Quá hỗn loạn, đám tù nhân từ từ đứng dậy.
Mười mấy tên người máy giám ngục đội ngũ chỉnh tề bước đi gọn gàng kèm theo tiếng chuyển động thuỷ lực vào đại sảnh, chỉ huy đám tù nhân dọn dẹp sạch sẽ những nơi bị phá vỡ.
Trong phòng ăn, Quách Hổ Thiền đang ngồi trên mặt đất cách đó không xa, giống như lão tăng thiền định.
Lâm Tiểu Tiếu nhìn dưới mặt đất toàn đạn cao su, xúc động nói: "Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn.
Người đánh nhau lại chẳng việc gì, nhưng những tên tù nhân kia lại không được may mắn.
Ồ, Quách Hổ Thiền? Không phải bên ngoài nói ông lòng dạ từ bi hay làm việc thiện sao? Những người hôm nay bị ông làm cho ra như vậy thì tính sao?"
Quách Hổ Thiền chẳng thèm mở mắt ra, trả lời: "Người trong tù mà gọi là người vô tội sao? Nơi này nhìn đi nhìn lại chẳng có ai là vô tội cả."
"Dối trá." Lâm Tiểu Tiếu lườm một cái rồi nói.
"Còn có, tôi cần nhấn mạnh điều này." Quách Hổ Thiền mở mắt ra nhìn thằng vào Lâm Tiểu Tiếu: "Tôi không phải hoà thượng, đừng có dùng cách nhìn lòng dạ từ bi này đánh giá tôi."
Gã nói xong lại tiếp tục nhắm mắt điều tức.
Vừa rồi, nhìn qua trận chiến của gã và Lý Thúc Đồng chẳng thấy tổn thương gì, nhưng hiện tại lục phủ ngũ tạng vô cùng khó chịu, giống như vừa trải qua một trận lửa thiêu đốt, đau nhức khó chịu cực kỳ.
Đám người nhìn thấy gã ngồi im một chỗ cũng không quan tâm đến nữa.
Lâm Tiểu Tiếu liếc mắt nhìn Diệp Vãn, lập tức xung quanh nhóm người xuất hiện một khu vực trong suốt ngăn cách với bên ngoài.
Vừa rồi, Khánh Trần đã được nhìn thấy năng lực này, khi những khẩu súng trên kia xả cơn mưa đạn xuống, tất cả những viên đạn hướng về phía Diệp Vãn đều bị năng lực này hất bay.
Lâm Tiểu Tiếu nhìn thấy vẻ mắt nghi ngờ của Khánh Trần bèn tủm tỉm cười giải thích: "Yên tâm nói chuyện, âm thanh không truyền ra ngoài được."
Lý Thúc Đồng ngồi phía đối diện, ôm con mèo to vào trong ngực, sau đó hỏi Khánh Trần: "Buổi sáng nay, tôi thấy Lộ Quang Nghĩa trong lúc chào đón người mới đã thẩm vấn họ? Là cậu sai làm à?"
"Là tôi." Khánh Trần biết mình là người của Khánh thị, cũng biết Lộ Quang Nghĩa nghe lời mình, nên cũng chẳng muốn dấu diếm làm gì.
"Tại sao muốn thẩm vấn bọn họ?" Lý Thúc Đồng hỏi.
"Tôi muốn kiểm tra xem còn thế lực nào đang có ý định tranh đoản vật cấm kỵ với mình không?" Đây là Khánh Trần nói láo.
Hắn cần tìm lý do thích hợp biện minh có việc làm của mình.
Lý Thúc Đồng gật đầu: "Tôi thích người thẳng thắn, nhưng tôi thấy lần này Lộ Quang Nghĩa không hề ngược đãi những người kia? Cũng là ý của cậu sao?"
"Vâng." Khánh Trần trả lời.
"Nhưng tôi nhớ được, hôm đầu tiên cậu tiến vào cũng không có ý định giúp người khác mà?" Lý Thúc Đồng hỏi.
"Không đủ khả năng." Khánh Trần trả lời.
Lý Thúc Đồng cười cười, lão đã dự đoán trước được điều này.
Nếu bản thân còn khó bảo vệ, Khánh Trần nhìn thấy người khác chết đi cũng không giúp đỡ, đây là nguyên tắc của hắn.
Cuộc sống của hắn từ trước tới nay chưa bao giờ thuận buồm xuôi gió, cho nên sớm tạo cho mình một vài nguyên tắc.
Đây là cuộc sống dạy cho hắn, không phải hắn lựa chọn.
Lúc này, Lâm Tiểu Tiếu bỗng nhìn về phía Quách Hổ Thiền cách đó không xa.
.
.
Khánh Trần cũng quay qua nhìn.
Hắn nhìn thấy Quách Hổ Thiền vẫn nhắm mắt ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhưng 2 cách tay thật dài đã để dọc theo người.
Chỉ thấy gã đó dùng hai ngón tay trỏ, cùng ngón giữa nâng cả người lên, cách mặt đất một đoạn.
Sau đó, dùng 4 ngón tay này di chuyển, từng bước một áp sát khu vực vừa được Diệp Vãn tạo ra.
.
.
Con hàng này rõ ràng nhận ra mình ngồi ở đó không nghe được đám người trò chuyện, cho nên muốn lẻn tới gần thêm chút nữa.
Chuyện này khiến Khánh Trần dở khóc giở cười, một người cao hai mét, một người đàn ông cục mịch toàn thân săm hình vật tổ.
Một phút trước còn dũng mãnh vô song, ra tay đánh nhau.
Mà hiện tại lại giả bộ ngồi xuống xếp bằng điều trị vết thương, nhưng thật ra là muốn nghe lén người ta nói chuyện.
Khác biệt thật sự quá lớn.
Dường như Quách Hổ Thiền cảm nhận được ánh mắt mọi người.
Gã chẳng tỏ vẻ gì là xấu hổ, mà lại dùng 4 ngón tay di chuyển về chỗ ngồi cũ, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Chuyện này khiến tâm trạng Lý Thúc Đồng trở nên vui vẻ: "Đi thôi đi thôi.
Hôm nay không được đánh cờ, hơi tiếc một chút, đi xem sách."
Trước khi đi, Lâm Tiểu Tiếu còn cố tình ngồi xổm trước mặt Quách Hổ Thiền cười nói: "Đánh thua rồi nên thành thật lại đi.
Chúng tôi thật sự không muốn kết thù với Hắc Đào.
Chúng tôi biết các người ở vùng hoang dã cũng không dễ dàng gì, nhưng các người cũng đừng nên tạo phiền phức cho chúng tôi có được không?"
Quách Hổ Thiền chừng mắt lên nói: "Tôi lại không thua cậu.
Cậu tỏ vẻ cái gì?"
Lâm Tiểu Tiếu nhíu mày: "Ông cho rằng tôi không có cách nào trị ông sao?"
Quách Hổ Thiền bình tĩnh: "Mày đụng đến một sợi tóc của tao thử xem?"
Lâm Tiểu Tiếu nhìn đỉnh đầu bóng loáng của đối phương: ".
.
.
?"
Lời đồn thì mãi chỉ là lời đồn, những điều mình nghe được về Quách Hồ Thiền sao hoàn toàn chẳng giống chút nào!
Khách Trần không quan tâm đến chuyện đấu võ mồm của hai người.
Hắn tới vị trí cửa sổ phát cơm, rồi nhanh chóng ăn hết phần ăn của mình.
Hắn ở Thế Giới Bên Ngoài nghèo đến mức không thể nghèo hơn được nữa, trở về hai ngày thì hai ngày đó toàn ăn lương khô.
Trong nhà ừ thì có gạo có muối, nhưng không có thịt.
Hắn không mua nổi thịt.
Thật ra thức ăn nơi này cũng thuộc loại không ra gì, nhưng ít nhất vẫn có thịt, dù thịt thật hay không vẫn là thịt.
Nội tâm Khánh Trần có phẩn xúc động, bữa cơm ở trong nhà tù Thế Giới Bên Trong, còn tốt hơn những bữa ăn thường ngày của mình tại Thế Giới Bên Ngoài.
Hắn đang tập trung ăn cơm, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên chợt phát hiện, trong số 210 cái camera của nhà tù, lại có đến ¼ số đó lặng lẽ di chuyển hướng về phía hắn.
Có vẻ như, trong cuộc hỗn loạn vừa rồi, hắn tìm tới vị trí góc chết tránh được đường đạn đã đưa tới sự chú ý của ai đó.
Nhưng hắn không biết, đằng sau những camera giám sát này là ai.
Lâm Tiểu Tiếu và Quách Hổ Thiền đã đấu võ mồm xong, cậu ta đứng dậy cầm lấy đĩa ăn của Khánh Trần đặt qua một bên, sau đó tiến về phía cửa sổ phát đồ ăn, nói với người máy bên trong đó: "Ông chủ nói, về sau cho hăn đổi thành thịt thật, hắn muốn ăn bao nhiêu thì đưa cho hắn bấy nhiêu."
Khánh Trần ngạc nhiên: "Sao lại vậy?"
Lâm Tiểu Tiếu cười bí hiểm: "Rất nhanh cậu sẽ biết thôi, cái này chưa hẳn là chuyện tốt."
Ban đêm, Khánh Trần trở lại phòng giam của mình, bỗng nhiên cơn buồn ngủ lại ập đến.
Hắn phát hiện ra có điều không đúng.
Nhưng lần này không giống lần trước, hắn không có ngã sấp mặt xuống đất trực tiếp hôn mê, mà thảnh thơi tập chung đánh răng, đợi hắn làm hết mọi việc lên nằm trên giường với tư thế thoải mái nhất, mới từ từ nhắm mắt lại.
Ác mộng bắt đầu.
Trong mộng, Khánh Trần xuất hiện ở bên trong một vùng sa mạc, đối diện có hai người đang ngồi trên cồn cát.
Thế giới bên trong ác mông này đầy trời cát vàng, ánh mắt trời thật độc ác.
Trong vài giây ngắn ngủi, Khánh Trần đã cảm nhận được bờ môi mình trở nên khô rát.
Một người phía đối diện lên tiếng khẩn cầu với hắn: "Khánh Trần, cậu đưa bình nước của cậu cho hai đứa tôi uống một ngụm, nếu không đưa chúng tôi sẽ chết đó."
Khánh Trần lấy túi hành lý sau lưng mình mở ra, bên trong qua thật có một bình nước.
Hắn không nói chuyện.
Người đối diện tỏ vẻ mất bình tĩnh: "Chúng tôi cũng không uống chùa của cậu, cậu cho giá đi?"
Lúc này, bên tai Khánh Trần bỗng vang lên một giọng nói: "Đối mặt với những người bạn đồng hành sắp chết khát của mình? Người sẽ ra giá gì đây?"
Khánh Trần lạnh lùng quan xát hai người đối diện: "Trước hết, tôi sẽ để cho người bên cạnh anh nhìn anh chết khát, sau đó để người đó tự ra giá."
Khánh Trần vừa dứt lời, người đối diện bỗng biến thành Lâm Tiểu Tiếu, một người khác giống như bọt nước nhẹ nhàng tiêu tán.
Lâm Tiểu Tiểu im lặng chút rồi nói: "Cậu vẫn là người?"
"Tôi vốn dĩ biết đây là ác mộng của anh, đương nhiên không thể nào tỏ vẻ đồng tình được." Khánh Trần tìm một nơi thoải mái ngồi xuống.
"Thật sự kỳ quái." Lâm Tiểu Tiếu ngồi đối diện nói: "Hiện tại, cậu có thể đi vào ác mộng mà từ đầu tới cuối vẫn duy trì được sự tỉnh táo và ký ức? Vậy cậu chắc hẳn cũng có thế chống cự lại triệu hồi của ác mộng đúng không?"
"Ừ, có thể." Khánh Trần trả lời ngắn gọn.
.