Ác Mộng Của Đêm


6 giờ tối, ngày trở về đếm ngược.
Trong rừng cây tối tăm, hai mươi lăm người lặng lẽ hành quân không một tiếng động về phía bắc.
Khánh Hoài đi giữa đội hình, vẻ mặt nghiêm túc, vừa đi vừa quát sát bốn phía.
Ngày đầu tiên vào đây, một đội quân dã chiến hơn 100 người, bây giờ chỉ còn lại tổ 7, thêm cả Khánh Hoài vào nữa mới đủ 25 người.
Tào Nguy đã biến mất hơn 20 tiếng đồng hồ.

Khánh Hoài biết, người này còn chưa trở về tập trung, khả năng gặp phải điều chẳng lành.
Trong đội ngũ, có duy nhất một cao thủ cấp C và đã chết.

Dù cho Tào Nguy có giết được thiếu niên kia hay không, bọn họ cũng không thể ở lại.
Còn chuyện nhiệm vụ.

.

.

khi ra ngoài, gặp phòng lớn, phòng 2 đưa thêm lợi ích rồi tiếp tục tính sau.
Nhưng giờ phút này, Khánh Hoài luôn có cảm giác phía sau đội ngũ, có mùi vị của sự nguy hiểm.
Loại cảm giác này không cách nào giải thích được.
Phía trong rừng cây không phát hiện ra một âm thanh khác lạ nào, nhưng anh ta luôn cảm thấy có một đôi mắt ác quỷ nào đó đang nhìn mình chằm chằm.
Khánh Hoài đưa mắt ra hiệu cho tổ trưởng tổ 7.

Người này lập tức hiểu được.

Gã đi điều hai người, thừa dịp đoàn người đi qua bụi cây, dừng lại nấp ở đó.
Hai tên binh sĩ, một tay cầm lựu đạn cảm ứng, một tay cầm dao, lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu.
Sức mạnh lựu đạn rất lớn, có thể giết người, cũng có thể phá hoại quy tắc.
Có điều, Khánh Hoài chưa từng nói qua với đám binh sĩ điều này, chính là muốn bọn họ không cần sợ hãi, dùng hết sức giết kẻ địch.
Binh sĩ có phạm vào quy tắc hay không, không quan trọng.

Chỉ cần anh ta không phạm phải quy tắc là được.
Những người còn lại, tiếp tục cẩn thận hành quân tiến về phía trước.
Khánh Hoài và tổ trưởng tổ 7 lùi lại phía sau đội hình, để dễ dàng theo dõi động tĩnh phía sau.
Thế nhưng bọn họ chờ đợi 10 phút, cũng không nghe thấy hai binh sĩ còn đang mai phục truyền lại lời cảnh báo nào.
"Gọi bọn họ trở về." Khánh Hoài nhíu mày nói: "Có lẽ do tôi quá lo lắng."
Một lúc sau, có người trở lại báo cáo: "Đội trưởng, hai người kia đã biến mất."
"Biến mất?" Khánh Hoài ngẩn người ra: "Dấu vết tại hiện trường?"
"Không có vết máu,
Không có dấu hiệu chiến đấu." Binh sĩ trả lời.
Tổ trưởng tổ 7 nhỏ giọng nói: "Đội trưởng, tôi nghi ngờ bọn chúng đào ngũ."
Đào ngũ?
Khánh Hoài lạnh lùng nhìn đám người một lượt.

Tất cả mọi người khi bị ánh mắt ấy nhìn tới, đều sợ hãi cúi đầu xuống.
Tất cả mọi người đều biết, mục tiêu của kẻ giết người là Khánh Hoài.

Hiện tại, ngay cả Tào Nguy cũng chết, mọi người không muốn thành kẻ chôn cùng.
Có lẽ trong lòng đám binh lính này cũng có suy nghĩ ấy.

Nhưng không phải ai cũng dám nói, dám làm.
Chỉ có điều, Khánh Hoài còn chưa xác định được, hai người kia đào ngũ, hãy là bị người nào đó làm cho biến mất?
Nếu như làm biến mất, ai có thể không một tiếng động giết người, hơn nữa không hề có dấu vết chiến đấu?
"Tiếp tục đi." Khánh Hoài bình tĩnh nói: "Các người đều có vợ con, cha mẹ ở nhà, muốn làm việc gì cũng nên nghĩ cho kỹ.

Nếu tôi chết ở đây, các người trở về Liên Bang, Khánh thị sẽ làm gì với các người? Tốt nhất, ngoan ngoãn mà đi tiếp."
Bọn họ tiếp tục hành quân về phía bắc.

Binh sĩ đi đầu bỗng nhiên ngồi xuống, giơ tay phải lên, ra hiệu người phía sau dừng lại.
Trong nháy mắt, các binh sĩ khác đã nấp sau một cái cây chuẩn bị chiến đấu.
Rất nhanh, có tiếng người truyền tới: "Có phải chúng ta đi lạc rồi hay không? Làm sao con đường này giống hệt còn đường hôm qua chúng ta vừa đi.

Vương Bính Tuất, có phải ông dẫn chúng ta đi lạc rồi hay không?"
Giọng một bé gái không kiên nhẫn được nữa nói: "Nếu cậu biết đường ra hãy đến dẫn đường, còn không đừng nói lung tung.

Nếu chẳng may phạm phải quy tắc, chết cũng không biết chết như thế nào đâu.

Còn nữa, sau này nói chuyện với Vương Bính Tuất, phải lễ phép.

Hiểu không?"
Khánh Hoài đang nấp trong rừng cây bèn nhíu mày, chuyện gì xảy ra vậy?
Anh ta còn tưởng rằng là người phòng lớn, phòng 2 sai người tới giết mình, xem ra không phải.
Với lại, cái tên Vương Bính Tuất này sao quen thế nhỉ?
Đây không phải là cao thủ cấp B bảo vệ đội săn thú đó sao?
Hai năm trước, Vương Bính Tuất là quân nhân Liên Bang.

Sau này bị thương ở đùi phải ra khỏi quân đội và được Lý thị mời tới.
"Là đội săn thú." Khánh Hoài nói: "Cất dao đi, tiến lên giống bình thường.

Tất cả mọi người không được phép tiết lộ quá trình làm nhiệm vụ lần này."
Khánh Hoài nói xong lập tức dẫn đầu đội quân.
Khi hai bên gặp nhau, anh ta nhìn thấy Lý Y Nặc đang dẫn đầu đội săn thú.
Lúc này đội săn thú, ai nấy đều dính đầy bùn đất.
Khánh Hoài trong đám con cháu tập đoàn rất nổi tiếng.

Có rất nhiều con cháu tập đoàn đã nhận ra anh ta: "Là Khánh Hoài, chúng ta gặp được Khánh Hoài.

Được cứu rồi."
Khánh Hoài dừng lại hai giây rồi hỏi: "Các người sao lại ở đây?"
Một người mồm mép lanh lợi nói: "Bọn tôi bị đám người hoang dã truy sát.

Thật vất vả mới trốn vào trong này được, gặp được các người thật sự tốt biết bao.

Chúng ta được cứu rồi."
Còn có đám con cháu Khánh thị đi tới: "Anh Khánh Hoài, cứu bọn em."
Trong suy nghĩ của mọi người, Khánh Hoài là một trẻ tuổi trong đám thành viên dòng chính có năng lực cực mạnh.

Nếu so sánh cùng với đám con cháu ăn chơi trước mắt có thể nói là một trời một vực.
Ít ra, đội quân đi cùng Khánh Hoài không hề có một vết thương nào, quần áo chỉnh tề.
Mà nhìn sang đội săn thú có sự khác biết rất lớn, quần áo rách nát, mặt cũng bị thương.

Còn có người mặt mày nhăn nhó đứng ngồi không yên, có lẽ đã nhịn tiểu khá lâu rồi.
Trong vùng đất cấm kỵ, một đám con cháu ăn chơi nhìn thấy quân đội chính quy, điều đầu tiên nghĩ đến là mình được cứu rồi.
Nhưng bọn họ sao biết được, đội quân chính quy trước mặt này thật ra gặp phải tình cảnh nguy hiểm hơn rất nhiều.
Giờ này, Khánh Hoài bỗng nhiên nghĩ ra một kế hoạch: Anh ta muốn đi cùng đám người này để thoát ra khỏi vùng đất cấm kỵ.
Nhiều người đồng hành cùng nhau sẽ càng an toàn hơn.

Nếu thật sự có người truy sát, trong đội săn thú còn có một cao thủ cấp B là Vương Bính Tuất, và có thêm một đám con cháu ăn chơi cản lại.
Như vậy, tỉ lệ sống của anh ta sẽ cao hơn.
Khánh Hoài suy nghĩ, rồi ra lệnh cho tổ trưởng tổ 7: "Lấy hết túi zippo là phát cho mọi người.

Anh chỉ huy bọn họ hai người dùng chung một cái, sau đó đào 7 cái hố chia ra chôn xuống."
"Rõ." Tổ trưởng tổ 7 dẫn người đi phát túi zippo cho mọi người.

Món đồ này bọn họ còn thừa rất nhiều.
Dù sao, kế hoạch bọn họ là phải ở lại tầm 15 ngày, nhưng không ngờ mới ở được 3 ngày đã bị ép cho phải đi ra.
Một đám con cháu ăn chơi nhìn thấy túi zippo, ai đấy đều vui mừng hớn hở: "Anh Khánh Hoài, chỉ có anh chuẩn bị đầy đủ."
Hiện tại, mọi người đã biết được Khánh Hoài nắm giữ rất nhiều quy tắc ở vùng đất cấm kỵ 002 này, nên có phần yên tâm hơn.
Mà khi đôi bên mới vừa gặp nhau, đối phương lập tức lấy ra đồ vật quan trọng như vậy, chứng tỏ có thể tin cậy được người này.
Chỉ có tổ trưởng tổ 7 biết được: Đội trưởng Khánh Hoài muốn lấy tín nhiệm là thật, nhưng kiểu đào hố chôn thế này cũng không phải đơn giản như vậy.
Trước đó, túi bọn họ chôn đã bị người ta đào lên, Khánh Hoài thừa biết món đồ vật ấy chôn xuống ở đây rất có thể là mạng người.
Cho nên, Khánh Hoài muốn làm vậy.

Nếu chẳng may có người truy sát, phát hiện có hố chôn ở đây, sẽ tưởng rằng đây là của đội quân dã chiến.

Sau đó mất thời gian đào lên, khi đó mình thoải mái chạy trốn.
Tổ trưởng tổ 7 vô cùng xúc động, thì ra đám con cháu ưu tú của tập đoàn, suy nghĩ thật sự ác độc.
Đám binh lính tổ 7 lấp xong hố, bèn nhìn nhau thở dài.
Những người này không nói thẳng chuyện này ra.
Bởi vì có người hỗ trợ cản lại phía sau, tốt hơn là chết.

Bọn chúng và Khánh Hoài đang ngồi trên một con thuyền, tất nhiên phải giúp cấp trên của mình giữ bí mật.
Lúc nay, Khánh Hoài nhìn Lý Y Nặc nói: "Lần này cô là người dẫn đầu đội săn thú sao?"
"Ừ." Lý Y Nặc gật đầu.
"Tôi thấy bọn cô cũng không có chuẩn bị gì, làm sao cả đám lao vào vùng đất cấm kỵ vậy?" Khánh Hoài không hiểu hỏi.
"Bọn tôi bị ép phải đi vào.

Ngay từ đầu không dự định vào đây, nếu không nhất định sẽ xin hồ sơ tuyệt mật liên quan đến vùng đất cấm kỵ.

Hoả Đường bỗng nhiên xuất hiện tại vùng hoang dã, bọn chúng đuổi bọn tôi vào trong vùng đất cấm kỵ.

Haizz, gia tộc Thần Đại còn bị bọn chúng đánh tan nát một đội xe." Lý Y Nặc giải thích.
Lông mày Khánh Hoài nhíu lại.

Tình báo phòng 4 có điều tra được, phòng lớn từng qua lại với Hoả Đường.

Có lẽ nhóm này đi ra có ý định giết mình.
Anh ta do dự chút rồi hỏi: "Hiện tại đám người Hoả Đường ở đâu?"
Có thể tiêu diệt đột xe gia tộc Thần Đại, còn ép cao thủ cấp B là Vương Bính Tuất phải trốn vào trong vùng đất cấm kỵ.

Điều này chứng minh trong đội quân Hoả Đường phải có cao thủ cấp A.
Nếu hiện tại, mình đi dọc theo hướng bắc, chẳng khác nào chui đầu vào lưới.

Thà chiến đấu với một thiếu niên bình thường còn hơn gặp phải cao thủ cấp A.
Khánh Hoài mắng thầm trong lòng, anh ta không ngờ được vì muốn giết mình, phòng lớn lại bỏ ra số vốn lớn như vậy.
Muốn một trưởng lão Hoả Đường bước ra khỏi khu vực núi tuyết, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Lý Y Nặc nói tiếp: "Từ đầu, Hoả Đường vốn dĩ đuổi theo bọn tôi.

Nhưng về sau không biết biến mất ở nơi nào."
"Không phải do các người trốn thoát khỏi truy đuổi sao?" Khánh Hoài nghi ngờ.
"Ừ." Lý Y Nặc nhìn anh ta trả lời: "Bọn chúng có cao thủ cấp A ở đấy, sao mà trốn dễ như vậy được."
Khánh Hoài thở dài.

Anh ta biết Hoả Đường đi đâu, đối phương chắc chắn biết mục tiêu nhiệm vụ của mình là gì, cho nên đi thẳng vào vùng trung tâm vùng đất cấm kỵ.

Ý đồ đứng đấy ôm cây đợi thỏ.
Nhưng bọn họ sao tính được mình đã phải rút lui.
Có điều, Khánh Hoài không nói ra điều này, mà nói với Lý Y Nặc: "Không sao rồi, nếu các người đã gặp được tôi.

Tôi nhất định dẫn các người an toàn rời khỏi.

Thế này đi, cô chuyển quyền chỉ huy đội săn thú cho tôi."
Cuối cùng, Khánh Hoài cũng lộ ra ý đồ của mình.
Có quyền chỉ huy đội săn thú, Khánh Hoài lập tức sai bảo được Vương Bính Tuất.
Nhưng hiện tại, trong lòng Lý Y Nặc cũng này sinh sự nghi ngờ: "Nghe nói, anh tới đây để làm nhiệm vụ tranh đoạt cái bóng? Sao nhanh như vậy đã hoàn thành xong rồi?"
Khánh Hoài bình tĩnh trả lời: "Với thực lực của tôi, muốn hoàn thành nhiệm vụ này quá đơn giản."
"Tôi nghe nói, ông dẫn theo cả một đại đội tới đây cơ mà? Vì sao chỉ còn chừng ấy người?" Lý Y Nặc hỏi tiếp.
Khánh Hoài trả lời: "Tiến vào vùng trung tâm khu vực cấm địa, có thương vong không phải là điều bình thường sao?"
Có thương vong tất nhiên là bình thường.
Nhưng Lý Y Nặc vẫn có cảm giác không đúng.
Một đại đội quân dã chiến tiến vào, ngay cả vị cấp phó nổi tiếng như Tào Nguy cũng không thấy.

Mà đội quân còn lại bao gồm cả Khánh Hoài, quần áo vô cùng chỉnh tề.
Đây chính là điểm đáng nghi nhất.
Nhưng Lý Y Nặc nghĩ mãi không ra chuyện gì, có lẽ khả năng tưởng tượng của mình còn chưa đủ.
Cô suy nghĩ rồi nói: "Đội săn thú là tập hợp một đám con cháu ăn chơi, cậu muốn chỉ huy bọn chúng làm gì? Mà cậu đã hoàn thành nhiệm vụ, trong quá trình chắc chắn vô cùng mệt mỏi, nên tôi vẫn giữ quyền chỉ huy đội săn thú là tốt nhất.

Tôi sẽ dùng hết sức phối hợp với cậu.

Trước đó tôi đã bắn tín hiệu cầu cứu quân đội Liên Bang ở gần đây rồi, rất nhanh họ sẽ đuổi tới đây."
Khánh Hoài nhìn chằm chằm Lý Y Nặc.

Anh ta không cách nào xác định đối phương đã nhận ra điều gì.
Có điều cô ta mang đến một tin tức vô cùng vùng tốt, viện quân sắp tới.
Ngay từ đầu, anh ta đã có ước định với quân đội Liên Bang là 15 ngày sau mời họ tới hỗ trợ.

Nhưng hiện tại, quân đội sẽ đến sớm hơn dự kiến..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui