Bỗng nhiên, trong cuộc sống xuất hiện sự kiện người siêu phàm, là một sự kiện thú vị đến nhường nào.
Tựa như một câu truyện cổ tích trong thế giới hiện thực.
Giống như khi anh còn bé mơ ước nhận được thư báo trúng tuyển của Hogwarts, mà hiện tại nó cũng không còn xa mình nữa.
Nhưng đùng một cái, mọi người mới thoát khỏi mơ mộng.
Thế giới này còn lâu mới tốt đẹp như vậy.
Một tin tức ác liệt giống như một chậu nước lạnh, tưới lên sự mơ mộng của tất cả mọi người.
Có lẽ thế giới sẽ đổi thay, nhưng tính người thì không bao giờ.
Khoa học kỹ thuật của tương lai, nó quá đáng tiền.
Không nói đến vật liệu và kết cậu của những bộ phận có thể thay thế hoàn hảo, chỉ tính riêng khoản máy móc nhận sự sai khiến của các giây thần kinh cũng đủ làm cho rất nhiều người điên cuồng.
Đây mới thực sự là khoa học kỹ thuật tương lai.
Thay vì cứ ngồi chờ cơ hội từ một nơi nào đó mơ hồ chẳng bằng cướp đoạt những đồ trước mặt mà thực tế hơn rất nhiều.
Điểm mấu chốt chính là, những người kia sau khi trở về cũng giống như người bình thường, đối mặt với rất nhiều tổ chức, dù cho được trang bị máy móc trên cơ thể cũng không có cách kháng cự.
Người chết trong nhà rất đột ngột, bị một con dao dâm từ xương sườn thấu qua trái tim.
Con dao này nếu mà so sánh với những bộ phận thay thế máy móc chẳng có chút kỹ thuật nào.
Đây không phải trong câu truyện cổ tích, mà giống như một câu truyện ngụ ngôn mà người xưa hay truyền lại cho con cháu.
Trong khoảnh khắc đó, rất nhiều người khoe khoang mình vừa xuyên việt lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Số người trở về kèm theo bộ phận đã được thay bằng máy móc lo lắng mình bị sát hại.
Một số người xuyên việt trở về giống như Khánh Trần không kèm theo máy móc thì còn tốt, nhưng sao mà biết được có người thích thú những đồ vật khác trên người họ?
Hiện tại, có người mạnh dạn suy đoán, khi giết chết một người xuyên việt sẽ chiếm được tư cách thay thế đối phương xuyên qua thế giới kia.
Cái suy đoán này thật sự quá điên cuồng!
Tại thời điểm nó còn chưa được kiểm chứng, giữa người với người chẳng còn sót lại một chút gọi là tin tưởng lẫn nhau.
Nam Khánh Trần trước đó còn tràn ngập phấn khởi, thì hiện tại chẳng còn suy nghĩ nên mới Khánh Trần đi đâu ăn cơm nữa rồi.
Chỉ nghe, Nam Canh Trần nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật khó khăn mới có được cơ hội thay đổi số phận, bất thình lình lại biến thành trò chơi kinh dị, kinh khủng thế này?"
Hai người Nam Canh Thần và Khánh Trần cùng một hoàn cảnh, bọn họ đều có một người cha nghiện cờ bạc, phá cho gia đình tan cửa nát nhà.
Hoàn cảnh Nam Canh Thần còn tốt hơn chút, đó là bố mẹ còn ly hôn, đồ đạc trong nhà còn chưa quy đổi ra tiền.
Sinh hoạt hàng ngày vẫn có bố mẹ chu cấp, chỉ là không có tiền tiêu vặt.
Khánh Trần thảm hơn rất nhiều, cái gì cũng mất.
Ngày họp lớp bình thường, hai người sẽ không được mời.
Bởi vì trả phí một bàn bi a còn không nổi.
Nam Canh Thần có yêu đơn phương một cô bạn, nhưng tự ti vì không có tiền tiêu vặt, nên còn chưa dám ngỏ lời.
Cho nên, thật sự hai người đều có khát vọng kiếm tiền.
Trước đó, Nam Canh Thần còn gửi vài chương tiểu thuyết cho một tạp chí, muốn kiếm chút tiền tiêu vặt, nhưng chẳng nhận được chút phản hồi nào.
Khánh Trần nhìn thấy Nam Canh Thần nản chí, ngược lại cảm thấy đây mới là chuyện tốt: "Tin tức này mày đã nhìn thấy rõ ràng.
Tao nói là nếu, nếu mày có xuyên qua nhất định phải cẩn thận.
Trở về cũng đừng nói lung tung."
"Ừ, tao biết rồi." Nam Canh Thần gật đầu, cu cậu xúc động nói: "Mày nói xem? Tại sao hai đứa mình lại nghèo rớt mồng tơi thế này?"
Khánh Trần suy nghĩ trả lời: "Cha người khác đang cố gắng từng ngày kiếm tiền, bố mày lại đang đánh bài."
Dù Nam Canh Thần vẫn oán trách bố mình, nhưng nghe Khánh Trần nói kiểu này vẫn có phần không thoải mái.
Cậu ta không phục hỏi lại: "Vậy bố mày ở đâu?"
Khánh Trần: "À, bố tao đang cố gắng chơi bài."
Nam Canh Thần: ".
.
."
Hai người bỗng yên tĩnh lại.
Một lát sau, Nam Canh Thần hỏi: "À mà, sao bố mày lại phải vào trong đó vậy?"
"Tao báo cảnh.
Tao hi vọng ông ấy ở trong đó suy nghĩ lại." Khánh Trần bình tĩnh trả lời.
Nam Canh Thần ngạc nhiên rồi tiếp tục nói: "Hay mày cũng báo cảnh để họ bắt cha tao luôn đi?"
Khánh Trần: "? ? ?"
Lúc này, chuông vào học vang lên.
Buổi sáng, môn học thứ hai là anh ngữ, nhưng bước vào cửa lại là giáo viên dạy môn địa lý.
Trường quốc tế Lạc Thành bên trong tên gọi đã có hai từ quốc tế, nên tất nhiên trọng tâm đặt vào phần ngoại ngữ.
Địa vị giáo viên anh ngữ trong trường tương đối cao.
Mỗi giáo viên tiếng anh được nhận vào trình độ rất cao.
Trường học còn mới rất nhiều người nước ngoài đến dạy học, từ thời cấp hai, mỗi tuần lễ đều có các buổi nói chuyện ngoại khoá.
Đồng thời, trong trường còn có các lớp dạy ngoại ngữ khác ngoài anh ngữ, như tiếng nhật, tiếng đức, các loại tiếng.
Giáo viên địa lý Trần Ngạn Đông bước lên bục giảng nói: "Giáo viên anh ngữ của lớp mình, thầy Đỗ có chút việc nên xin nghỉ.
Môn học thứ hai đổi thành địa lý, anh ngữ đổi sang ngày mai vào tiết thứ ba."
Khánh Trần tỏ ra ngạc nhiên, có lẽ hôm nay quá nhiều việc lạ ập đến.
Hắn có cảm giác, giáo viên chủ nhiệm đột nhiên xin nghỉ có vẻ không đơn giản như vậy.
Chẳng lẽ, thầy giáo Đỗ Nhất Hoằng cũng là người xuyên việt?
Nhưng có rất nhiều người xuyên việt ở Lạc Thành, vậy cả nước có bao nhiêu?
Không đúng, không đúng.
Khánh Trần cúi xuống, không để người khác xin ra điểm khác lạ trong đôi mắt của mình.
Trong khoảnh khắc, đôi mắt hắn nhíu lại.
Sự việc phát sinh hôm nay, giống như những thước phim hiện lên trong đầu hắn.
Tất cả tin tức nhanh chóng tập chung lại, sắp xếp điểu chỉnh.
Vừa mới xuất hiện nhóm người thứ hai chuẩn bị xuyên việt.
Một cô bé biết mình sẽ phải xuyên việt, bèn kéo theo mẹ tiếp nhận phỏng vấn.
Họ dẫn người xuyên việt đên gặp người dẫn trương trình.
Từng tin tức, giống như lá từ trên trời rụng xuống, mà Khánh Trần nhặt từng chiếc lá cần thiết cầm lên.
Một lúc sau, Khánh Trần ngẩng đầu lên.
Hôm nay có vẻ như người xuyên việt có đặc điểm phân bổ, tập trung ở bên trong mười thành phố lớn.
Thậm chí còn có một số người dần ở thành phố khác.
Họ đưa ra nghi vấn, tại sao thành phố của mình không có người xuyên việt?
Nói cách khác, người xuyên việt phân bổ, có thể là tập trung ở mức độ cao nhất!
Tập trung ở bên trong mười thành phố!
Lượng thông tin cần phân tích quá lớn, đầu Khánh Trần không tự chủ được sinh ra tình trạng choáng váng.
5 giờ chiều, sau khi kết thúc 40 phút của tiết cuối cùng, Khánh Trần tiếp tục trốn học.
Trước khi hắn đi, lớp phó học tập còn gọi theo: "Khánh Trần, mai nhớ đóng tiền phí mua sách vở đấy? Nhớ đừng quên?"
"Biết rồi." Khánh Trần vẫy vẫy tay.
Sau đó, hắn bước ra khỏi phòng học dưới ánh mắt hâm mộ của Nam Canh Thần.
Dưới ánh hoàng hôn, những học sinh vừa mới tan học tiến về phía nhà ăn, chờ đợi tiết tự học buổi tối.
Mà Khánh Trần đi ngang qua đám người, tiến tới một góc tường của trường học leo ra ngoài.
Về nhà, hắn thay một bộ quần áo rất hiếm khi mặc, đội một chiếc mũ lưỡi chai bước ra ngoài.
Trên điện thoại di động, hắn tìm kiếm địa chỉ vườn hoa Ngân Thuận.
Nơi đó cách trường học khoảng 6km, nơi ấy là chỗ ở của Hoàng Tế Tiên.
Không biết tại sao, có một thứ gì đó thôi thúc hắn tới đó xem xét.
Dù cho không biết nhà của cậu ta chính xác là bao nhiêu nhưng hắn vẫn muốn đi, muốn biết Hoàng Tế Tiên đã xảy ra chuyện gì ở nơi đó.
Tại Thế Giới Lý gặp phải chuyện gì?
Khánh Trần không có dư tiền để đón xe, chỉ còn lại 5 hào lẻ.
Đây là số tiền hắn kiếm được khi đánh cờ với ông Trương ở siêu thị Phúc Lai, cũng là tất cả những gì hắn tích cóp được.
Chạy bộ thôi.
Trước kia, Khánh Trần không phải người chú trọng đến rèn luyện thể thao.
Hắn cũng nằm trong nhóm trốn tiết thể dục.
Nhưng hiện tại, hắn ý thức được rằng, không rèn luyện là không được.
Mình nhất định phải có được sức khoẻ, có được thân thể cường tráng mới đủ sức đối mặt với thế giới nguy hiểm kia.
Phải biết.
Chữ 'mệnh' trong tiếng Hán tại nước Trung Hoa này chưa từng có và không bao giờ có một chữ đồng âm nào khác.
Có lẽ bản thân từ này đã ám chỉ, mạng chỉ có một.
Nhất định phải quý trọng nó.
.