Đếm ngược 40: 20: 00.
Khánh Trần giống như ngày thường, bước ra từ cánh cửa bằng hợp kim.
Điều này khiến đám tù nhân ngơ ngác nhìn, bọn họ rất ngạc nhiên bởi sau năm ngày mới nhìn thấy hắn.
Nhưng lần này, hắn cũng không tuỳ tiện đứng một góc chỗ hành lang, mà nghiêm chỉnh đứng nguyên tại chỗ.
Chờ đợi, tiếng giám ngục vang lên, sau đó mới đi theo đội hình xuống đại sảnh lấy cơm.
Đám tù nhân này tin tưởng tin đồn mấy ngày qua: Người này chọc giận Lý Thúc Đồng, nên bị giam lại vài ngày, không những thế còn chịu sự tra tấn.
Cho nên, thiếu niên này đã mất đi đặc quyền tại nhà tù số 18.
Nhưng đám tù nhân này không dám trêu chọc hắn.
Lý Thúc Đồng không sợ Khánh thị, còn bọn họ thì không.
Lúc ăn cơm, Khánh Trần và Lộ Quang Nghĩa ngồi một nơi cách xa nơi Lý Thúc Đồng ngồi.
Khánh Trần cúi đầu ăn cơm, từ tốn nhai nuốt, đảm bảo thức ăn bị nhai nát mới nuốt xuống.
Hiện tại, dạ dày của hắn rất yếu, nhất định phải cẩn thận.
Trong quá trình ăn cơm, một câu Khánh Trần cũng không nói, cứ im lặng, im lặng mà ăn.
Hắn bên này, Lý Thúc Đồng bên kia, phân biệt rất rõ ràng.
Giống như mấy ngày trước còn là bạn bè, hôm nay đã mỗi người một nơi.
Đám tù nhân xì xào bàn tán, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ Lý Thúc Đồng và Khách thị chuẩn bị chiến nhau rồi?
Mọi người đoán tiếp, xem Lý Thúc Đồng đang trông giữ vật cấm kỵ kia là thứ gì? Đáng giá để nhiều người đánh đổi như vậy sao?
Hiện tại, chỉ còn mỗi mình Quách Hổ Thiền là thoái mái nhất.
Gã ta bưng theo đĩa cơm ngồi cạnh Khánh Trần, vui vẻ nói chuyện: "Mày làm sao gây chuyện với Lý Thúc Đồng, khiến lão ta tra tấn đến tình trạng này vậy?"
Khánh Trần quay đầu qua nhìn gã: "Ngồi cùng với tôi? Không sợ làm mất lòng Lý Thúc Đồng sao?"
Quách Hổ Thiền hững hờ nói: "Hắc Đào bọn tôi, tập đoàn còn không sợ chứ đừng nói gì Lý Thúc Đồng."
"Vậy ông tìm tôi làm gì?" Khánh Trần không thích loại người nhìn như con tịnh mà miệng lưỡi dẻo quẹo, cho nên khi nói chuyện cũng chẳng nhìn đối phương thêm lần nào nữa.
"Tôi không giống những người khác.
Người khác coi trọng phía sau lưng cậu là Khánh thị.
Còn tôi coi trọng năng lực của cậu." Quách Hổ Thiền nói: "Tôi rất thành tâm, muốn mời một người tài như cậu nhập bọn."
"Không thích." Khánh Trần thẳng thắn trả lời, rồi từ từ đứng dậy.
Hắn đưa đĩa cơm cho Lộ Quang Nghĩa đi rửa, sau đó lững thững bước vào khu đọc sách.
Khánh Trần mới bước được hai bước, đã không chống lại được sự mệt mỏi của thể xác.
Cũng may, hắn nhanh nhạy chống vào bàn để không ngã xuống đất, làm cho xấu mặt.
Khánh Trần đứng thẳng dậy, tiếp tục bước đi.
Bất chợt, có hai tên tù nhân chẳng biết từ lúc nào đang đi theo sau hắn, thờ ơ bước lại gần hắn.
Ngay lúc này, Khánh Trần trông có vẻ yếu ớt bỗng quay đầu lại nhìn hai người này.
Ánh mắt thiếu niên trong suốt, đặc biệt tạo cảm giác áp lực, giống như nhìn xuyên thấu hết tất cả bị mật người bị nhìn.
Hai tên tù nhân giật mình.
Hai tên đó nhìn nhau rồi lại quyết tâm làm ra cái gì đó.
Hai tên này lấy từ trong người ta một chiếc bàn chải đánh răng đã được mài nhọn một đầu, lao về phía Khánh Trần.
Trong mắt Khánh Trần, hai đôi chân bằng máy móc của họ bắt đầu chuyển động, truyền động thuỷ lực đột nhiên bộc phát.
Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng hơi nước trong không khí giờ phút này đang dần bốc hơi.
Nhưng hai người này vừa mới lao đến bỗng nhiên hai mắt nhắm lại rơi vào hôn mê.
Khánh Trần cúi người xuống, mặc kệ cho hai tên kia bay qua.
Bọn họ bay qua người mình, sau đó lộn hơn 10 vòng trên mặt đất mới dừng lại được.
Hai người này không thể đứng dậy, ý thức bọn họ đã bị ác mộng của Lâm Tiểu Tiếu khoá chặt.
Khánh Trần ngồi xổm xuống cạnh bọn họ quan sát.
Lộ Quang Nghĩa cũng tới gần, kéo miệng hai người, dùng sức tách rời hàm răng bọn họ ra.
Đám tù nhân còn lại đưng ngây ra tại chỗ.
Tất cả mọi người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, bởi nó đến quá nhanh.
Bọn họ không biết tại sao hai tên tù nhân kia lại ra tay với Khánh Trần, cũng không rõ tại sao thời điểm ra tay lại ngã xuống.
Lộ Quang Nghĩa lấy từ kẽ răng hai người này một viên màu trắng độc dược, đưa qua cho Khánh Trần xem.
Hiện tại, Khánh Trần đã rõ, ba người hôm trước không phải đến tìm Lý Thúc Đồng, mà mục tiêu chính là.
.
.
mình.
Hôm nay, hai tử sĩ này vừa mới đến vào năm ngày trước, cùng vào với Giản Sanh.
Khi đó, mọi người đều tập trung vào Gian Sanh, nhưng dù cho lúc đó có loạn đến mức độ nào, Khánh Trần vẫn tìm ra điểm bất thường.
Mới đầu, hắn cũng không chú ý lắm, thế nhưng khi hắn bị giam ở phòng tối ngày thứ 4.
Khánh Trần ở trong sự cô độc bỗng nhiên ý thức hồi tỉnh, tỉnh táo đến mức độ mọi chuyện phát sinh đều xuất hiện tỷ mỉ trong đầu hắn lần nữa.
Thế là hắn cho đối phương một cơ hội.
Hắn một mình cô độc, yếu ớt đến không thể yếu ớt hơn.
Dùng điều này để trả lời, xem mục tiêu đối phương là ai.
Nếu như hai người này không hành động, chắc chắn hắn cũng bắt họ lại.
Còn họ hành động, đáp án ngay lập lức sẽ hiện ra.
Theo thời gian suy ra, nhóm đầu tiên tiến vào cùng hắn.
Bởi vậy, ngay từ đầu khi hắn vừa xuyên qua đã muốn giết hắn.
Nếu không phải bởi vì hắn tiếp xúc thành công với Lý Thúc Đồng, khiến đám người này e ngại thì hắn đã là người chết rồi.
Về sau, nhóm tử sĩ tiếp theo tiến vào, nhận được mệnh lệnh có chết cũng phải giết được hắn, nên mới vội vã hành động như vậy.
Cuối cùng, ai muốn giết mình, nhân tuyển khác của vị trí cái bóng sao?
Khánh Trần không thể xác định, nhưng hiện tại chỉ có mỗi suy đoán này.
Xem ra, tranh đoạt vị trí cái bóng nguy hiểm hơn so với tưởng tượng của hắn rất nhiều.
Cái bóng của tập đoàn Khánh thị chuyên làm những việc bẩn thỉu, nên tranh đoạt vị trí này cũng không từ thủ đoạn nào.
Có can đảm loại trừ người cạnh tranh mới xứng bước lên vị trí cái bóng.
Khi 9 nhân tuyển này bắt đầu tranh đoạt, họ không phải thi xem ai hoàn thành nhiệm vụ nhanh hơn, mà xem ai quyết đoán hơn, ác độc hơn.
Lúc này, 4 người máy giám ngục cũng đã chạy tới.
Song đám người máy này không làm khó Khánh Trần, mà kéo hai người này ra ngoài.
Khánh Trần biết hai người này chắc chắn gặp phải thẩm vấn và tra tấn cực kỳ ghê gớm, bởi vì chính bản thân hắn vừa mới trải qua.
"Ông chủ? Làm sao bây giờ?" Lộ Quang Nghĩa hỏi.
"Đợi bọn họ mở miệng." Khánh Trần nói xong, cũng không nhìn về đám người Lâm Tiểu Tiếu, mà bước tiếp về khu đọc sách.
.
.
.
Ban đêm, nhà tù số 18 lại quay trở về yên tĩnh.
Khánh Trần còn đang nằm trên giường suy nghĩ, thì cánh cửa bằng hợp kim phòng giam của hắn lại mở ra.
Hắn không hề ngạc nhiên, mà chậm rãi bước ra ngoài, bước xuống dưới đại sảnh.
Nơi mà Lý Thúc Đồng, Lâm Tiểu Tiếu và Diệp Vãn đang ngồi đó chờ hắn.
Đây là việc mọi người đã cẩn thận thống nhất với nhau.
Lý Thúc Đồng muốn dạy hắn điều mà không muốn người khác biết.
Cũng may, sau 9 giờ tối, đám tù nhân sẽ bị cưỡng chế trở về phòng giam.
Điều này khiến cho Khánh Trần có đủ thời gian học tập.
.
.
làm sao để trở thành người siêu phàm.
Lý Thúc Đồng nhìn Khánh Trần hỏi: "Có chuyện gì muốn hỏi sao? Trước khi học tập có thể xử lý vài chuyện khác."
"Ai muốn giết tôi?" Khánh Trần hỏi.
"Còn chưa điều tra ra." Lâm Tiểu Tiếu đứng cạnh trả lời: "Hai người này được huấn luyện rất tốt, bên trong ác mộng cũng không nói một lời nào.
Hai người này trước khi được sắp xếp vào đây, đã được chọn lựa rất kỹ càng, cho nên cũng khó điều tra ra được điều gì.
Máy móc thay thế của bọn họ cũng được làm riêng, để tránh bị điều tra xem sản xuất tại nơi nào.
Nhưng cậu yên tâm, cho tôi 7 ngày sẽ cho cậu một câu trả lời thoả mãn."
"Cám ơn." Khánh Trần gật đầu.
Lý Thúc Đồng suy nghĩ chút rồi nói thêm: "Tóm lại, mấy tên nhóc Khánh thị các cậu, muốn tranh vị trí cái bóng, nguy hiểm là không thể tránh khỏi.
Điều này cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
"Vì sao phải dùng mọi thứ vào việc tranh vị trí này?" Khánh Trần không hiểu: "Dù cho biết rằng cửu tử nhất sinh cũng không nề hà?"
Lý Thúc Đồng cười cười nói: "Bởi vì, không biết từ bao giờ Khánh thị đã có một quy định.
Muốn lên vị trí chủ nhân phải làm qua vị trí cái bóng."
.