Đường đất khó đi, đoàn xe đều rơi vào tình trạng xóc nảy kịch liệt.
Thật ra, nơi đây đã nằm trong địa bàn thành phố số 1 quản lý, nhưng vùng đất cấm kỵ 002 nằm tại vùng núi xa xôi.
Nên chẳng có ai rỗi hơi đi sửa một con đường xa xôi tới một nơi nguy hiểm cả.
Đoàn xe tiếp tục chạy theo hướng nam, trên đường đi không gặp phải đám người hoang dã phục kích.
Có lẽ đối phương cảm thấy, máy bay không người lái tập trung lại cũng không thể ngăn cản đội săn thú, cho nên bỏ đi những chuẩn bị trước đó.
Cũng có thể nhìn thấy cách Lý Thúc Đồng ra tay, dẫn đến bọn chúng sợ hãi, bèn từ bỏ kế hoạch ban đầu.
Hành động phá hỏng mấy chục máy bay không người lái một lúc quá kinh khủng.
Khánh Trần còn chưa rõ ràng phân biệt đẳng cấp người siêu phàm.
Nhưng đám người Tiêu Công lại biết rõ điều này, hành động này tối thiểu phải là cao thủ cấp A mới có thể làm được.
Trong đội săn thú, Tiêu Công đã hoàn thành kết nối thần kinh với nhóm máy bay không người lái thứ hai.
Chốc lát, một nửa số máy bay không người lái bay lập lờ trên đầu đoàn xe, còn một nửa tản ra bay thật xa các vị trí xung quanh.
Rất nhanh, bên trong bộ đàm đã vang lên tiếng Tiêu Công báo cáo: "Tiểu thư Y Nặc, tình hình hai bên không phát hiện kẻ địch phục kích.
Nhưng phía sau, cách 6 cây số, vẫn là đám người hoang dã ấy đang tập trung lại, bọn chúng không hề từ bỏ ý định giết chúng ta."
Lý Y Nặc nhíu mày, đối phương biết có cao thủ cấp A tại đây mà vẫn còn truy đuổi.
Chẳng lẽ, có một vị trưởng lão Hỏa Đường nào đó ở gần đây?
Cô hỏi lại: "Khu cắm trại gia tộc Thần Đại còn cách bao xa?"
"Tại phía trước, cách chúng ta 27 cây số." Tiêu Công trả lời.
"Nói Vương Bính Tuất, tất cả đội xe duy trì tốc độ tiến về phía trước.
Thời điểm chúng ta đi qua khu vực gia tộc Thần Đại lập tức giảm tốc độ." Lý Y Nặc cười lạnh.
Cô ra chỉ thị xong bèn quay qua nói với Nam Canh Thần: "Bảo bối, vừa rồi làm cậu sợ sao?"
Nam Canh Thần không nói chuyện.
Lý Y Nặc hỏi tiếp: "Haizz, có phải cậu còn giận tội hay không? Chỉ là tình huống vừa rồi quá nguy hiểm, tôi không phải cố ý muốn quát đâu."
Nam Canh Thần nhịn xuống, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng, ấp a ấp úng không nói được lời nào.
Nhưng không phải cậu ta tức giận Lý Y Nặc.
Thật sự vào thời khắc nguy hiểm, người đầu tiên cô ấy nhớ đến là mình, dẫn mình đi tránh nạn, làm sao mình giận được.
Chỉ có điều, Ly Y Nặc ngay trước mặt Khánh Trần, gọi mình là.
.
.
Chẳng khác nào công khai tử hình mình.
Lúc này, những người ngồi này chỉ có Lý Thúc Đồng biết Khánh Trần và Nam Canh Thần quen biết nhau.
Lý Y Nặc và Tần Dĩ Dĩ không biết.
Lý Y Nặc thấy mặt Nam Canh Thần đỏ lên, vội vàng vén áo cậu ta lên, còn nói lời quan tâm: "Sắc mặt cậu kém vậy? Không phải vừa rồi gặp phải vết thương nào đấy chứ?"
Thời điểm bị kiểm tra, Nam Canh Thần muốn ngăn Lý Y Nặc lại, nhưng cuối cùng bị Lý Y Nặc đè xuống thùng xe, kiểm tra thật cẩn thận.
Đúng thật, cậu ta không có chút năng lực phản kháng nào.
Lý Thúc Đồng do dự chút rồi hỏi: "Nhóc con, ta nghe có người nói gần đây con đam mê nam sắc.
.
."
Lý Y Nặc ngồi thẳng người lên nói: "Ngài đừng nghe bọn họ nói mò, con biết người ta nói con bao trai, nhưng toàn đồn vớ vẩn.
Con và tiểu Nam thực lòng yêu nhau, con chỉ thích duy nhất cậu ta."
"À." Lý Thúc Đồng gật đầu.
Còn Khánh Trần nhịn không được đã cười thành tiếng.
Nam Canh Thần nhìn vẻ mặt thằng bạn mình mà trong lòng coi như đã chết.
Những người khác có ba lần chết, nào là chết do sinh lý, hay chết do bị người ta lãng quên, vớ vẩn.
Riêng Nam Canh Thần khác hoàn toàn, chỉ mình xã hội đã tuyên bố cậu ta chết những 3 lần rồi.
.
.
.
.
Phía xa xa, mọi người có thể nhìn thấy đống lửa đang bốc cháy.
Người có thị lực tốt còn có thể nhìn thấy, xung quanh đống lửa có Thần Đại Tĩnh Thừa và con gái gã ta đang ngồi đó, không biết họ đang nói chuyện gì với nhau.
Đội săn thú đi đến, lập tức đám người gia tộc Thần Đại toàn bộ đi ra, thậm chí có người mang theo cả vũ khí, và cầm sẵn trên tay Dronegun để đối phó máy bay không người lái.
Có điều, Tiêu Công đã liên hệ với hệ thống gia tộc Thần Đại thông báo: "Bọn tôi là đội săn thú, các người không cần phải lo lắng, chúng tôi chỉ vô tình đi qua."
Thời điểm đi qua khu vực cắm trại, Lý Y Nặc ngó đầu ra bên ngoài thùng xe, mỉm cười nói với Thần Đại Tĩnh Thừa: "Chào buổi tối, chúc ngủ ngon."
Cô vừa nói xong đã lướt qua, chỉ để lại một đường bụi mù phía sau.
Cơn lốc đoàn xe gây nên làm mấy lều vài trong khu vực này nghiêng qua một bên.
Ngay cả đống lửa cũng đã tối đi phần nào.
Thần Đại Tĩnh Thừa mặc một bộ Kimono, vạt áo lúc này đã bị tốc lên, để lộ ra đôi chân đầy lông.
.
.
"Ngu ngốc." Thần Đại Tĩnh Thừa thấy đội săn thú đã đi qua nên chửi ầm cả lên.
Câu này Khánh Trần nghe hiểu.
Có điều, Thần Đại Tĩnh Thừa nghĩ mãi không ra, tại sao đội săn thú lại lựa chọn xuất phát lúc nửa đêm.
Một tên bảo vệ mặc bộ vest đen nói ra suy nghĩ: "Có phải bọn chúng gặp phải nguy hiểm?"
Thần Đại Tĩnh Thừa nhớ lại: "Xe bọn chúng không hề có hư hỏng mới, chắc không phải do gặp nguy hiểm."
"Vậy bọn chúng dự định gặp Khánh Hoài trước chúng ta?" Cô gái Thần Đại Chức lên tiếng.
Thần Đại Tĩnh Thừa lắc đầu: "Theo tin tức cha vừa mới nhận được, Khánh Hoài vừa mới ra khỏi khu vực đóng quân của quân đội.
Theo tốc độ bình thường tính toán, sáng mai chúng ta có thể đến vùng đất cấm kỵ 002, mà Khánh Hoài phải buổi chiều mới tới được.
Cho nên, mặc kệ Lý Y Nặc, chúng ta không nhất thiết phải tranh việc này."
Thần Đại Chức bỗng nhiên nắm tay Thần Đại Tĩnh Thừa cầu xin: "Cha, con nghe nói Trần Nhạc Dụ không giống như lời đồn, hơn nữa còn có tâm lý biến thái của đám con cháu tập đoàn.
Chờ khi ngài thuyết phục được Khánh Hoài, có thể để con đổi với Thần Đại Không Âm có được không? Để cô ấy gả cho Trần Nhạc Dụ, còn con gả cho Khánh Hoài?"
Thần Đại Tĩnh Thừa suy nghĩ: "Cũng không phải không được.
Khánh Hoài đúng thật ưu tú hơn đám bạn cùng lứa.
Nhưng điều kiện duy nhất là tên phế vật trong nhà tù số 18 kia phải chết mới được, như thế mới chính thức thay đổi hôn ước được."
Thần Đại Tĩnh Thừa nói đến đây bỗng nhớ ra điều gì: "Không đúng, không đúng.
Chỗ chúng ta hiện tại không phải là đường đội săn thú tiến vào vùng đất cấm địa 002 phải đi qua, bọn chúng sao biết chúng ta ở đây? Không lẽ là trùng hợp?"
Phải biết rằng, Thần Đại Tĩnh Thừa không muốn bị người ta khinh bỉ, nên đã thay đổi lộ trình một vài chi tiết nhỏ.
Một phút sau, đã thấy từ phía bắc ánh đèn xe chiếu tới.
Đèn Led được trang bị trên những chiếc việt dã kia vô cùng chói mắt.
Phía trước mui xe, còn gắn thêm đèn chiếu dò đường cỡ lớn khiến người ta muốn mù con mắt, để cho đối phương không biết được người đến là ai.
Có một tên bảo vệ vội vàng chạy đến một chỗ mà đèn chiếu không tới.
Bên cạnh động cơ xe của đối phương có cắm một lá cờ.
Trên lá cờ có in hình một viên đá, bên trong là Hỏa Đường.
Ngọn lửa của Hỏa Đường theo đoàn xe lắc lư mà giống hệt ánh lửa thật chập chờn.
Tên bảo vệ hét ầm lên: "Người hoang dã, là đội quân Hỏa Đường, mau lên xe."
Thần Đại Tĩnh Thừa giây phút ấy thật sự muốn giết người.
Giờ lão mới đột nhiên nhớ lại lời chào hỏi và nụ cười của Lý Y Nặc, kết hợp việc con mẹ đó dẫn Hỏa Đường tới chỗ của mình.
Nếu lần này chạy chậm, nói không chừng đoàn xe gia tộc Thần Đại có khi bỏ mạng lại trên hoang dã..