Trong nhà tù số 18, người máy giám ngục khiêng ba thi thể ba tên tử sĩ ra ngoài.
Trong nhà tù hiếm hoi trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều đang suy nghĩ.
Khánh Trần ngồi tại bàn ăn, không biết đang nghĩ gì, vẻ mặt có phần tái nhợt.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ, lo lắng trong lòng khiến thân thể dần khó chịu, khiến cho những món ăn sáng không sao tiêu hoá nổi.
Trong trường học, thầy giáo dạy hắn hàm số là gì? Chủ ngữ vị ngữ là gì?
Ở nhà, bố mẹ dạy hắn cách dùng đũa, dạy cách giặt quần áo, làm sao để chăm sóc tốt bản thân.
Nhưng chưa một ai từng dạy hắn, cái chết là gì?
Loại chuyện này, phải tận mắt chứng kiến mới biết được, sinh mạng ngay trước mắt dần dần biến mất chấn động thế nào.
Còn chuyện mình tận mắt nhìn thấy tử sĩ cắn thuốc độc tự sát.
Loại chuyện này ở Thế Giới Bên ngoài, người ta nghe được sẽ chỉ có một dự đoán, người chết chắc là nằm trong biên chế.
Lý Thúc Đồng nhìn Khánh Trần hỏi: "Lần đầu nhìn thấy người chết?"
"Vâng." Khánh Trần trả lời.
"Sợ sao?" Lý Thúc Đồng hỏi.
"Có một chút." Khánh Trần gật đầu.
"Cậu biết không? Mỗi người đều có hai sinh mệnh." Lý Thúc Đồng cười nói: "Khi sinh mệnh thứ hai bắt đầu, cậu sẽ ý thức được mạng sống chỉ có một."
Từ thời khắc đó, cậu sẽ hiểu được tầm quan trọng của thời gian, cũng ý thức rõ ràng được, thời gian qua mình sống uổng phí thế nào.
Không hiểu sao, hiện tại Khánh Trần đang rất sợ hãi, nhưng sâu tận trong tâm trí lại bình tĩnh đến kỳ lạ.
Hắn xem kỹ quá khứ bản thân, cũng suy nghĩ tương lại của mình.
Lý Thúc Đồng nhìn hắn hỏi: "Ba tên tử sĩ kia vì tôi mà tới, cho nên cậu giúp tôi tìm ra bọn họ, cũng coi như tôi thiếu cậu một cái nhân tình.
Cậu có thể đổi một vật từ phía tôi, cậu muốn đổi gì?"
Từ khi đánh cờ tướng với nhau, Lý Thúc Đồng mấy lần hỏi hắn muốn đổi cái gì.
Khánh Trần trả lời: "Tôi muốn danh sách thành viên tập đoàn Lý thị."
"Kỳ lạ." Lý Thúc Đồng nói: "Vì sao cậu không đổi phương pháp để trở thành người siêu phàm? Trên đời này, người khiến tôi nợ ân tình cũng không có mấy người, nhưng chỉ có duy nhất mình cậu không quý trọng cơ hội."
Khánh Trần suy nghĩ: "Bởi vì chút chuyện nhỏ này rõ ràng không cùng giá trí với bí mật của ngài.
Muốn dùng loại chuyện này để đổi lấy cơ hội thành người siêu phàm, là không đổi được."
Lý Thúc Đồng cười: "Cậu không thử chút làm sao biết được?"
Khánh Trần tiếp tục nói: "Với lại, thời cơ đủ chín, ngài sẽ tự mình cho tôi, không cần đổi."
Nụ cười trên mặt Lý Thúc Đồng càng rạng rỡ: "Cậu so với trong suy nghĩ của tôi càng thông minh hơn, cũng đủ sự kiên nhẫn, hiểu cách chịu đựng.
Nhưng có một điều cậu nói không sai, có nhiều thứ không phải dùng để trao đổi, thời cơ đến sẽ có được.
Mặc dù việc cậu chưa nhìn thấy máu tanh khiến cho tôi thất vọng, song tôi lại suy nghĩ lại, nếu cậu coi thường mạng sống sẽ càng khiến tôi thất vọng hơn."
Lão nói xong bèn chỉ thị Lâm Tiểu Tiếu đi lấy một phần danh sách thành viên Lý thị, rồi nói: "Tôi rất tò mò, cậu muốn biết chuyện này làm gì?"
"Tôi không nhất định phải giải thích tác dụng phải không?" Khánh Trần hỏi.
"Được rồi được rồi, không hỏi nữa." Lý Thúc Đồng giở khóc giở cười nói: "Đây là trả lại ân tình cho cậu.
Cậu muốn làm gì thì làm."
.
.
.
Ban đêm, Khánh Trần ngồi yên lặng bên trong phòng giam chờ đợi đếm ngược trở về.
Hắn cứ tưởng, hôm nay Lâm Tiểu Tiếu sẽ đến khảo nghiệm hắn thêm lần nữa, nhưng chờ mãi cũng không đến.
Có lẽ, anh ta cảm thấy mình không bị ác mộng dẫn dắt nên kiểm tra cũng vô dụng.
Cũng có thể, Lý Thúc Đồng cảm thấy không cần kiểm tra nữa.
Trong mơ hồ, Khánh Trần cảm giác khoảng cách giữa mình và người siêu phàm không còn xa nữa.
Đếm ngược còn chưa trở về 0, hắn nhắm mắt lại, nằm trên chiếc giường lạnh lẽo chìm vào giấc ngủ.
Lần này khác những lần thấp thỏm chờ đợi trước, Khánh Trần đã chứng kiến cái chết, tâm trí ngày càng bình tĩnh hơn.
Đợi chờ hắn lần nữa mở mắt, sẽ phát hiện mình nằm trong căn phòng nhỏ đường Hành Thự.
Bên ngoài cửa sổ có tiếng chim sẻ kêu to, trời khi đó cũng đã sáng rồi.
Hắn nhìn lại chữ số trên cánh tay của mình, đếm ngược 40: 20: 21.
Tiếp đến, lại chờ đợi hai ngày.
"Quá trình xuyên qua quá lặng lẽ, không chút tiếng động.
Ngay cả người ngủ cũng không bị đánh thức." Khánh Trần lặng yên suy nghĩ.
Trải qua hai ngày căng thẳng, thời điểm quay về Thế Giới Bên Ngoài, Khánh Trần bỗng thở dài một hơi, cảm giác nhẹ nhõm rất nhiều.
Nhưng, giờ phút này trở đi, hắn lại bắt đầu sống trong sự chờ mong lần xuyên việt tiếp theo, nơi đó có nhiều cơ hội đang chờ mình khai thác.
Hắn mặc đồng phục, chuẩn bị ra ngoài.
Nhưng vừa mở cửa ra đã trông thấy Giang Tuyết dẫn theo Lý Đồng Vân đi tới.
"Chào buổi sáng cô Giang Tuyết, lần này xuyên qua.
.
.
không có việc gì chứ ạ?" Khánh Trần hỏi.
"Không có việc gì." Giang Tuyết cười nói: "Cô chuẩn bị đưa Tiểu Vân đến trường.
Đêm nay, sau giờ tự học, cháu lên nhà cô ăn cơm nhá.
Cô mua chút cá và xương sườn, chúng ta ăn mừng một bữa."
"Chúc mừng cái gì?" Khánh Trần khó hiểu.
"Đêm nay nói sau, đến lúc đó cháu sẽ biết." Giang Tuyết cười rồi rời đi, để lại Khánh Trần đứng đó suy nghĩ.
Trên đường đi, Khánh Trần mở điện thoại ra tìm kiếm tin nóng, muốn kiểm tra xem lần xuyên việt này có thêm thông tin gì mới không.
Quả thật, trong phần tin hot có tin tức hấp dẫn hắn: Tin tức bên nước ngoài, trên một trang web deep (web chìm) có người buôn bán tin tức đưa ra một thông tin, giết người xuyên việt không có khả năng kế thừa cơ hội xuyên việt.
Khánh Trần nhìn thấy tin tức này bỗng ngây người ra, bởi vì trong vài dòng ngăn ngủi đã chứng minh có một người sinh hoạt bình thường đã lặng lẽ biến mất.
Hiện thực thường máu tanh hơn so với từ ngữ.
Tới trường học, hắn phát hiện lớp bên đang có rất nhiều người tụ tập ở đó.
Khánh Trần kéo một người đang xem náo nhiệt là lớp phó học tập Ngu Tuấn Dật lại hỏi: "Có chuyên gì vậy? Sao ở đây nhiều người thế?"
Ngu Tuấn Dật giải thích: "Trước đó không phải từng nói lớp bên có một người xuyên việt tên là Lưu Đức Trụ sao? Cậu ta vừa mới tới trường, mọi người đang tụ tập lại hỏi tình hình xuyên việt của cậu ta."
Khánh Trần ngạc nhiên, hắn không ngờ cậu ta vẫn còn tới trường học.
Phải biết rằng, con hàng này vừa xuyên qua đã bị người máy giám ngục đem đi cách ly.
Xuyên việt hai ngày, chẳng nhìn thấy cậu ta một lần nào nữa.
Theo Khánh Trần dự đoán, tên này có lẽ bị ám ảnh tâm lý nữa chứ, sau đó giống Hoàng Tế Tiên xin nghỉ học.
Không ngờ, cậu ta đến trường học giống như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, đám bạn vây quanh Lưu Đức Trụ, có người lớn tiếng hỏi: "Mày xuyên việt đến đâu vậy? "
"Đúng đó, mày có thân phận gì?"
"Tại sao mày còn chưa có máy móc thay thế? Tao nhìn thấy ai xuyên việt cũng đều có mà?"
"Mày xuyên qua thật chứ? Không phải chém gió đấy chứ?"
Mọi người đứng đó ai cũng đặt câu hỏi, Khánh Trần cố gắng chen về phía trước, muốn nghe cậu ta nói tình hình sau khi bị đám người máy giám ngục mang đi đâu? Trải qua những gì?
Hình như, Lưu Đức Trụ bị hỏi nhiều quá khiến cho cậu ta nổi giận: "Tao xác thực mình xuyên qua!"
"Vậy sao mày không có máy móc trên người?"
Lưu Đức Trụ mạnh miệng: "Không phải có rất nhiều người không có máy móc trên người đó sao? Mà sở hữu máy móc thay thế là chuyện tốt lắm sao? Nói cho các người biết, tao xuyên qua đến nhà tù số 18, đã nhìn thấy Lý Thúc Đồng."
Trong lớp bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Hà Tiểu Tiểu là một người hướng dẫn trò chơi cực kỳ nổi tiếng, mà sau sự kiện xuyên việt lại càng nổi tiếng hơn.
Nhất là bên trong quần thể học sinh sinh viên.
Cho nên ai cũng biết, nhà tù số 18 là một địa phương cực kỳ quan trọng, mà Lý Thúc Đồng cũng là một nhân vật vô cùng quan trong ở Thế Giới Bên Trong.
.