Phòng 301, cổng số 3, toà nhà 7 Lạc Ấn, có 4 tên đàn ông đang ngồi đánh bài.
Bên cửa sổ còn có một người phụ nữ bế một đứa bé khoảng chừng 1 tuổi đứng đó.
Đây là một tụ điểm đánh bài gồm 5 người.
Có một đôi vợ chồng kinh doanh việc này, bọn chúng không những tham gia đánh bạc còn bắt con bạc trả tiền cắt phế.
Thời điểm đánh bài, người chồng sẽ tham gia cuộc chơi, còn vợ đứng ở cửa sổ canh gác.
Trong phòng vô cùng sôi nổi, tiếng chà mạt chược không ngừng vang lên.
Nhưng vào lúc này, người phụ nữ bỗng nhiên tỏ ra lo lắng: "Đừng xoa đừng xoa, tôi nhìn thấy hai xe cảnh sát vừa vào sân, chạy mau."
Cô ta nói xong bèn ôm đứa con của mình đến khu vực cầu dao tổng, ngay lập tức tắt hết tất cả công tắc.
Thời gian đã gần nửa đêm, trong phòng bóng đèn đã được tắt hết, cho nên ánh đèn điện thoại vô cùng chói mắt.
Trên bàn đánh bài, 4 người đàn ông sờ soạng đứng dậy.
Khánh Quốc Trung còn lẩm bẩm, thật sự đen đủi, vừa nói vừa chạy ra ngoài hành lang.
Có điều, bên trong hành lang trước đó còn sáng trưng mà nay đã tối mò mò.
Toà nhà này cũng đã cũ kỹ, trên hành lang không có lấy một cái cửa sổ.
Trên hành lang tối đến mức độ, đám người Khánh Quốc Trung vừa mới từ trong nhà sáng trưng bước ra trong nhất thời không sao nhìn thấy trong hành lang có gì.
Trong 4 người có một người nói ra: "Xuống dưới chúng ta chia ra mà chạy, toà nhà này có 4 cửa.
Bọn chúng muốn bắt tất cả chúng ta là điều không thể, ai không may thì ráng mà chịu."
Lão ta vừa dứt lời bỗng nhiên cảm giác trong hành lang tối tăm có tiếng gió đánh tới.
Một lát sau, người này cảm thấy vị trí dạ dày mình có người đấm vào.
Thân thể lão đang đứng trên cầu thang bỗng nhiên gập lại như con tôm.
Nhưng không phải chỉ đánh mình gã, thừa dịp bóng tối người này tiếp tục đánh ba người bạn đánh bạc của gã.
Chỉ 10 giây ngắn ngủi, người này đã liên tiếp đánh gục từng người một.
Đám con bạc còn chưa nhìn thấy điều gì, bọn họ chỉ cảm nhận được người này đã sớm tính toán kỹ mọi việc, bao gồm cả phản ứng của mọi người.
Giống như khi vở diễn vừa mới bắt đầu, từng giây từng phút bọn họ đều diễn theo kịch bản đối phương soạn sẵn.
Bọn họ có khi còn không được tính là diễn viên, chỉ được coi là 4 đạo cụ.
"Mẹ nó, oẹ." Một tên đánh bạc bị đánh cho nôn oẹ: "Ai vậy? Ai?"
Chỉ có điều đối phương không nói gì.
Người này nhìn thấy cảnh sát gần tới bèn nhanh chóng chạy ra ngoài.
Rất nhanh, Khánh Trần đã tới hàng cây xanh của khu nhà, yên lặng nhìn cảnh sát dẫn 4 người lần lượt lên xe.
Điều này đúng với lời hứa hắn đã nói với người trực ban, đám cờ bạc kia sẽ không thể nào thoát được.
Như vậy bọn họ chắc chắn không thể chạy được.
Khánh Trần là người uy tín.
Giống như thời điểm trên núi Lão Quân, hắn đồng ý Hồ Tiểu Ngưu sẽ giết tên thủ lĩnh, thì tên thủ lĩnh nhất định phải chết.
Đếm ngược 00: 00: 00.
Xuyên qua.
.
.
Khi thế giới hắc ám biến mất, Khánh Trần đã ngồi trước đống lửa, người bên cạnh là Lý Thúc Đồng.
Vị sư phụ ấy nhìn qua Khánh Trần: "Trở về rồi sao? Mở hai lòng bàn tay cho ta xem?"
Khánh Trần nghe lời mở hai bàn tay ra.
Lý Thúc Đồng gật đầu: "Vết thương còn rất mới, xem ra tại Thế Giới Bên Ngoài đã luyện tập rất nhiều.
Kết quả thế nào?"
"Có thể tự mình leo lên 20 mét vách núi dựng đứng." Khánh Trần thành thật trả lời: "Nhưng chỉ được 3 lần thành công."
Lý Thúc Đồng xúc động, người học sinh này thật sự khiến mình không phải lo lắng nhiều.
Không cần mình phải đôn đốc, không cần mình trách mắng, cậu bé sẽ dùng một cách khắc khổ nhất ước định cho bản thân.
Nếu so sánh việc này với thời điểm lão và sư huynh của mình là Trần Gia Chương, tuổi nhỏ ham chơi lười biếng.
Người đệ tử này của mình quá mức siêng năng.
Nếu khi ấy, mình và sư huynh cũng chăm chỉ như vậy, sư phụ chắc chắn không phải tức giận, mà sẽ là vui vẻ.
Chỉ có người thực sự trải qua bài huấn luyện đó mới có thể hiểu.
Trên người chồng chất vết thương vẫn phải miệt mài leo lên, dồn hết thể trọng cơ thể vào những đầu ngón tay để đi tìm cảm giác.
Đau nhức toàn thân, vẫn phải duy trì sự tỉnh táo.
Có đôi khi người ấy hối hận tại sao mình có thể lựa chọn con đường khó khăn thế này?
Lý Thúc Đồng nhìn Khánh Trần hỏi: "Ta cảm thấy con cũng chẳng vui vẻ gì? Vì sao không vui vẻ? Khi còn trẻ đừng quá nặng nề, hãy vui vẻ vì thành quả huấn luyện của mình."
Khánh Trần nhỏ giọng nói: "Sư phụ, con đã cắt đứt quan hệ với bố mẹ, cắt đứt hoàn toàn ký ức ấy."
Lý Thúc Đồng ngơ ngác: "Trước đó, nhìn thấy cuộc sống của con khổ cực như vậy? Còn cả cái tính nhẫn nại, ép bản thân sống theo khuôn khổ.
Ta còn tưởng rằng con không còn cha mẹ chứ?
Khánh Trần: ".
.
."
"Đùa chút thôi mà." Lý Thúc Đồng nhỏ giọng hỏi: "Cảm giác thế nào?"
"Mới đầu có cảm giác mất mát, đau khổ." Khánh Trần suy nghĩ rồi trả lời: "Nhưng sau khi báo cảnh sát bắt cha, tâm lý con trở nên thoái mái.
Mà bây giờ, khi trở lại Thế Giới Bên Trong lại cảm giác mờ mịt, cảm thấy không còn chân thực."
Thời điểm khi còn bé, mỗi lần vào mùa đông, khi cha mẹ về nhà thường mua khoai lang nóng cho hắn ăn, đó là món đồ ăn vặt mà hai người bọn họ thích ăn nhất.
Mẹ sẽ nhắc hắn mặc quần áo ấm vào, còn hâm nóng lại sữa cho hắn, để hắn có thể mang tới trường học.
Mùa hè, cả nhà ba người sẽ lên núi nghỉ mát.
Cha dùng đôi bàn tay to lớn vốc nước từ dưới suối lên, sau đó khoe với con trai bắt được rất nhiều nòng nọc.
Những ký ức tốt đẹp ấy, hiện ra rõ mồn một trước mắt Khánh Trần.
Cũng không hiểu tại sao, cuộc sống lại biến đổi thành như bây giờ?
Nhưng thời điểm hắn quyết định cắt đứt, quá khứ đã thành mây khói, nó chỉ còn tồn tại trong ký ức Khánh Trần, còn có cả trong những tấm ảnh cũ.
Cho nên dần biến thành không chân thực.
Ai cũng không thể trở về.
Không còn phải chờ đợi bất kỳ ai.
Lý Thúc Đồng yên lặng giây lát, sau đó vỗ vỗ vào vai của hắn: "Đứa bé ngốc, chẳng phải con còn sư phụ sao?"
"Vâng." Khánh Trần nhẹ nhàng trả lời.
Lý Thúc Đồng nhìn lên bầu trời nói: "Có đôi khi ta có cảm giác, con là con của ta.
Thời điểm nhìn thấy con khắc khổ luyện tập, ta luôn dằn lòng phải nhẫn tâm nhưng không dám nhìn, sợ rằng mình sẽ đau lòng.
Thời điểm con trở về lần trước, vết thương trên cơ thể chằng chịt, bàn chân toàn máu là máu, ta đã tưởng tượng con gặp phải chuyện gì? Con phải hiểu, sư phụ không phải người nhẫn tâm như vậy, chỉ là sư phụ biết con đường này phải tự mình con bước, đó mới là cuộc sống của con."
Đột nhiên Khánh Trần hỏi: "Sư phụ, lần này ngài dẫn con ra ngoài, có phải vì Khánh Hoài phòng bốn Khánh thị không?"
"Ừ." Lý Thúc Đồng cười cười: "Đúng, chính là vì tên đó.
Ta biết nhiệm vụ của thằng đó là vào vùng đất cấm kỵ 002 lấy một vật.
Giống như nhiệm vụ của con là vào nhà tù số 18 lấy vật cấm kỵ ACE-005 vậy."
"Thầy tìm thằng đó làm gì?" Khánh Trần hỏi.
"Tất nhiên là để chế tạo một cơ hội cho con giết nó rồi." Sắc mặt Lý Thúc Đồng dần trở nên lạnh lùng: "Phòng 4 vi phạm quy tắc tranh đoạt cái bóng.
Người lớn trong nhà vụng trộm sai tử sĩ đến ám sát con, ta là sư phụ sao có thể nhịn chuyện này được? Dựa vào cái gì thời điểm tranh đoạt cái bóng bọn chúng đều có người giúp, mà con chỉ được một tên bảo kê ở viện dưỡng lão? Khánh Hoài không chết, làm một sư phụ như ta thật sự không xứng."
"Cám ơn sư phụ." Khánh Trần nhìn lên bầu trời nói.
Mấy ngày trước, thời điểm Lý Thúc Đồng dạy hắn tiết học thứ 4, dạy hắn cách trở thành thợ săn.
Khánh Trần đã loáng thoáng hiểu ra.
Lý Thúc Đồng dẫn hắn đi săn, không phải săn dã thú mà là Khánh Hoài..