Nam Canh Thần sợ hãi nhìn Lý Thúc Đồng, sau đó tiếp tục nhìn lại đám lửa đang bốc cháy trên không trung.
Đây là đòn sát thủ người hoang dã chuẩn bị, lại bị đối phương dùng những lá bài tú lơ khơ phá huỷ.
Mặc dù thời gian Nam Canh Thần tiến vào Thế Giới Bên Trong không phải ngắn, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cao thủ cấp bậc này ra tay.
Thật sự, kiến thức của cậu khá hạn hẹp, nên không rõ người này cấp bậc là gì.
Nói chung là rất cao.
Cậu ta nghĩ tới điều này bèn nhìn về phía Khánh Trần.
Trước đây mấy ngày, cậu ta vẫn coi Khánh Trần là một thợ săn trong vùng hoang dã, khổ cực sinh tồn.
Mình còn mở lời nói đối phương đến nương tựa mình.
Kết quả, tình hình xoay chuyển quá đột ngột.
Lý Y Nặc nhìn những chiếc máy bay nổ tung trên không, vội cầm bộ đàm nói: "Đã giải quyết, tiếp tục đến vị trí gia tộc Thần Đại.
Đám người hoang dã phía sau sẽ không bỏ qua đâu, còn nữa, cẩn thận phía trước có mai phục."
Trong bộ đàm vang lên tiếng Tiêu Công còn đang ngơ ngác: "Chuyện này.
.
.
xảy ra chuyện gì vậy?"
Chẳng ai ngờ được, nguy hiểm mà mọi người còn đang lo lắng, bỗng chốc được giải quyết.
Lý Y Nặc trả lời: "Chuyện không nên hỏi đừng hỏi."
Cô nói xong, bèn quay qua nhìn Lý Thúc Đồng chân thành nói: "Cảm ơn ngài."
.
.
Nam Canh Thần đã đi theo cô gái xinh đẹp to lớn này một thời gian.
Ngay cả cách xưng hô của cô với mấy người lớn trong nhà cũng chỉ là 'ông, bà' .
Rõ ràng không có người nào khiến cô tôn trọng đến mức độ xưng là 'ngài' .
Nam Canh Thần nghĩ thầm, mình còn bảo anh Trần nếu khó khăn quá, có thể đến tìm mình.
.
.
Không ngờ rằng người ta có chỗ dựa còn tốt hơn mình nhiều.
Chắc chắn không phải lo việc thiếu cơm ăn áo mặc.
Có điều, Nam Canh Thần rất nhanh chấp nhận kết quả này.
Dù sao cậu ta đã từng chứng kiến người bạn của mình từng bước đánh bại đám học bá bên ngoài trường học, để những người kia tâm phục khẩu phục, thậm chí đến cả thầy cô giáo cũng tạo cho hắn đặc quyền.
Người như vậy tiến vào Thế Giới Bên Trong tốt hơn mình là điều bình thường.
Nam Canh Thần ghen ghét hâm mộ Lưu Đức Trụ, bởi vì một người như thế cũng bái được một sư phụ có địa vị cực cao, thì thế giới này quá là thối nát.
Nhưng cậu ta không cách nào ghen ghét Khánh Trần nổi, chỉ có tâm phục khẩu phục.
Có điều, giờ này Lý Y Nặc cũng không có ý để lộ thân phận Lý Thúc Đồng.
Cho nên, Nam Canh Thần và Tần Dĩ Dĩ chỉ biết, không thể coi thường Lý Thúc Đồng.
Thực lực người này cực cao, mà không sao đoán được cụ thể đối phương là ai?
Lúc này, Tần Dĩ Dĩ nhờ lại một chuyện.
Có lần cô từng hỏi Lý Thúc Đồng: Chú là cấp bậc gì.
Ngài ấy trả lời sao nhỉ?
Cấp S! ! !
Lúc trước Tần Dĩ Dĩ phụng phịu bảo ngài ấy chỉ trả lời cho có.
Nhưng giờ cô nhớ lại, có lẽ đối phương đang nói thật với mình.
Thế giới này có mấy người cấp S? Chỉ có thể đếm được trong lòng bàn tay.
Ánh mắt Tần Dĩ Dĩ nhìn Lý Thúc Đồng đã có sự thay đổi, nhưng không phải cô đang vui vẻ.
Bởi vì cô biết khoảng cách giữa mình là Khánh Trần ngày càng xa.
Người ta đã không phải là một người hầu khổ sở, mà là truyền nhân của một nhân vật lớn nào đó.
Mà mình vẫn chỉ là cô bé khổ sở sống trong vùng hoang dã.
Lý Thúc Đồng cười cười nhìn cô, hình như đoán được tâm tư cô bé: "Nhớ kỹ người ta dặn đến gặp ở thành phố số 18."
Tần Dĩ Dĩ ngạc nhiên, ông ấy hình như đã bố trí cho mình một điều gì đó.
Lúc này, Lý Y Nặc nhìn chằm chằm Khánh Trần.
Cả hai người đang đánh giá lẫn nhau.
Thiếu niên khuôn mặt xinh đẹp, nhưng người đẹp cô gặp qua rất nhiều, chẳng phải điều gì hiếm lạ.
Lý Y Nặc đổi lại cách xưng hô tuỳ ý với mọi người, bình tĩnh nhìn Khánh Trần hỏi: "Đây là đệ tử của ngài phải không? Trước đó ngài không đồng ý nhận con là đệ tử? Tên này có gì hơn con sao?"
Câu nói này vừa nói ra.
Nam Canh Thần và Tần Dĩ Dĩ đã hiểu, tại sao cô ta mới lên xe đã mỉa mai Khánh Trần.
Bởi vì cô ấy không thể trở thành đệ tử của người trung niên kia được.
Mà tên nhóc này bỗng nhiên xuất hiện một cách đột ngột, trở thành đệ tử của ngài ấy.
Cô có vẻ không phục.
Thật ra, ngay từ lần đầu tiên cô nhìn Lý Thúc Đồng, đã nhận ra ngay người này.
Cho dù đối phương cố tình kéo cao chiếc áo jacket lên.
Cho dù đối phương cố tình bôi lên mặt một vài vết bẩn.
Nhưng ông ấy là trưởng bối vô cùng thân quen, sao cô có thể không nhận ra được?
Ngay sau đó, cô phát hiện ra mục tiêu của Lý Thúc Đồng là vùng cấm địa 002.
Thế là cô đã hiểu, người thiếu niên bên cạnh Lý Thúc Đồng, sợ rằng sẽ là lãnh tụ của Kỵ Sĩ đời này.
Bởi vì Lý Y Nặc rất rõ ý nghĩa của vùng đất cấm kỵ 002 là gì.
.
.
Vách núi Thạch Sơn.
Mặc dù cô không biết tám cánh cửa sinh tử của Kỵ Sĩ là gì.
Nhưng cô biết.
Nơi đó.
Là địa phương Kỵ Sĩ mở ra truyền thừa các thời đại.
Cô càng nghĩ càng tỏ ra không phục: "Con không phục hắn."
Lý Thúc Đồng suy nghĩ: "Có sao nói vậy, tính cách của hắn mạnh hơn con rất nhiều, thích hợp với con đường của ta.
Con đừng bướng bỉnh nữa, con cũng đã có con đường của chính mình."
Những người khác rất ít khen đệ tử trước mặt, nhưng Lý Thúc Đồng từ xưa đến nay nào có kiêng kỵ điều gì.
Lý Y Nặc nhìn chằm chằm Khánh Trần, vẫn tỏ ra không chấp nhận được: "Tính cách con sao không bằng hắn.
Lúc trước con khóc lóc cầu xin ngài nhận con là đệ tử, ngài đều từ chối.
Hắn có lai lịch thế nào?"
"Bây giờ còn chưa nói được." Lý Thúc Đồng mỉm cười.
Lão biết, mọi người ngồi trong thùng xe này sẽ không bán đứng Khánh Trần, nhưng lão không thể nói: "Chuyện tính cách của hắn mạnh hơn con thế nào, sau này con sẽ rõ."
Lúc này, Khánh Trần nhíu mày tự hỏi.
Hắn đã từng nhìn qua gia phổ của Lý thị.
Một phần hắn muốn biết Lý Đồng Vân có tên trong đó hay không.
Một phần hắn đoán Lý Thúc Đồng là người Lý thị.
Nhưng sau khi nhìn qua hắn không thấy tên Lý Thúc Đồng.
Đương nhiên, gia phổ là của sư phụ cho mình, ngài ấy muốn xoá đi thật sự quá dễ dàng.
.
.
Thời điểm mọi người trò chuyện, Lý Thúc Đồng không hề có ý dấu diếm Lý Y Nặc quá nhiều.
Ví dụ như việc Khánh Trần là đệ tử của mình.
Trong này, Tần Dĩ Dĩ là con cái đời sau bạn của mình, tính cách không cần phải nói nhiều.
Lão còn muốn giúp đỡ cô bé một tương lai sáng sủa hơn.
Nam Canh Thần lại là bạn thân thiết của Khánh Trần.
Lúc trước, Khánh Trần luyện tập để về núi Lão Quân cứu cậu ta.
Người ở đây ai cũng có thể tin tưởng được.
Thật ra, Lý Thúc Đồng muốn ám chỉ cho Khánh Trần biết, Lý Y Nặc cũng thế.
Giờ phút này, nguyên nhân Lý Thúc Đồng dẫn hắn ra ngoài, tất cả manh mối đã được xâu chuỗi lại.
Lần ra ngoài này, ngài ấy tính toán rất nhiều điều, muốn làm một lần cho xong mọi chuyện.
Chuyện thứ nhất, xử lý xong chuyện đám con cháu họ Tần.
Chuyện thứ hai, giúp Khánh Trần giết Khánh Hoài, vừa hả giận, vừa báo thù.
Còn diệt giúp hắn một đối thủ tranh đoạt cái bóng.
Chuyện thứ ba, giới thiệu Lý Y Nặc cho Khánh Trần.
Hắn nghĩ tới chuyện này, kết hợp với việc Lý Y Nặc bỗng nhiên tham gia vào đội săn thú.
Khánh Trần có thể đoán được, cô ấy có lẽ nhận được ám chỉ của Lý Thúc Đồng mới đột nhiên thay đổi suy nghĩ.
Muốn phá đám gia tộc Thần Đại chỉ là lý do che mắt người ngoài.
Đương nhiên, nếu phá được thì càng tốt.
Như vậy, điều thứ 4 chính là: Lý Thúc Đồng dẫn Khánh Trần tới Thánh Sơn, muốn tận mắt nhìn hắn mở ra cánh cửa đầu tiên, cùng tìm hiểu gien ẩn.
Khánh Trần xúc động.
Sư phụ nhìn có vẻ nhàn nhã, những thật ra bận rộn rất nhiều chuyện..