"Thuốc biến đổi gen?" Lý Thúc Đồng ngạc nhiên nói: "Cho người bên trong sao?"
"Vâng." Khánh Trần gật đầu.
"Vì sao?" Lâm Tiểu Tiếu tò mò: "Phần dược phẩm này muốn kiếm không phải là dễ, đã thế còn làm tên đó mạnh lên là sao?"
"Tôi cần phải chứng minh với người tại Thế Giới Bên Ngoài là có thể giúp họ tìm được những thứ họ cần.
Với lại, cần phải cho cậu ta chút năng lực tự bảo vệ mình, chứ không dễ bị người ta bắt được tra tấn cũng không hay."
Lưu Đức Trụ không có dũng khí.
Lâm Tiểu Tiếu mới tra tấn sơ đã khai ra hết.
Để một người như vậy thay mặt mình, đối diện với toàn bộ Thế Giới Bên Ngoài, Khánh Trần vẫn có cảm giác lo lắng.
Cho nên hắn đổi một góc độ suy nghĩ khác: Nếu cậu ta bị bắt chắc chắn sẽ khai, vậy mình giúp cậu ta không bị bắt là được.
Lâm Tiểu Tiểu thở dài: "Hình như suy nghĩ vậy cũng đúng.
.
."
Khánh Trần nhìn Lý Thúc Đồng nói: "Con cần phải tạo dựng cho mình tầng tầng lớp lớp tường chắn, mới có thể giúp mình ẩn nấp an toàn.
Dù cho Lưu Đức Trụ không phải bức tường cứng rắn, nhưng hiện tại con chỉ có thể sử dụng được cậu ta."
Tại Thế Giới Bên Ngoài, Khánh Trần còn có Giang Tuyết, Lý Đồng Vân, hay Nam Canh Thần, đây đều là bạn bè của hắn.
Nếu dùng những người này làm tường chắn gió cho mình sẽ hại bọn họ.
Cho nên, Lưu Đức Trụ là sự lựa chọn tốt nhất, mà hiện tại hắn cũng chỉ có một mình Lưu Đức Trụ để chọn.
Hắn nhìn Lý Thúc Đồng tiếp tục nói: "Sư phụ, ngài còn thiếu con một điều để trao đổi, con sẽ dùng điều đó đổi thuốc biến đổi gen."
Lý Thúc Đồng từ tốn trả lời: "Con là đệ tử của ta, không cần dùng hai từ điều kiện để trao đổi."
"Cũng không thể nào đi đường đều phải vịn vào tay ngài được." Khánh Trần trả lời.
"Hay." Lý Thúc Đồng cảm thấy, có lẽ mình nhìn thấy ở đối phương sự kiên trì cùng tỉnh táo, nên mới chọn làm người thừa kế của mình.
Đây là loại tính cách cực kỳ ưu tú, có thể khiến người ta đi xa hơn.
Lý Thúc Đồng nói tiếp: "Với lại, con vừa giúp ta mang đến mấy thế cờ tàn, cho nên lại thiếu con một lần nữa.
Vì vậy, lần này giúp còn kiếm về một phần thuốc biến đổi gen, xem như vẫn thiếu còn một cái yêu cầu."
"Cảm ơn sư phụ." Khánh Trần nghiêm túc nói lời cảm ơn.
.
.
Ngày hôm sau, trước thời điểm chỉ còn lại 1 giờ đếm ngược, cánh cửa bằng hợp kim phòng giam Lưu Đức Trụ lại lần nữa mở ra.
Cậu ta lại lần nữa nhìn thấy chiếc mặt nạ hình mèo kia.
Người đó còn cầm theo một chiếc vali trên tay.
"Đây là.
.
." Lưu Đức Trụ hoảng sợ, không hiểu chuyện gì.
"Những điều tôi nói sau đây, cậu nhất định phải nhớ thật kỹ." Khánh Trần lạnh lùng nhìn đối phương, giao tất cả nhiệm vụ khi trở về Thế Giới Bên Ngoài.
Cho tới khi hắn nói ra hết, mới chậm rãi mở chiếc vali ra.
Bên trong chứa hai si lanh, giống như được ướp lạnh.
Một cái để thử phản ứng của da, xem cơ thể có dị ứng với dược phẩm không.
Cái còn lại là thuốc biến đổi gen, trong silanh bằng pha lê trong suốt có chứa chất lỏng màu xanh.
Chất lỏng này giao động, tạo thành hình sóng khiến người nhìn say mê.
Bên ngoài ống silanh còn ghi dòng chữ, Lý thị- FDE-005.
Khánh Trần để vali ở lại, trước khi đi còn dặn dò: "Trước tiên tiêm lọ thử phản ứng kia, nếu có cảm giác đau như cắt có nghĩa thuốc có tác dụng, có thể sử dụng ống thứ hai.
Sau khi tiêm xong mũi đầu tiên, cơn đau kéo dài 15 phút.
Còn tiêm xong mũi thứ hai, cơn đau kéo dài khoảng 5 tiếng.
Nếu như cậu không có dũng cảm tiêm hai mũi này, thì chẳng có chút giá trị nào."
Thuốc biến đổi gen FDE của Lý thị được đánh số từ 001 đến 005.
Nếu muốn cường hoá cơ thể mình, nhất định phải tiêm từ 005, rồi sau đó tiếp tục tiêm 004, 003, 002, 001.
Mỗi lần tiêm cách nhau 1 tháng, theo thứ tự giảm dần, năng lực ngày càng mạnh mẽ.
Nếu như ngay lần tiêm đầu tiên là FDE- 001, người đó lập tức chết.
Lúc đầu, Lâm Tiểu Tiếu đưa cho hắn liều thuốc này không kèm theo vali.
Dưới yêu cầu của hắn, anh ta mới tìm về một chiếc vali.
Khánh Trần giải thích, nếu đặt thuốc biến đổi gen vào vali, mới cảm giác được sự quý trọng của nó.
Loại biến đổi gen này có ưu thế rất lớn: Khả năng hấp thụ rất cao, hiệu quả thấy được tức thời, không gây tổn thương đến cơ thể.
Có điều, thuốc biến đổi gen cũng có chỗ thiếu hụt, nếu như so sánh, 005 giống như cấp F, còn 001 chỉ bằng cấp B.
Đây chính là giới hạn của thuốc biến đổi gen FDE.
Thêm một điều nữa, FDE- 001, FDE- 002, cực kỳ hiếm.
Trên thị trường hầu như không tìm thấy.
Lâm Tiểu Tiếu đã nói, đây là còn đường tắt nhanh nhất trong số những đường tắt, nhưng cũng là con đường ngắn nhất.
Qua điều này, Khánh Trần đã hiểu, còn đường của mình đi là xa nhất, nhưng cũng dài nhất.
.
.
"Này, hai anh thử nói xem.
Sau khi tên đó dùng xong thuốc thử da, sẽ tiếp tục tiêm vào thuốc biến đổi gen chứ?"
Bên ngoài hành lang mờ tối trước phòng giam biệt lập, Khánh Trần nhỏ giọng hỏi.
Hắn sau khi ra khỏi phòng cũng không rời đi luôn, mà yên lặng chờ đợi.
15 phút vừa qua, Lưu Đức Trụ trong phòng không ngừng kêu gào thảm thiết.
Thật sự, Khánh Trần có chút đánh giá thấp sức mạnh của thuốc thử da kia.
Nhưng nghe thấy hành động Lưu Đức Trụ làm ra, hắn có thể hiểu được mức độ cơn đau kia đến tình trạng nào.
"Không biết được." Lâm Tiểu Tiếu nói: "Thuốc biến đổi gen tạo ra những cơn đau từ sâu trong tuỷ, rất nhiều người dùng qua thuốc thử da lập tức từ bỏ.
Bởi họ không có lòng tin chịu đựng được cơn đau ấy trong 5 tiếng đồng hồ."
Diệp Vãn bên cạnh cũng lên tiếng: "Trong thế gian, muốn thu được thành quả đều phải trải qua đắng cay.
Muốn có sức mạnh, tất nhiên phải chịu đau đớn.
Dù cho đạt được thành quả nhanh nhất như thuốc biến đổi gen."
"Còn Giác Tỉnh Giả thì sao?" Khánh Trần đột nhiên hỏi: "Không phải các anh từng nói, Giác Tỉnh Giả sau một đêm đã biến thành người siêu phàm đấy sao?"
"Phần lớn Giác Tỉnh Giả nhận một tác động siêu cường từ bên ngoài kích thích: "Diệp Vãn giải thích: "Cũng có thể do hoàn cảnh khổ sở, nên tích tụ sự đau đớn ngày này qua tháng nọ."
Cuối cùng, tiếng la hét thảm thiết của Lưu Đức Trụ đã dừng lại.
Ba người đứng một góc trên hành lang thì thào bàn tán, đợi chờ tiếng kêu gào kia lần nữa vang lên.
Điều đó chứng minh, Lưu Đức Trụ dùng hết can đảm, tiêm mũi tiêm thứ hai.
Chỉ có điều, Khánh Trần đã đánh giá cao ý chí của Lưu Đức Trụ, sau khi cậu ta tiêm vào mũi tiêm thử da, đã không còn can đảm tiêm mũi thứ hai.
Rất nhiều người mơ ước cao xa, thậm chí còn chuẩn bị tư tưởng để bản thân mình một bước lên trời.
Nhưng khi thật sự tiếp xúc với nỗi đau đớn, bọn họ mới biết được mình phải đối mặt với điều gì.
Họ lựa chọn lùi bước.
Lúc này, Diệp Vãn bỗng nhiên móc một thỏi vàng từ trong túi ra đưa cho Khánh Trần: "Ông chủ nói anh đưa cho chú."
Khánh Trần lắc đầu: "Tôi đã nói rồi, không muốn vịn vào bất cứ một ai để đi đường."
Diệp Vãn cất thỏi vàng vào trong túi, giọng ồm ồm nói ra: "Hành động của cậu giống với những gì ông chủ dự đoán."
"Vậy tại sao anh còn lấy ra?" Khánh Trần tò mò.
"Làm cho có hình thức ấy mà.
.
.
Ông chủ nói rồi, cậu có thể không cần.
Nhưng ngài ấy là sư phụ, không thể không cho."
Khánh Trần: ".
.
."
Lúc này, Lâm Tiểu Tiếu lại lấy từ trong túi ra hai thiết bị màu đen rất mỏng, lớn bằng nửa bàn tay, trông giống như một chiếc điện thoại mini.
Anh ta nhét vào tay Khánh Trần.
Khánh Trần nghi ngờ hỏi: "Đây là vật gì vậy?"
"Một cái cho cậu, còn cái kia cho Lưu Đức Trụ.
Đồ chơi này mô phỏng thiết bị thu nhận sóng di động.
Nó hoạt động một cách độc lập, có kênh ước tính, cân bằng, phát hiện, giải mã, phản hồi CSI.
.
.
Nhưng công dụng chỉ có một, duy nhất có thể gửi được văn bản.
Tại Thế Giới Bên Trong, chỉ có những gián điệp mới sử dụng loại vật dụng này." Lâm Tiểu Tiếu trả lời.
"Làm sao anh biết tôi cần cái này?" Khánh Trần hỏi Lâm Tiểu Tiếu.
"Không phải anh đưa cho chú, mà ông chủ nói anh làm vậy." Lâm Tiểu Tiếu nhún vai: "Ông chủ nói, làm một người sư phụ có một số việc phải suy nghĩ hộ đệ tử mình, món đồ chơi này có thể giúp chú che dấu tung tích tại Thế Giới Bên Ngoài, với tính cách của chú món đồ này nhất định cần.
Nhưng ông chủ cũng có nói, món đồ chơi này dùng cơ hội giao dịch cuối cùng của cậu để đổi.
Sau này, nếu muốn ông chủ giúp chú phải lấy đồ chơi tại Thế Giới Bên Ngoài ra đổi, còn giá trị của món đồ ấy thế nào tự cậu suy xét."
Giao dịch, giống như một trò chơi giữa thầy trò hai người Lý Thúc Đồng.
Lão biết, lòng tự trọng của Khánh Trần rất mạnh, không muốn thành một tên ăn mày.
Lão cũng vui vẻ bảo vệ sự tự tôn ấy.
Khánh Trần nhìn thiết bị truyền tin trong tay, sau đó quay lại hỏi: "Với tính cách của tôi có lẽ cần.
.
.
Tính cách của tôi là gì?"
Diệp Vãn bỗng nhiên lên tiếng: "Ông chủ cảm thấy chú là người ngấm ngầm."
Khánh Trần: ".
.
."
Trong hành lang dài âm u, Khánh Trần nhìn lại thời gian đếm ngược còn 1 phút: "Tên này không dám tiêm rồi, hành động thôi."
Lưu Đức Trụ mồ hôi đầm đìa, mệt không gì tả nổi, bỗng mở to hai mắt nhìn cánh cửa hợp kim lần nữa được nâng lên.
Sau đó, cậu ta nhìn thấy Diệp Vãn cà Lâm Tiểu Tiếu lao tới.
"Đừng, đừng! Có gì có thể bàn bạc sau." Lưu Đức Trụ la lớn lên.
Một giây sau, Diệp Vãn đã đè tên này trên giường, còn Lâm Tiểu Tiểu cầm trên tay ống silanh quơ mũi tiêm trước mặt, rồi đâm một cái vào mông.
"Mẹ nó!"
Lưu Đức Trụ nằm im trên giường, thân thể duỗi thẳng băng như xác chết.
Không chỉ có thể, nhân lúc tên này há miệng kêu lớn, Diệp Vãn nhanh chóng nhét thiết thị truyền tin vào trong miệng cậu ta.
Đếm ngược: 00: 00: 00
Về không.
Lưu Đức Trụ còn chưa kịp hét một tiếng nào tại Thế Giới Bên Trong, thì nhóm lữ khách thời gian đã rơi vào trong bóng tôi.
Đau đớn sẽ không bị bóng tối nuốt mất, nó sẽ bám theo Lưu Đức Trụ đến tận Thế Giới Bên Ngoài.
Khánh Trần đoán được, khi đối phương trở về, tiếng hét tích tụ trong cuống họng ấy, nhất định khiến cả khu dân cư bên trong giật mình tỉnh dậy.
Đêm nay, một đám paparazzi tại Lạc Thành, nhất định sẽ có một đêm không ngủ.