Ác Mộng Của Đêm


Không ngờ trình độ suy nghĩ của Chu Huyên lại bá đạo như vậy.
Lý Thúc Đồng và Khánh Trần rất phục thằng này.
Một thân một mình xuyên qua thế giới xa lạ, với lại vô cùng đen đủi là đóng vai một nhân vật người hầu.
Thế mà trong thời gian ngắn ngủi, đối phương quyết định dùng mỹ nam kế với kiểu con gái như Lý Y Nặc, thật sự là người vô cùng quyết đoán.
Với lại, người này sẵn sàng bỏ qua thể diện.
Bây giờ, Tần Dĩ Dĩ mới phát hiện ra, ngồi xem kịch thú vị nhường nào.
Lý Thúc Đồng đề xuất: "Hay chúng ta đánh cược đi.

Cược tên này có thể tán đổ Lý Y Nặc hay không?"
Khánh Trần ngạc nhiên, hắn nghĩ sở thích đánh cược của Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu không phải nhận được truyền thừa từ sư phụ đấy chứ?
Tần Dĩ Dĩ tranh nói trước: "Cháu cược cậu ta không tán được, tiền đánh cược là một quả táo."
"Vậy anh không cược nữa, hai người cứ chơi với nhau đi." Khánh Trần suy nghĩ: "Bởi vì trên người anh cũng chẳng có gì để cược."
"Anh suy nghĩ nhiều làm gì." Tần Dĩ Dĩ kéo kéo cánh tay của hắn nói: "Em với anh cùng một bên bắt anh ta không làm được, tiền cược của anh em chịu."
Lý Thúc Đồng cười tủm tỉm: "Vậy ta chỉ còn cách chọn cậu ta có thể làm được."
Thật ra, Lý Thúc Đồng nghiêng về cửa cậu ta không làm được.

Nhưng Tần Dĩ Dĩ đã cướp mất cửa đó rồi, lão chỉ có thể bắt cửa còn lại.

Lớn thế này rồi con tranh với một cô bé làm gì.

.

.
Chuyện này với lão chỉ giống như trò chơi, vui là được, thắng thua quan trọng gì.
"Mọi người nghĩ xem, Chu Huyên đang suy nghĩ cái gì?" Khánh Trần đưa ra dự đoán: "Có lẽ tên này đang tổng kết lại hành động vì sao mình thất bại, sau đó vạch cho mình một kế hoạch khác."
Mọi người còn đang nói chuyện, Chu Huyên bỗng nhiên nghi ngờ liếc nhìn qua bên này, mà chỉ thấy ba người đang cúi đầu xuống ăn táo, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Anh ta luôn có cảm giác mình bị nhìn lén, nhưng hình như mình đang lo lắng quá thì phải?
Chu Huyên bình tĩnh coi như không có điều gì, một lát sau lại bất chợt quay đầu nhìn ba người.

Đối phương vẫn ngồi đó ăn táo, vừa ăn vừa nói chuyện, cũng không có điều gì bất thường.
Cuối cùng vị lữ khách thời gian này cũng ép mình bỏ qua sự nghi ngờ ấy, thầm nghĩ có lẽ mình đang quá lo lắng rồi.

.

.
Chu Huyên yên lặng quan sát Lý Y Nặc và Nam Canh Thần.
Nhưng anh ta không biết hai người đó đang nói chuyện gì, mà bỗng nhiên vẻ mặt Nam Canh Thần xìu xuống, một mình bước vào trong lều, để Lý Y Nặc ngồi trước đống lửa một mình.
Lý Y Nặc dường như có vẻ không vui.

Cô nhìn quanh bốn phía bỗng nhiên nhìn thấy Chu Huyên: "Cậu, lại đây."
Tổ ba người hóng hớt vô cùng ngạc nhiên: "Lý Y Nặc sao lại gọi thằng đó lại vậy? Chắc là Nam Canh Thần chọc cô ấy tức giận phải không? Nên có ý định dùng mới thay cũ?"
Khánh Trần nhỏ giọng thì thầm: "Khả năng này cũng có thể."
"Đừng nói trước, bọn họ đang muốn nói chuyện, tập trung vào mà nghe." Lý Thúc Đồng nhắc nhở.
Chu Huyên tới ngồi cạnh Lý Y Nặc.

Cô để cậu ta ngồi vững vàng rồi hỏi: "Cậu đến nhà họ Lý cũng được 5 năm rồi nhỉ?"
Chu Huyên nói: "Tiểu thư Y Nặc, tôi đến được 6 năm lẻ 3 tháng."
Tổ hóng hớt bàn tán: "Tên nhóc này cẩn thận thật, không để lọt lời nào."
"Thật ra, buổi chiều tên này đã moi được tin tức ấy rồi."
"Ngưỡng mộ người chơi cao cấp."
Lúc này, Lý Y Nặc trực tiếp hỏi: "Vậy sao hai ngày này muốn tiếp cận tôi."
Suýt chút nữa tim Chu Huyên ngừng đập, có điều ngoài mặt không hề lộ ra điều gì.

Anh ta cẩn thận từng li từng tí trả lời: "Tôi nhìn thấy vị tiên sinh kia làm ngài không vui, muốn điều hoà lại không khí.

Tiểu thư Y Nặc, ngài đối xử với người ta tốt như vậy, mà vị tiên sinh ấy lại khiến ngài không vui."
Cách đó không xa, Lý Thúc Đồng tấm tắc khen ngợi: "Những lời nói rất thâm nho."
"Một hương vị trà xanh đậm đặc." Khánh Trần đưa ra lời bình: "Cũng không biết Lý Y Nặc đối phó được không?"
Tần Dĩ Dĩ suy nghĩ: "Chắc là có thể, ít ra bản thân em nghĩ cô ấy làm được."
Lúc này, Chu Huyên lại có ý định nhìn xem tổ hóng hớt kia.

Anh ta luôn có cảm giác ba người này ngồi quây quần bên đống lửa bàn tán về mình, nhưng không cách nào đạt được chứng cứ.
Anh ta liếc mắt qua, nhưng vẫn chỉ thấy ba người tự nhiên như không ngồi ăn táo.
Lúc này, Lý Y Nặc suy nghĩ rồi quay đầu lại hỏi vị trung niên vẫn đứng tại phía sau: "Vương Bính Tuất, ông thấy thằng nhóc này thế nào?"
"Rất tốt." Vương Bính Tuất trả lời ngắn gọn.
Chu Huyên biết người tên Vương Bính Tuất kia là thân tín của Lý Y Nặc.

Đối phương công nhận mình, có nghĩa kế hoạch của mình đã đạt được một nửa.
Lý Thúc Đồng nghi ngờ: "Con bé ấy không phải thật sự coi trọng thằng nhóc mặt trắng kia đấy chứ?"
"Có khả năng, nếu không phải vậy sao đột nhiên lại hỏi Vương Bính Tuất làm gì?"
"Haizz." Tần Dĩ Dĩ thở dài: "Nam Canh Thần thật đáng thương."
Tần Dĩ Dĩ tỏ ra đau lòng, hai quả táo của mình chắc sắp bị mất rồi.
Chỉ một giây sau, Lý Y Nặc nói với Vương Bính Tuất: "Được là tốt rồi, Vương Bính Tuất thích là được.

Tôi biết ông thích loại loại người nhỏ nhắn thịt tươi ngon thế này, thưởng cho ông."
"Phụt." Tổ hóng hớt ba người bỗng nhiên phút hết táo trong mồm ra, kịch bản này khác xa so với dự đoán của mỗi người.
Chu Huyên: "? ? ?"
Ánh mắt của anh ta vẫn nhìn vị trí của ba người này, nghi ngờ của mình đã đúng.
Thật sự, ba người kia đang lén theo dõi mình, bàn luận về mình.
Lần này các người lộ rồi nhé.
Nhưng con mẹ nó thưởng mình cho gã trung niên kia là sao? Tình huống quái gì vậy?
Lý Y Nặc cũng nhìn về phía ba người Lý Thúc Đồng, sau đó nhìn Chu Huyên lạnh lùng nói: "Thật sự mày cho rằng tao và tiểu Nam cãi nhau sao? Loại người như mày có thể thay thế cậu ta? Vương Bính Tuất, vui vẻ dạy tên này một vài thứ, để tên này nhớ thật lâu."
Chu Huyên nhìn Vương Bính Tuất, ánh mắt lão này đảo khắp người mình.

Khiến cậu ta bắt đầu run rẩy.
Anh ta không ngờ mình vừa tiến vào Thế Giới Bên Trong đã gặp phải chuyện này.
Cả đời bắt nhạn, không ngờ bị nhạn mổ mắt.
Vương Bính Tuất kéo Chu Huyên đang không ngừng chống cự tiến vào trong lều vải.
Bỗng nhiên vào lúc này, thợ lái chính Tiêu Công có đôi kính hiển thị lên: "Máy bay không người lái số 9 phát hiện có điều kỳ lạ.

.

.

Máy bay số 11 phát hiện có điều bất thường.

Chú Vương, tiểu thư Y Nặc, có người đang bao vây nơi này, chúng ta nên rút khỏi đây không?"
Lông mày Lý Y Nặc nhíu lại: "Tên nào ăn gan hùm tim gấu vậy? Bọn họ là ai?"
"Có lẽ là đội quân hoang dã bị chúng ta đánh kia." Tiêu Công bình tĩnh trả lời: "Đối phương tới báo thù, có điều số người tăng gấp hai lần số lần trước.

Có khoảng 300 người, hình như tập hợp thêm mấy bộ lạc khác trên hoang dã."
"Cách chúng ta bao xa?"
"Cách 7 cây số, nhưng rất nhanh bọn họ sẽ tới."
Lý Y Nặc không phải người ngốc, chỉ biết khoe khoang.

Lần này thật sự nguy hiểm, cô ấy biết rõ đội săn thú thực lực thế nào, nên lần này còn không nắm chắc được phần thắng.
Cô vừa chạy đến chỗ lều vải của Nam Canh Thần, vừa nói với Vương Bính Tuất: "Nói tất cả mọi người lên xe, đuổi theo đội xe gia tộc Thần Đại.

Kéo bọn họ với chúng ta vào một mối chống lại đám người hoang dã này.

Ông lái xe của tôi, tôi đến chỗ khác ngồi."
Cô ta từ trong lều vải bước ra, còn kéo theo cả Nam Canh Thần: "Có chuyện gì cãi nhau, sau này nói.

Hiện tại đừng hăng máu cãi nhau với tôi, làm việc chính cái đã."
Lý Y Nặc nói xong bèn kéo Nam Canh Thần nhảy vào thùng xe bán tải.
Khánh Trần ngạc nhiên nhìn hành động cô ấy, không hiểu sao cô tai lại ngồi vào thùng xe của bọn họ? Chẳng lẽ phát hiện ra điều gì đó không đúng sao?
Thật sự kỳ lạ.

Cô ta dứt khoát nhảy vào thùng xe này, dường như biết chỉ cần ngồi vị trí đó, mọi nguy hiểm gì cũng không ảnh hưởng đến mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui