Bóng tối biến mất, Khánh Trần vẫn như cũ, mồ hôi đầm đìa.
Hắn nhìn ra màn đêm bên ngoài cửa sổ, còn có con đường nhỏ Hành Thự nơi mình ở.
Khánh Trần vừa mới rời đi cái nhà tù u ám kia, hắn đã nhớ nhung.
Khánh Trần nhả chiếc usb trong miệng ra, sau đó nhìn lại nắm tay của mình.
Khối vàng từ Thế Giới Bên Trong vẫn còn ở đó.
Đây là một sự kiện khiến hắn mừng rỡ phát điên lên.
Bởi chuyện này có ý nghĩa cực lớn, hắn nắm lợi thế hơn nhiều so với phần lớn số người xuyên việt.
Hắn cúi đầu xuống, nhìn vào thời gian trên cánh tay.
Đếm ngược: 168 :00: 00.
Lại là 7 ngày.
Lần này trở về là 7 ngày, lần trước xuyên qua là 7 ngày.
Khoảng thời gian ở một nơi của lữ khách thời gian ngày càng dài.
Không biết sau này là thời gian là bao lâu? Có thể đến một ngày nào đó, ở bên kia cả đời mà không phải trở lại không?
Hắn không biết.
Khánh Trần cười cười.
Hắn không ngủ nữa, mà trải một tấm ga trải giường xuống đất, tiếp tục huấn luyện những động tác Diệp Vãn đã dạy cho mình.
Dù cho không có người giám sát, nhưng tu hành là việc của bản thân mình.
Đã giao hẹn, thời gian huấn luyện đến 3 giờ, nếu quay trở lại Thế Giới Bên Ngoài cũng tiếp tục kiên trì đến 3 giờ.
Hắn hít một hơi thật sâu, bắt đầu hô hấp theo nhịp độ kỳ lạ kia.
Trên gương mặt vẫn suất hiện những đường vân bằng lửa toả sáng.
Mặc kệ ở Thế Giới Bên Trong hay Thế Giới Bên Ngoài, nghiêm khắc với bản thân mới là sự tự do lớn nhất.
Có điều, hình như hắn quên một chuyện rất quan trọng.
Sau khi, Khánh Trần kết thúc buổi luyện tập, hắn ngồi dưới đất uống nước, dù cho mồ hôi không ngừng chảy xuống.
Hắn mở điện thoại ra, tìm kiếm phần mềm dịch, sau đó nhớ lại từng câu từng chữ mà cô gái Thần Đại kia nói với mình.
Cô ấy nói nhỏ một câu, giống như thì thầm bằng tiếng Nhật.
Hắn nhận định lời nói đó chứa đựng một bí mật, nên cần phải kiểm tra lại thật kỹ.
Tựa như.
.
.
Anh đến một đất nước khác du lịch, dân bản xứ mắng anh một cậu, nhất định phải dùng những câu anh không thể nào nghe hiều.
Khánh Trần dựa vào trí nhớ, từng câu từng chữ nói theo vào microphone: "こんなに 静 かに 座 っているのもよさそうですが, この 少年 の 沈 黙ぶりは 本当 にきれいですね."
Trong phần mềm dịch hiện lên dòng chữ: Ngồi im lặng thế này cũng tốt.
Nét im lặng của cậu bé này cũng rất thú vị.
Khánh Trần như chết đứng tại chỗ, cô gái này có ý gì đây?
Có điều, gia tộc Thần Đại không phải cũng dùng tiếng phổ thông sao? Ngày hôm đó cô gái này dùng tiếng Nhật là có ý gì vậy?
Hay cô ta cũng là lữ khách thời gian xuyên đến từ Thế Giới Bên Ngoài? Hay truyền thừa của gia tộc Thần Đại là bằng tiếng Nhật?
Nhưng nếu như là lữ khách thời gian, mà ngay cả tiếng phổ thông cũng có thể nói rõ ràng? Sự thật, có rất ít người đảo quốc có thể nói rõ ràng tiếng phổ thông.
Sáng ngày hôm sau, Khánh Trần vừa thức dậy đã cầm lấy điện thoại, kiểm tra trong Wechat xem có tin tức gì mới không.
Hắn mở tin nhắn Nam Canh Thần vừa gửi tới: "Khánh Trần, Khánh Trần! Mày biết Lưu Đức Trụ lớp bên cạnh thế nào không?"
Khánh Trần lúc này đã tỉnh ngủ phần nào, hắn ngồi dậy nhắn tin lại: "Có chuyện gì?"
"Mày mau tới trường học đi nhanh lên." Nam Canh Thần nhắn lại.
Khánh Trần bật dậy, mặc bộ đồng phục xanh trắng của trường phi nhanh ra ngoài.
Nhưng trước khi đi hắn vẫn đứng trước gương soi xem mặt mình còn những vân lửa hay không, sau khi phát hiện không còn mới dám đi ra ngoài.
Hắn vừa tới trường học, đã nhìn lấy đám đông rất lớn vây quanh lớp bên cạnh.
Mười mấy tên học sinh đang đứng trước cửa lớp 4 khối 11 không biết đang chờ đợi điều gì.
"Đây này." Nam Canh Thần với thân hình nhỏ bé, đang cố đưa tay lên cao vẫy vẫy gọi Khánh Trần.
Khánh Trần chen tới, nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Mày nhìn mục tìm kiếm hót này đi." Nam Canh Thần mở Sina Weibo cho hắn nhìn.
Hắn nhìn vào bỗng ngây người ra.
Người Tứ Xuyên nào đó đến Lạc Thành công tác, bỗng nhiên trở thành lữ khách thời gian, xuyên đến nhà tù số 18 ở Thế Giới Bên Trong.
Có điều, người này đã bị phát hiện ra thân phận lữ khách thời gian và bị nhốt trong ngục tối.
Xuyên qua 7 ngày, bị nhốt cả 7 ngày.
Theo người họ Giản này, có một lữ khách nào đó cũng xuyên qua nhà tù số 18, và người này trở này nhân vật rất quyền lực, có thể tự do đi trong nhà tù, cũng có người siêu phàm phục vụ người này.
Người họ Giản này hi vọng có thể tìm được lữ khách thời gian kia.
Hai người có thể thương lượng, gã bỏ tiền cũng được, chỉ hi vọng người kia có thể giúp đỡ gã ta thoát khỏi nhà tù số 18.
Khánh Trần chết đứng.
Hắn không nghĩ được, Giản Sanh lại to gan như vậy? Trực tiếp liên hệ truyền thông nhờ giúp đỡ, qua đó gặp mình hỗ trợ thoát khỏi cảnh tù tội.
Xem ra, Giản Sanh bị nhốt trong phòng giam 7 ngày, đã chịu hết nổi rồi.
Không thể phủ nhận, Giản Sanh hay Lưu Đức Trụ đúng là xui xẻo, rõ ràng là lữ khách thời gian, vừa mới xuyên qua đã bị giam giữ.
Cuộc sống xuyên việt của đám người khác muôn màu muôn vẻ, thưởng thức toàn bộ cuộc sống bên trong thành phố, có thể hưởng thụ công nghệ cao của nơi đó.
Hai người bọn họ thì tốt rồi, vừa xuyên qua đã ngồi tù.
.
.
Chuyện này còn không bằng đừng xuyên qua.
Giờ phút này, Khánh Trần hiểu tại sao mọi người lại tập trung tại cửa lớp Lưu Đức Trụ.
Dù Lưu Đức Trụ còn chưa tới trường học, nhưng có rất nhiều người sẵn sàng đứng đây chờ đợi.
Lần trước, khi Lưu Đức Trụ trở về, bởi vì muốn giữ thể diện, cu cậu đã nhận mình xuyên qua nhà tù số 18, không những thế còn được trò chuyện với Lý Thúc Đồng.
Sau này, khi đám bạn học hỏi thăm tình hình, tên này luôn tỏ ra mình là người cao cao tại thượng, thể hiện: chuyện bí mật, đừng hỏi nhiều.
Cậu ta càng không nói rõ, mọi người càng thích suy đoán.
Mọi người ngầm thừa nhận, Lưu Đức Trụ nhận được truyền thừa từ Lý Thúc Đồng, trở thành người siêu phàm
Hiện tại, Giản Sanh đã dẫn câu chuyện đến tình trạng này, đã đưa lên mục tìm kiếm hot của Sina Weibo.
Nên mọi người nghĩ ngay đến Lưu Đức Trụ.
Bởi vì, trong suy nghĩ mọi người, lữ khách thời gian xuyên qua nhà tù số 18, chỉ có một mình Lưu Đức Trụ.
Dưới mục tìm kiếm hot, đã có không ít bạn học đưa ra bình luận: "Bạn học của tôi xuyên qua nhà tù số 18.
Cậu ấy nhận được truyền thừa từ Lý Thúc Đồng."
Lúc đầu, tin tức của Giản Sanh cũng chỉ nằm trong top 40 khu vực tìm kiếm.
Nhưng khi có lời bình luận này, tin tức đó bỗng nhiên nhay một phát lên top 3 và không có dấu hiệu dừng lại.
Rất nhanh tin tức này sẽ có tiến lên nữa.
Bây giờ, tại Thế Giới Bên Ngoài, liên quan đến tin tức người siêu phàm cũng chỉ đến từ Hà Tiểu Tiểu.
.
.
Tin tức liên quan đến người siêu phàm không có nhiều.
Mà nghề nghiệp liên quan đến Lý Thúc Đồng, Hà Tiểu Tiểu từng đánh giá đó là nghê cao cấp nhất.
Hiện tại, tất cả bình luận đều thừa nhận, Lưu Đức Trụ chính là người Giản Sanh nhắc đến, chính là người thần bí kia.
.
.
Mọi người còn đang tập trung thảo luận, Lưu Đức Trụ đã đến, trên vai con đeo một chiếc cặp.
Cậu ta vừa mới đến đoạn rẽ cầu thang đã nhìn thấy rất nhiều người nhìn về phía mình, khiến cu cậu bị doạ đến mức mặt mũi trắng bệnh: "Sao vậy?"
Đám người bó tay, không ngờ chính chủ còn chưa biết chuyện gì xảy ra.
"Mày vào khu vực tìm kiếm hot chưa? Không vào đấy nhớ cầm điện thoại chứ?" Một vị bạn học lên tiếng.
"Có một người tên là Giản Sanh, nói đã gặp mày ở nhà tù số 18.
Hi vọng mày có thể nói với Lý Thúc Đồng, giúp gã ta thoát khỏi việc bị nhốt."
Lưu Đức Trụ nghe được điều này, như sét đánh ngang tai.
Sau khi cậu ta bị nhốt đơn độc 7 ngày, thân thể cũng dần trở nên mệt mỏi.
Thật vất vả mới được nằm trên giường yêu quý ngủ một giấc, tưởng mình đến lớp trễ nên không nhìn điện thoại.
Cậu ta vội mở điện thoại ra, vào khu vực tìm kiếm.
Có điều, cậu ta càng đọc càng cảm giác không đúng.
Dựa theo lời Giản Sanh nói, còn có một người tiến vào nhà tù số 18 nữa, người này mới thực sự là nhân vật lớn.
Mình chỉ là tên chịu thay.
"Con mẹ nó, cầu xin người có thể cứu tôi và Giản Sanh có được hay không?" Lưu Đức Trụ khóc thầm.
Lúc này, chuyện đã đi quá xa rồi, mình không thể nhận chuyện này được.
Lưu Đức Trụ thăm dò nói: "Thật ra, Giản Sanh nói không phải tao, mà là người khác."
Xuyên qua 7 ngày.
Thế Giới Bên Ngoài hôm qua, với Lưu Đức Trụ đã là 7 ngày trước.
Khánh Trần lặng im nhìn vở kịch này.
Trong lòng hắn suy nghĩ, có người bị để ý thay hắn cũng là điều tốt.
Nhưng nếu để hai người này ở nhà tù này cũng không phải hợp lý.
Lần sau xuyên qua, có nên nói với Lý Thúc Đồng di chuyển hai người này đến chỗ khác không?
Giờ phút này, bỗng nhiên có 4 chiếc xe xuất hiện tại cổng trường quốc tế Lạc Thành.
Đám phóng viên bước xuống, nhanh chóng đến khu vực lớp học khối 11.
Bảo vệ trường học muốn ngăn bọ họ lại, nhưng không được.
Khánh Trần nhìn thấy cảnh này vội kéo Nam Canh Thần quay trở lại lớp học.
Thời điểm này nhất định không thể lộ mặt trên truyền hình được.
Lữ khách thời gian tại Thế Giới Bên Trong, khuôn mặt không thay đổi.
Nếu hình dáng đưa lên tivi, sẽ có người nhận ra.