo hắn xuống, không ngừng không nghỉ.
Khánh Trần ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt Khánh Quốc Trung.
Trong đáy lòng không ngừng giằng xé ấy bỗng nhiên yên tĩnh lại.
"Người bán căn phòng này đi, sau này chúng ta sẽ không còn là cha con nữa." Khánh Trần nói xong bèn quay người bước ra hành lang.
Giang Tuyết đang ở căn phòng bên cạnh.
Mấy lần cô định lao ra mắng vào mặt Khánh Quốc Trung, cô muốn kéo Khánh Trần lại an ủi.
Nhưng cô vẫn còn nhớ như in lời Khánh Trần nói: 'Tuyệt đối không để Khánh Quốc Trung nhìn ra điều gì, sau khi căn phòng được bán, ông ấy sẽ không tới đây nữa.
Nhưng nếu ông ấy biết cô Giang Tuyết và cháu có mối quan hệ tốt, sau này sẽ tìm cô vay tiền.'
Cho nên, Khánh Trần muốn cắt đứt hẳn mối quan hệ này, chứ không phải dây dưa không rõ.
Khánh Quốc Trung phía sau không hề có ý giữ Khánh Trần lại.
Ông ta quay qua nói với môi giới: "Thấy không, mọi chuyện đã được giải quyết.
Cậu tranh thủ kiếm người mua nhà, chúng ta cùng nhau đến cục quản lý nhà đất.
Hôm nay, dứt điểm làm xong thủ tục, để bọn họ giao tiền đặt cọc."
Khánh Trần bước xuống con đường Hành Thự, hắn nhìn từng chiếc xe đi tới đi lui.
Ông chú bán khoai nước ven đường đã bắt đầu nổi lò, đồng thời bắt đầu kiểm tra từng củ khoai lang xem đã chuẩn bị ổn thoả chưa.
Một người trung niên đang gọi điện thoại đi qua hắn, người này đang gọi điện về nhà báo mình phải tăng ca, không thể về nhà ăn cơm được.
Chiếc xe bus số 4 từ từ dừng lại tại điểm dừng đỗ.
Lái xe bực bội, chán nản chờ đoàn khách xuống xe lên xe.
Còn những người ngồi lại tiếp tục hành trình, chẳng có việc gì làm thì ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa kính.
Nhưng những chuyện này chẳng liên quan gì đến Khánh Trần.
Hắn có cảm giác thế giới này mọi thứ đều trở nên xa lạ.
Bỗng nhiên tiếng điện thoại vang lên, hắn lấy ra nhìn thì thấy Trương Uyển Phương gọi đến.
Khánh Trần bấm nút call: "Aloo?"
Trương Uyển Phương nói: "Tiểu Trần, cuối tuần này mẹ phải đi công tác, không thể tới thăm con được.
.
."
Khánh Trần cúp điện thoại.
Sau đó chặn số Trương Uyển Phương và Khánh Quốc Trung.
Đồng thời xoá kết bạn và chặn tất cả trên Wechat.
Chẳng bao lâu, Giang Tuyết đã đuổi tới.
Cô nắm thật chặt tay Khánh Trần hỏi thăm: "Tiểu Trần.
.
.
Cháu không sao chứ?"
Khánh Trần nở nụ cười: "Chuyện vứt bỏ quá khứ thật sự không khó như trong tưởng tượng.
Có điều cháu còn muốn làm một chuyện."
.
.
Gần nửa đêm.
Khánh Quốc Trung vừa đi vừa hát dưới ánh đèn vàng mờ ảo.
Ông ấy vừa mới uống rượu, tâm trạng khá vui vẻ.
Ông ấy cầm theo một cái túi ni lông màu đen, bên trong là mấy chục nghìn tệ.
Tay kia ông ấy đang cầm điện thoại nói chuyện: "Aloo, lão Trương, ông đánh bài ở đâu vậy? Có thiếu người không?.
.
.
Ông nói cái quái gì vậy? Tôi hôm nay có tiền, tiền tôi mới bán căn phòng chuẩn bị đến chiến với mọi người.
Hôm nay phải khiến mọi người đến cái quần cộc cũng không còn."
"Được được được, tôi đang ở gần đó đây, ông chờ chút tôi tới liền.
.
."
Lúc này, lão bỗng nhiên có cảm giác xảy ra chuyện, sau đó quay ngoắt đầu nhìn lại.
Có điều, phía sau lưng mình chẳng có gì.
Trong đêm tối, ven đường chỉ còn lại mấy con mèo hoang lượn lờ quanh hàng cây xanh.
Khánh Quốc Trung cười cười, sao mình có thể sợ vớ sợ vẩn được nhỉ!
"Có thể di chứng do bị nhốt quá lâu ở sở cảnh sát đây mà.
Mịa nó, nếu ông mày biết ai báo cảnh, nhất định sẽ đánh gãy chân nó." Khánh Quốc Trung nhủ thầm.
Ông ta nói xong thì tiếp tục đi, qua hai ngã rẽ lão vội vàng bước vào một chung cư.
Chờ ông ấy bước vào, Khánh Trần từ một chỗ trong bóng tối của toà nhà bước ra.
"Aloo, sở cảnh sát phải không? Tôi muốn báo cáo, có đánh bạc số tiền rất lớn ở phòng 301 cổng số 3 toà nhà 7 Lạc Ấn." Khánh Trần cầm điện thoại tiếp tục nói: "Vâng đúng rồi, chắc chắn bọn họ có từ 3 người trở lên.
Tiền hơn 50 nghìn trở lên, đã đủ để truy tố.
Các người nhanh đến, yên tâm đi bọn họ không chạy được đâu."
Khánh Trần nói xong bèn cúp điện thoại, sau đó cũng đi vào trong hành lang.
Thật sự, khi học tập kỹ năng chiến đấu, Khánh Trần không bao giờ nghĩ tới sẽ vận dụng nó vào trong trường hợp này.
Không biết khi Diệp Vãn biết được sẽ có thái độ như thế nào?.