Trong nhà tù không còn náo nhiệt như thường ngày.
Tất cả mọi người đều âm thầm suy nghĩ chuyện vừa mới xảy ra.
Chỉ có những tù nhân lâu năm trong nhà tù số 18 này, mới có thể biết được địa vị của Lý Thúc Đồng tại nơi này cao thế nào.
Cho nên mọi người nghĩ mãi mà không ra, đến cùng là đần đến mức độ nào, mới có thể đến chỗ này lớn tiếng ăn nói lung tung với Lý Thúc Đồng.
Người máy giám ngục nhanh chóng hướng Lưu Đức Trụ vây quanh.
Trong lúc bọn chúng chạy tới, trên thân thể toàn bằng hợp kim còn vang lên tiếng 'kẹt kẹt'.
Lưu Đức Trụ nhìn thấy đội hình này, đã quên mất suy nghĩ ban đầu là tới nhà tù số 18 để dương danh thiên hạ.
Cậu ta là nhóm thứ hai xuyên việt, lần đầu tiên đi vào Thế Giới Bên Trong nhìn thấy đội hình toàn những đầu mãnh thú bằng máy móc.
Thế nhưng cảnh tượng trước mắt làm cho cậu ta hoảng sợ tột cùng.
Cậu ta phải đối mặt với máy bay không người lái, kèm thao người máy giám ngục áp sát, chỉ vẻn vẹn 10 giây sau đã bị khống chế lại, áp giải ra bên ngoài đại sảnh, không biết đến khu vực nào.
"Ông chủ, đám người mới gần đây có vẻ kỳ lạ." Lâm Tiểu Tiếu ngồi xổm lên ghế suy nghĩ: "Hôm trước gặp phải đứa bé kia vừa vào đã trở nên điên loạn, còn nói cái gì Lạc Thành Lạc Thành, còn nói mình là con một ông chủ tập đoàn lớn.
Hôm nay lại tới một kẻ ngu, đi đến gần ngài đòi nhiệm vụ? Nhiệm vụ nào đây?"
Lâm Tiểu Tiếu xay sưa nói chuyện, không tự chủ được đưa tay qua định vuốt ve con mèo to nằm trên bàn.
Nhưng không đợi cậu ta đưa tay chạm vào, con mèo to trừng mắt nhìn cậu ta một cái khiến cậu ta xấu hổ thu tay lại.
Lý Thúc Đồng suy nghĩ rồi trả lời: "Quả thật rất kỳ lạ."
Lâm Tiểu Tiếu bỗng nhiên nói: "À, tên nhóc Khánh Trần kia đâu? Hôm qua chẳng phải còn tỏ ra tích cực đến ăn cơm sao? Hôm nay, còn chưa thấy hắn đâu?"
Lúc này, Khánh Trần đi xuyên qua hành lang.
Hắn không xen vào chuyện Lưu Đức Trụ bị người máy quản ngục đưa đi, mà nhanh chóng lên tầng 6, tìm tới Lộ Quang Nghĩa còn đang xếp hàng ở đó đưa nhiệm vụ: "Chờ chút nữa, khi đám người mới ăn xong.
Anh không chế tất cả đám này lại, hỏi xem bên ngoài chúng có thân phận là gì."
"Vâng." Lộ Quang Nghĩa vội vàng trả lời.
Anh ta cảm thấy, ông chủ nhà mình muốn xem, có còn thế lực nào khác từ bên ngoài muốn vào đây tranh đồ với mình không đây mà.
Khánh Trần muốn kiếm tra, trong đám người mới có còn ai xuyên việt nữa không?
Nếu là xuyên việt, chắc chắn người đó không thể nói ra thân phận bên ngoài của mình.
Nhưng có điều, Khánh Trần cảm thấy ngoài ý muốn.
Hắn tưởng rẳng Nam Canh Thần sẽ xuyên qua tại nhà tù số 18, kết quả không phải.
Lúc này, Khánh Trần nhớ ra chuyện gì, chần chờ nói với Lộ Quang Nghĩa: "Tôi biết cách thức chào đón người mới của các người, nhưng ra tay đừng nặng quá, cũng không dễ dàng gì."
Lộ Quang Nghĩa ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu đồng ý: "Vâng."
Một trận náo loạn qua đi, tất cả tù nhân đều xếp hàng chờ đợi nhận cơm.
Lộ Quang Nghĩa dựa theo Khánh Trần chỉ thị, kéo đám người mới vào trong phòng giam thẩm vấn.
Không lâu sau, anh ta trở về báo cáo cho Khánh Trần: "Ông chủ, đã thẩm vấn xong."
Khánh Trần chăm chú nghe Lộ Quang Nghĩa giới thiệu tình huống của từng tên tù nhân một.
Sau khi hắn xác nhận trong đám tù nhân không có người xuyên việt, mới nhanh chóng tới chỗ Lý Thúc Đồng, ngồi đối diện với ông: "Hôm nay không đánh cờ sao?"
"Không đánh được, mấy ngày sau cũng vậy." Lý Thúc Đồng suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi còn có việc phải làm, hơn nữa còn phải đón một vị khách."
"Khánh?" Khánh Trần ngạc nhiên.
Lý Thúc Đồng cười cười: "Khách không mời mà đến."
Người có thể từ miệng Lý Thúc Đồng nói là khách không mời mà đến, khẳng định thân phận cũng không tầm thường.
Tạm thời, Khánh Trần không muốn dính vào những chuyện mình không kiểm soát được, cho nên không muốn hỏi nhiều.
Hắn coi như không biết chuyện gì hỏi thêm: "Tôi vừa thấy ở dưới sảnh loạn hết cả lên, có chuyện gì vậy?"
Thần sắc do dự rất hiếm gặp ở Lý Thúc Đồng: "Tôi cũng không biết."
Khánh Trần dở khóc dở cười.
Đúng thật, người xuyên việt khiến cho người như Lý Thúc cũng rơi vào mơ hồ.
Hắn đoán, có lẽ Lý Thúc Đồng cũng là lần đầu gặp được chuyện này.
Hiện tại, chỉ có Khánh Trần biết, kẻ ngu ngốc Lưu Đức Trụ này xem qua video hướng dẫn của Hà Tiểu Tiểu, thật sự coi Lý Thúc Đồng là một NPC!
Đếm ngược 37: 00: 02.
Cánh cửa lớn bằng hợp kim được nâng lên, kèm theo tiếng động ầm ầm.
Thời điểm, cánh cửa được nâng lên hoàn toàn thì đằng sau xuất hiện một người đàn ông cao khoảng 2 mét, đầu trọc lóc bị hơn 10 tên người máy giám ngục áp giải tiến vào.
Xung quanh người này có khoảng 9 máy bay không người lái hoàn toàn phong toả khiến người đàn ông đầu trọc không thể nào thoát được.
Không chỉ có vậy, khi người đàn ông này di chuyển vào, trên mái vòm, 6 nòng súng cũng từ từ di chuyển theo từng bước người này.
Những khẩu Metal storm này cũng chỉ di chuyển được một góc 90 độ, không phải là 360 độ.
Cho nên, khi người tù nhân vạm vỡ này di chuyển ra khỏi phạm vi hoạt động của khẩu súng này sẽ có một nòng súng khác được thay thế vào.
Từ đầu đến cuối không rời khỏi người này một chút nào.
Đây là lần đầu tiên Khánh Trần được nhìn thấy nhà tù đón người vào giữa ban ngày, không những thế còn điều động nguồn lực kinh khủng đến vậy.
Hơn ba nghìn tù nhân yên lặng nhìn về phía này, không một người nào dám nói chuyện.
Trong nhà tù chỉ còn lại âm thanh ầm ầm, đó là tiếng va chạm giữa xiềng xích bằng hợp kim dưới chân người đàn ông va chạm với mặt sàn nhà tù tạo nên.
Người đàn ông đầu trọc có một làn da màu đồng, trên mặt hiện lên dấu tích của việc quanh năm suốt tháng tiếp xúc với mặt trời.
Trên cánh tay lộ ra totem(hình vật tổ) gồm những đường vân màu đen, trông quỷ dị mà đẹp đẽ.
Trên người đối phương, không có bộ phận nào được thay thế bằng máy móc.
Trước kia, Khánh Trần cảm thấy Diệp Vãn đã đủ cao lớn rắn chắc rồi, nhưng Diệp Vãn so với tù nhân mới tới lại chẳng thấm vào đâu.
Khi người đàn ông đầu trọc được đưa vào trung tâm nhà tù, người máy giám ngục dần dần lui ra bên ngoài cánh cổng bằng hợp kim, nhưng bọn nó không hề có ý định tháo chiếc xiềng xích bằng hợp kim dưới chân người này.
Sau khi người máy giám ngục rời đi, gã đầu trọc bình tĩnh hoạt động một chút cổ tay, sau đó kéo một người tù nhân bên cạnh lại hỏi: "Lý Thúc Đồng ở đâu?"
Người tù nhân kia toàn thân có đến 8, 9 bộ phận đã được cải tạo bằng máy móc, nhưng trong tay gã đầu trọc giống như đồ chơi trẻ con, tuỳ ý kéo.
Người tù nhân kia sợ hãi chỉ tay vào một góc phòng ăn.
Lúc này, ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía ba người Lý Thúc Đồng, Khánh Trần, Diệp Vãn.
Con mèo to thay đổi thái độ lười biếng hàng ngày, nó nằm trong lòng Lý Thúc Đồng nhìn chằm chằm vào gã đàn ông trọc đầu.
Khánh Trần nhìn về phía Lý Thúc Đồng, Lý Thúc Đồng cười giải thích: "Tôi cũng không ngờ vị khánh này lại trực tiếp đến vậy.
Gã đó tên là Quách Hổ Thiên, chắc hẳn cậu đã nghe nói qua rồi.
Chờ chút nữa, cậu và Diệp Vãn nhớ lùi về phía sau, tránh cho bị tổn thương."
Diệp Vãn nhìn Khánh Trần, có thể để ông chủ của mình chăm chú nhắc nhở loại chuyện nhỏ này, xem ra ông chủ yêu thích cậu thanh niên này không phải là ít, còn muốn vượt xa suy đoán của mình và Lâm Tiểu Tiếu.
Lúc này, Lộ Quang Nghĩa còn đang lẩn trốn trong đám người, quan sát Quách Hổ Thiền lẩm bẩm nói: "Quách Hổ Thiền.
.
.
Tên này mà cũng vào đây.
Chẳng trách ông chủ từng nói đánh từ phía nam đến tận Lạt Ma."
"Từ sau khi ông chủ tiến vào cũng không tập trung tìm manh mối, chỉ suốt ngày đánh cờ với Lý Thúc Đồng, hay ngồi xem sách, không muốn làm chuyện gì khác.
Thì ra ngài ấy đợi Quách Hổ Thiền tiến vào, quấy đục vũng nước nơi này, sau đó chúng ta ngồi mát ăn bát vàng.
.
.
Tuyệt vời." Lộ Quang Nghĩa suy nghĩ nhanh nhạy.
Hiện tại trong mắt gã này, Khánh Trần là một kiểu người tính toán kỹ mới hành động, trí giả tính toán ngoài nghìn dặm.
.