Sẽ có nhiều người vì Lưu Đức Trụ tới Lạc Thành.
Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân, Vương Vân, Bạch Uyển Nhi, chắc chắn sau này sẽ càng nhiều người hơn nữa.
Sự thật, những người này rất giàu có.
Khánh Trần tiếp tục nói: "Đương nhiên, hiện tại không có cách nào giúp cậu thoát tội.
Nhưng tôi có thể đảm bảo, trước khi tôi rời khỏi nhà tù số 18, cậu cũng có thể rời đi."
"Giúp thế nào?" Lưu Đức Trụ hỏi.
"Tìm mấy tên đổ oan cho cậu, bắt bọn họ nhận tội." Khánh Trần trả lời.
Lưu Đức Trụ suy nghĩ rồi đưa ra dự đoán: "Thế nhưng, ngài rời đi mà không giúp tôi thì sao? Tôi cũng không còn cách nào? Không phải thế sao?"
"Cậu còn sự lựa chọn?" Khánh Trần bình tĩnh hỏi lại.
Lưu Đức Trụ suy nghĩ một lát, rồi bất đắc dĩ nói ra: "Tôi đồng ý giao dịch này.
Tôi cần phải làm gì?"
"Tôi biết, nhất định sẽ có người bên ngoài bị thân phận của cậu hấp dẫn.
Cậu cần phải hiểu rõ yêu cầu của bọn họ, để bọn họ tin tưởng rằng, bọn họ có thể đạt được những thứ đó từ phía cậu." Khánh Trần nói tiếp: "Hay nói một cách đơn giản hơn, tập hợp đám người này cũng một chỗ."
"Sếp, ngài sai tôi làm việc cũng phải cho tôi hưởng lợi chút gì đó chứ.
.
." Lưu Đức Trụ lẩm bẩm.
"Mỗi lần hoàn thành giao dịch, đều sẽ có phần thưởng cho cậu.
Có thể cải thiện tình trạng cơm nước tại Thế Giới Bên Trong, cũng có thể cho cậu nhận được tin tức bên ngoài, hay thiết bị giải trí được mang vào phòng giam biệt lập này cho cậu." Khánh Trần hứa hẹn.
Lưu Đức Trụ ngạc nhiên, cậu ta không thể ngờ được, vị lữ khách thứ ba tại nhà tù số 18 này, có quyền lực lớn như vậy ở nơi này.
Cậu ta vẫn còn do dự: "Thế nhưng mà sếp.
.
.
Nếu tôi thừa nhận thân phận của ngài tại Thế Giới Bên Ngoài, sẽ gặp phải vô vàn nguy hiểm đó!"
Khánh Trần không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu ta.
"Sếp, ngày thứ hai sau lần trở về trước, ngài chắc hắn cũng đã nghe đến tôi bị thương." Lưu Đức Trụ kéo tay áo của mình lên, và cả ống quần nữa: "Ngài xem, vừa mới kịp đóng vẩy."
"Ừ." Lúc này Khánh Trần mới nghĩ ra.
Hắn vẫn chưa hiểu tại sao đối phương lại bị thương: "Nói rõ ràng chi tiết hơn."
"Dựa theo những người Côn Luân nói, là có người để ý đến mối quan hệ của tôi với Lý Thúc Đồng, muốn lợi dụng tôi tiếp cận Lý Thúc Đồng." Lưu Đức Trụ giải thích: "Buổi sáng, đám người này xuất phát từ Ngạc Châu, đêm thì xuất hiện tại Lạc Thành.
Người Côn Luân đã sớm phục kích ngay bên ngoài trường học, để làm một mẻ hốt gọn."
"Thì ra là vậy." Khánh Trần gật đầu.
Chẳng trách, tại sao đám người Côn Luân không xuất hiện bên trong trường.
Giờ có thể giải thích tại sao Lưu Đức Trụ mang theo vết thương đến trường.
Nguyên nhân, do đám tội phạm ở Thế Giới Bên Ngoài.
Hiện tại, vụ bắt cóc còn 9 người đang nhởn nhơ ngoài kia, cũng chính là sự kiện nguy hiểm nhất có thể nhìn thấy được.
Còn có rất nhiều ánh mắt để ý đám lữ khách thời gian, đây chính là nguy hiểm tiềm tàng.
Qua câu chuyện trên, Khánh Trần biết Lưu Đức Trụ đã gánh cho mình mối nguy hiểm từ trên trời rơi xuống kia.
Hắn thật sự không quan tâm đến Lưu Đức Trụ, nhưng vất vả lắm mới kiếm được người thế thân tốt như vậy, mà cứ để đối phương chết cách lãng xẹt thì thật sự đáng tiếc.
Khánh Trần nhìn Lưu Đức Trụ nói: "Như lời cậu nói trước kia, cần tăng lên thực lực, là gì?"
"Thuốc biến đổi gen." Lưu Đức Trụ chọn một đường đi khác, bên trong tất cả con đường trở thành người siêu phàm.
Khánh Trần nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ.
Lần suy nghĩ này kéo dài tận 10 phút.
Trong không khí này, Lưu Đức Trụ nhận đủ sự khó chịu.
Bỗng nhiên, Khánh Trần mở mắt ra: "Có thể cho cậu, nhưng tôi hi vọng cậu chứng minh được, cậu xứng đáng có được điều này.
Cũng giúp cậu hiểu được, hợp tác với tôi có lợi thế nào."
"Ngài cứ chờ xem tôi diễn đi.
Hiện tại, tôi cho ngài biết, có 4 người muốn tiếp cận làm quen với tôi.
Nhưng tôi giả vờ không để ý tới." Lưu Đức Trụ phấn khởi nói: "Ngài chắc không biết, đám người này có tiền, một chiếc đồng hồ của họ đã mấy chục vạn.
Học sinh sở hữu một chiếc đồng hồ mấy chục vạn, tôi còn chưa gặp bao giờ."
Khánh Trần thấy kỳ lạ, không phải ý cậu ta là đám người Vương Vân sao?
Lưu Đức Trụ còn nói tiếp: "Lần này trở về tôi sẽ tìm hiểu nhu cầu của bọn họ.
Nhìn điệu bộ bọn họ là biết thiếu gia nhà có tiền, hay ôi lấy đồng hồ của bọn hắn cho ngài?"
Khánh Trần nhắc nhở: "Không cần tiền mặt, cũng không cần đồng hồ, tôi chỉ chấp nhận vàng."
Tiền có thể điều tra qua số seri, đồng hồ lại càng có ký hiệu rõ ràng, những thứ này đều để lộ manh mối.
Có rất ít người đã lập ra một loại tiền ảo, giao dịch an toàn nhắm che dấu thân phận, nhưng thật ra không phải như vậy.
Muốn che dấu thân phận bằng cách giao dịch tiền ảo, phải được sự trợ giúp từ phía sàn giao dịch.
Sàn giao dịch là gì? Đây chính bên đưa tất cả các loại tiền ảo vào một chỗ, điều này khiến cho người ngoài muốn điều tra nguồn cung nguồn cấp của tài chính sẽ vô cùng khó khăn.
Nhưng người điều hành sàn giao dịch chính là bên thứ ba.
Nếu như họ có ý định chạy trốn, người nắm dữ tiền ảo sẽ mất cả chì lẫn chài.
Cho nên, Khánh Trần cảm thấy chỉ có vàng mới là thứ đáng tin cậy nhất.
"Đúng rồi, ngài biết trường trung học quốc tế Lạc Thành đúng không?" Lưu Đức Trụ hỏi.
"Ừ." Khánh Trần gật đầu.
"Tôi học lớp 4 khối 11.
Tại lớp 3 khối 11 có một thằng ngu có ý định muốn làm quen với tôi.
Thằng đó dựa vào group Wechat của lớp thêm bạn với tôi.
Tôi đã điều tra ra thằng đó rất nghèo nên không đồng ý, sau này nó liên tục thêm bạn tôi hai lần nữa, tôi mới đồng ý." Lưu Đức Trụ nói: "Thế mà vừa mới thêm bạn với tôi, đã kéo tôi vào một nhóm chát nào đó, mà bên trong toàn bán tất với trợ giúp tìm đàn bà bao nuôi.
.
."
Khánh Trần ngày càng hoang mang, đây không phải Nam Canh Thần thì còn ai vào đây nữa.
Nếu không có mặt nạ, chắc chắn Lưu Đức Trụ nhìn vào biểu hiện của hắn mà đoán ra chút gì đó.
"Sếp, tại Thế Giới Bên Ngoài tôi liên hệ với ngài thế nào?" Lưu Đức Trụ cẩn thận hỏi.
Khánh Trần cười cười trả lời: "Cậu yên tâm đi.
Tôi sẽ liên hệ với cậu."
Hắn nói xong bèn xoay người ra khỏi phòng giam biệt lập.
Mãi đến khi cánh cửa kim loại đóng lại, Khánh Trần mới từ từ hô hấp lại bình thường.
Sau khi hắn cởi mặt nạ, những đường vân lửa trên gương mặt nhanh chóng biến mất.
Biến đổi giọng nói, đây là tác dụng thứ hai của thuật hô hấp.
Khánh Trần từng có suy nghĩ, nếu mình dùng âm thanh thật đến trò chuyện, không sớm thì muộn Lưu Đức Trụ sẽ nhận ra.
Nhưng lần trước sử dụng máy đọc sách mà lần này bỗng nhiên nói chuyện cũng không ổn lắm.
Cho nên, cứ để đến khi Lưu Đức Trụ phát hiện ra, Khánh Trần sẽ trực tiếp giải quyết vấn đề này.
Đây mới là hành động khiến đối phương loại bỏ nghi ngờ tốt nhất.
Thật sự, hắn rất lo Lưu Đức Trụ không phát hiện ra vấn đề này, đến lúc đó mình phải dùng máy đọc sách trò chuyện thì thật sự.
.
.
Vất vả.
.
.
Lưu Đức Trụ một mình trong phòng giam, ngẩn người ra nhìn cánh cửa bằng hợp kim.
Trong đầu cậu ta hiện giờ chỉ hiện lên hình ảnh chiếc mặt nạ mèo quái dị kia.
Trên chiếc mặt nạ, từng đường vân trắng đỏ đan xen nhau một cách hợp lý.
Cậu cảm nhận được có một khí tức quỷ dị nào đó luôn nhìn mình chằm chằm.
Mạnh mẽ và thần bí.
Lưu Đức Trụ không sao hiểu được.
Mình không cách nào đi theo Lý Thúc Đồng được, thì đi theo người được ông ấy chọn cũng là lựa chọn rất tốt rồi.
Cậu đã nghĩ ra được, bản thân mình không phải nhân vật chính tại thế giới này.
Có lẽ, người đeo mặt nạ mèo sẽ là.
Bên ngoài cửa, Lý Thúc Đồng và Lâm Tiểu Tiếu, Diệp Vãn đều đang chờ đợi.
"Đây là bạn học của con sao? Ta còn tưởng tại Thế Giới Bên Ngoài ai cũng như con, điều này khiến ta sợ hãi vô cùng.
Nhưng khi nhìn thấy cậu bé kia, mọi sợ hãi đều tan biến." Lý Thúc Đồng nói: "Ý cậu ta thế nào?"
Khánh Trần chần chừ giây lát rồi nói: "Con cần một loại thuốc biến đổi gen."