Đi qua đoạn đường ở giữa thành phố số 18 và thành phố số 1 không được người sửa chữa, đoàn xe lại lần nữa tăng nhanh tốc độ.
Vào giữa trưa, đội săn thú dừng xe lại ven đường, cấp tốc tiến hành chỉnh đốn.
Khánh Trần thấy đám người hầu lấy ra bình đựng cơm giữ nhiệt mà hắn từng thấy, còn dùng loại lò vi sóng để nấu cơm xào rau, mà không cần phải nhóm lửa.
Có thể nói, đội săn thú mang theo máy phát điện tiên tiến hơn đám người trong hoang dã rất nhiều, có thể lưu trữ rất nhiều nguồn điện.
Nghĩ lại cũng đúng, gia đình Tần Thành sử dụng máy bổ sung năng lượng điện có tên là 'Sơn Thức' từng là vật dụng trên xe tăng chiến đấu.
Tất nhiên đám con cháu tập đoàn sử dụng vật dụng sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Lúc này, cuộc sống của những người trong tập đoàn và đám người hoang dã có sự chênh lệch rõ ràng.
Gia đình Tần Thành chỉ có thể ăn lương khô và bánh protein, mà đội săn thú thì đang tiến hành nấu cơm.
Vào lúc này, đội xe gia tộc Thần Đại vốn dĩ từ từ theo ở phía sau đội săn thú bỗng thừa dịp bọn họ còn đang nấu cơm, lập tức tăng tốc.
Nhân cơ hội này bọn họ muốn thoát khỏi Lý Y Nặc.
Lý Y Nặc hờ hững nhìn đoàn xe đối phương, cô không hề có ý định để đoàn xe đuổi theo: "Cho bọn họ chút thời gian, xem họ có thể chạy được bao xa?"
Khánh Trần và Lý Thúc Đồng giống như đang xem kịch, bởi vì mục tiêu của hai người không phải gia tộc Thần Đại.
Cho nên bọn họ không cần quan tâm gia tộc Thần Đại có chạy được hay không.
Nhưng có một chuyện khiến hai người cảm thấy ngạc nhiên.
Đó là vị lữ khách thời gian được Lý Y Nặc gọi vào tên là 'Lý Thừa Hi', không ngờ giờ này vô cùng ngoan ngoãn đứng phía sau Nam Canh Thần.
Nam Canh Thần đi đâu, cậu ta theo đó.
Nam Canh Thần ngồi xuống, tên này giúp cậu ta đặt xuống một cái đệm để ngồi.
"Sao chuyện này ta chẳng hiểu chút gì vậy?" Lý Thúc Đồng than thở.
"À." Khánh Trần suy nghĩ rồi trả lời: "Sư phụ, con cũng không hiểu.
.
."
Lý Y Nặc không quan tâm đến thân phận lữ khách thời gian còn chưa tính, nhưng không ngờ cô gái này biến Lý Thừa Hi thành thuộc hạ của Nam Canh Thần?
Trước đó, Khánh Trần từng hỏi Nam Canh Thần: Lý Y Nặc có biết thân phận lữ khách thời gian của mày hay không?
Nam Canh Thần trả lời: Không biết.
Lúc ấy Khánh Trần chẳng thèm nghĩ nhiều, nghe vậy tin vậy.
Nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, kết hợp với cách nói của Nam Canh Thần, Khánh Trần nghi ngờ Lý Y Nặc biết bí mật của Nam Canh Thần.
.
.
Với lại, Nam Canh Thần thực sự đáng tin hơn những người khác, thằng nhóc này là người coi trọng tình cảm.
Nhưng để tên nhóc này che giấu hành vi đúng thật chọc mù mắt người tiếp xúc qua.
Khánh Trần nhỏ giọng nói: "Sư phụ, còn nghi ngờ Lý Y Nặc biết thân phận lữ khách thời gian của Nam Canh Thần.
Cho nên, cô ta muốn nhận vào những lữ khách thời gian mới, dự định tạo thế lực tại Thế Giới Bên Ngoài cho Nam Canh Thần.
Cô ta phát hiện ra lữ khách thời gian nào sẽ khống chế vào trong tay, sau đó để những người kia phục vụ Nam Canh Thần tại Thế Giới Bên Ngoài."
Đây là suy đoán hợp lý nhất, nếu không chẳng có cách nào giải thích hành động của Lý Y Nặc.
"Có vẻ đúng." Lý Thúc Đồng dở khóc dở cười: "Con bé này đối xử với người bạn học của con đúng thật là chân ái.
.
."
Ngay từ đầu, thời điểm hai thầy trò bị bắt phải theo đội săn thú, đã cảm giác con đường hoang dã này sẽ buồn tẻ lắm đây.
Thế mà từ khi xuất hiện thêm hai vị lữ khách thời gian, hai người bỗng chốc biến thành một khán giả, vừa xem phim vừa thì thầm bàn tán.
Cuộc sống bỗng chốc trở nên sáng sủa.
Hai người chuyển ánh mắt về phía Chu Huyên.
Thời điểm đám người hầu tất bật nấu cơm, thằng nhóc này cũng bên cạnh chịu khó chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn như cắt thịt nhặt rau.
Cậu ta không hề có ý sử dụng những đồ vật công nghệ cao, để tránh việc bị phát hiện.
"Sư phụ, ngài xin xem.
Những người khác không hề phát hiện ra nguyên nhân tại sao cậu ta không dùng đồ điện tử." Khánh Trần cười đùa nói: "Mọi người còn cảm thấy tên này đặc biệt siêng năng."
"Ừ, thằng nhóc này ánh mắt rất tốt.
Vừa cắt thịt vừa quan sát người ta sử dụng đồ điện tử." Lý Thúc Đồng ngày càng cảm thấy thú vị.
Tần Dĩ Dĩ cách đó không xa cảm thấy tò mò.
Từ buổi sáng đã thấy hai thầy cho nhà này bắt đầu trở nên kỳ lạ, cứ ghé sát đầu thì thầm to nhỏ.
Mỗi lần mình lại gần xíu xiu là đối phương ngậm miệng không nói gì nữa.
Bực mình.
"À, sư phụ." Khánh Trần vừa nhai bánh protein vừa nói: "Thầy nhìn xem, Chu Huyên không ngừng để ý Nam Canh Thần và Lý Y Nặc, tên này quan sát vô cùng kỹ lưỡng."
"Cậu ta biết Nam Canh Thần?" Lý Thúc Đồng nói ra suy nghĩ: "Hay là cậu ta phát hiện ra thân phận lữ khách thời gian của Nam Canh Thần?"
"Chắc không phải." Khánh Trần lắc đầu: "Thầy nghĩ xem, nơi này cách thành phố số 18 rất xa, nếu dùng cách đối xứng giữa hai thế giới, cậu ta chắc hẳn ở thành phố nào đó phía nam.
Chu Huyên chắc chắn không thể biết Nam Canh Thần."
Chiều hôm ấy, vị lữ khách thời gian này vẫn ngồi trên thùng xe cùng với bọn họ.
Tên này nhiều lần cố ý hướng câu chuyện liên quan đến Lý Y Nặc, nhưng vì không muốn lộ thân phận và ý đồ của mình, cho nên nhiều lần thất bại.
Khánh Trần nín cười, hắn vẫn chưa hiểu ý đồ đối phương là gì.
Cuối cùng, Lý Thúc Đồng đưa ra lựa chọn tốt nhất cho cả hai.
Lão ấy bàn với Tần Thành, chuyển tên người hầu tương đối cẩn thận trung thành lên xe ngồi, đưa anh trai Tần Dĩ Dĩ quay trở lại thùng xe phía sau.
Ngồi trên xe tất nhiên dễ chịu hơn phía sau thùng xe nhiều, nên lão người hầu kia lập tức đồng ý.
Ngay sau đó, Lý Thúc Đồng nhân dịp này hỏi tên người hầu lắm chuyện kia: "Nói cho chúng tôi nghe chút chuyện tên trai bao của tiểu thư Lý Y Nặc kia được không?"
Vị người hầu lắm mồm kia nhìn quanh thùng xe, phát hiện lão người hầu kia đã không còn trên thùng xe, lập tức nói liến thoắng: "Các người biết không? Gia tộc đã sắp xếp cho tiểu thư Lý Y Nặc mấy mối rồi mà cô ấy không chịu.
Trước kia, ai cũng nghĩ cô ấy thích con gái, không ngờ một ngày cô ấy dẫn về một tên mặt trắng ấy.
.
."
Cả một buổi chiều, mọi người đều tập trung nghe tên người hầu kia kể chuyện: Ở nhà, có một vị tiểu thư tên là Lý Đồng Vân cũng thuộc dòng chính, quan hệ rất tốt với tiểu thư Y Nặc.
Tiểu thư Y Nặc thích tên mặt trắng, nhưng từ lúc Nam Canh Thần xuất hiện mọi người mới biết điều này, còn trước đó không ai biết sở thích cô ấy là như vậy.
Chủ Lý thị rất thích tiểu thư Y Nặc và tiểu thư Đồng Vân.
.
.
Chu Huyên nghe được những lời này, đúng kiểu buồn ngủ gặp chiếu manh.
Thậm chí tên này còn mấy lần liếc nhìn Lý Thúc Đồng ra vẻ cảm ơn.
Đương nhiên, tên này tự tin hành động của mình không bị Lý Thúc Đồng phát hiện.
Chu Huyên biểu hiện hết sức tự nhiên, ban đêm cũng không làm ra hành động nào khác lạ.
Điều này khiến Lý Thúc Đồng và Khánh Trần thất vọng.
Giữa trưa ngày hôm sau, Chu Huyên bưng đồ ăn vừa mới nấu xong đi về phía Lý Y Nặc.
Thời điểm tên này đi đến trước mặt cô gái cường tráng kia, lúc đặt đĩa cơm xuống vừa nháy mắt vừa vén mái tóc có vẻ hơi dài của mình, để lộ ra khuôn mặt đẹp trai.
Lúc ấy, Khánh Trần và Lý Thúc Đồng còn đang ăn.
Hai người không nhìn được vội phun thức ăn ra ngoài 'phụt' .
Sau đó, hai người giả bộ tự nhiên như không có việc gì.
Người ngoài có thể không biết đang xảy ra chuyện gì.
Nhưng hai thầy trò đã quan sát Chu Huyên từ lâu, nên biết rất rõ Chu Huyên muốn làm gì.
Hai thầy trò nghĩ hết mọi khả năng nhưng không sao nghĩ được.
Từ sau khi Chu Huyên biết Lý Y Nặc thích mặt trắng, đã có suy nghĩ dùng sắc để tiến hành kế hoạch..