Hiện tại, Lý Đồng Vân đang ở cùng với Giang Tuyết.
Từ lúc Côn Luân gửi tin tức tới, thông báo cho tất cả lữ khách thời gian trong danh sách.
Giang Tuyết đã đến trường học đón Lý Đồng Vân, sau đó ở lỳ trong trung tâm thương mại.
Suy nghĩ cách đối phó.
Thêm nữa, Giang Tuyết mua cho Lý Đồng Vân một chiếc điện thoại, để thuận tiện cho việc liên lạc.
Bây giờ, bên ngoài rất nhiều nguy hiểm, có điện thoại dễ dàng hơn rất nhiều.
Lý Đồng Vân sao chép một tin nhắn Côn Luân gửi cho Giang Tuyết, chuyển qua cho Khánh Trần.
Khánh Trần ngồi phân tích từng câu từng chữ, nhằm tìm kiếm ý đồ rõ ràng nhất.
Trong tin tức, Côn Luân nhắc nhở, tại Lạc Thành đã có ba lữ khách thời gian mất tích.
Những người này thời gian trước đã lộ thân phận trên internet, rất có thể bởi vậy đã lộ ra vị trí gia đình mình.
Hiện tại, Lạc Thành có khoảng 200 lữ khách thời gian, trong đó một phần năm số người rơi vào tình trạng nguy hiểm.
Hi vọng, các người sau này đừng dễ dàng để lộ thận phận, nhất định phải chú ý an toàn.
Côn Luân cũng không nói họ phái người đến bảo vệ, xem ra lực lượng của họ còn rất mỏng.
Khánh Trần suy nghĩ: Không ngờ số lượng lữ khách thời gian nhiều như vậy, còn có những người đang cố gắng ẩn nấp nữa.
Những người kia vội vàng tiến vào Lạc Thành, còn chưa có thời gian điều tra kỹ lưỡng.
Cho nên, chỉ cần người bị lộ không ở nhà, đám người kia sẽ không tìm thấy mục tiêu.
Kiều như, bọn họ biết địa chỉ nhà Giang Tuyết, nên đến địa chỉ đó bắt cóc.
Song, Giang Tuyết không ở nhà, bọn họ sẽ không biết tìm mục tiêu ở đâu.
Phải khen ngợi suy nghĩ này của Lý Đồng Vân, không ngờ cô bé phán đoán tình huống tốt vậy.
Thế nhưng.
.
.
Hai mẹ con đến nhà mình ở.
.
.
điều này ổn chứ?
Bây giờ không phải thời điểm đắn đo suy nghĩ, Lý Đồng Vân đưa ra yêu cầu.
Hai người lại có quan hệ hợp tác, tương lại còn va chạm rất nhiều tại Thế Giới Bên Trong, dù còn nhiều lăn tăn nhưng vẫn phải giúp.
Thôi được rồi, sau này hai bên có không hợp tác nữa, chuyện này không thể không giúp: "Hôm nay là thứ 6, anh sẽ về sớm.
Chúng ta hẹn gặp nhau lúc 5 giờ 40 tại trung cư nhá.
Trước tiên anh về nhà, xem xét đường đi lại có ai theo dõi không cái đã."
Buổi chiều, rất nhanh đã tới thời gian học buổi chiều đã hết, Lưu Đức Trụ tìm cơ hội gửi tin tức cho Khánh Trần: "Ông chủ, tôi đã lấy được thông tin mang tính đột phá của mấy học sinh chuyển trường rồi.
Bây giờ còn chưa nói rõ giao dịch là gì, nhưng bọn họ đã đồng ý việc thanh toán bằng vàng.
.
.
Có điều, ông chủ, vàng thì tôi không cần chia, có thể giúp tôi cải thiện một chút tình hình trong phòng giam được không? Tôi ở bên trong đó sắp phát điên rồi."
Khánh Trần tìm một nơi không có ai, rồi nhắn lại một tin 'xem biểu hiện của cậu' lên thiết bị truyền tin.
Sau đó trốn học.
.
.
.
Bên trong chung cư 4 Hành Thự còn chưa có động tĩnh gì, cũng chẳng có mấy người đi đường.
Khánh Trần cầm trên tay đồ ăn, từ từ đi dưới bóng dàn cây cổ thụ ven đường.
Đã qua đầu thu, lá của hàng cây ngô đồng bắt đầu rơi xuống, có lẽ đây là thời điểm đẹp nhất tại chung cư số 4.
Lần này, 9 tên bị truy nã kia khác hoàn toàn 2 tên lưu manh lần trước.
Bọn chúng lên kế hoạch cụ thể, có tổ chức đàng hoàng, trốn truy nã đã lâu mà còn chưa bị bắt.
Tổ chức tội phạm kiểu này là loại nguy hiểm nhất.
Khánh Trần nhìn tất cả mọi việc, trong lòng không ngừng thống kê những người đi đường.
Tất cả người này đều là hàng xóm tại chung cư, ngày nào hắn cũng đã thấy.
Không có người lạ.
Hắn liếc nhìn về phía ban công nhà Giang Tuyết, tất cả đồ vật chưa có người đụng tới.
Ngay cả cái màn cửa hình hoa văn buông xuống từ sáng cũng không thay đổi gì.
Không có người ẩn nấp trong nhà.
Khánh Trần đứng ở ban công gửi tin nhắn cho Lý Đồng Vân: "Vào đi, anh đã kiểm tra rồi, thoải mái mà vào."
Không lâu sau, Giang Tuyết, Lý Đồng Vân, một lớn một nhỏ, cần thận mở hé cánh cửa rồi nghiêng người bước vào nhà.
Giờ phút này, cô bé Lý Đồng Vân mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn đáng yêu cực kỳ.
Khánh Trần cười: "Cháu không phải lữ khách thời gian, bọn chúng sẽ không tìm đến đây.
Với lại, bọn chúng là tội phạm truy nã, sẽ cố gắng không làm lớn chuyện."
Lý Đồng đứng trong phòng liếc nhìn hắn, cô bé không ngờ anh Khánh Trần nói dối mà tim không đập loạn, vô cùng tự nhiên.
Giang Tuyết cười: "Lần này nhờ có cháu.
Mặc dù cô biết bên ngoài cũng có thể trốn được, nhưng ở bên ngoài vẫn có chút lo lắng.
Cháu và Tiểu Vân ngồi xem tivi đi, để cô chuẩn bị cơm nước cho hai đứa."
Giang Tuyết nói xong, lập tức xắn tay áo bước vào phòng bếp.
Khánh Trần xúc động.
Cô Giang Tuyết mãi mãi dịu dàng ấm áp.
Lý Đồng Vân đứng bên nhỏ giọng nói: "Mẹ em hiền lành đúng không?"
Khánh Trần xoa đầu cô bé, nhỏ giọng trả lời: "Tại Thế Giới Bên Trong, em chắc hẳn nghe đến việc Lý Thúc Đồng đúng không? Nói anh nghe chút, tập đoàn suy nghĩ sao về việc này?"
"Cũng chẳng có ý hay để kể." Lý Đồng Vân ngồi trên ghế salon, đung đưa đôi chân nhỏ nhắn nói: "Em nghe chị ở Thế Giới Bên Trong nói, Lý Thúc Đồng đã yên lặng quá nhiều năm, lần này đột nhiên xuất hiện nên khiến nhiều người kinh ngạc."
Khánh Trần lấy từ trong tủ ra một tấm chăn, và một cái đệm.
Ngôi nhà này dù có hai phòng ngủ, một phòng khách, nhưng một phòng ngủ đến cái giường cũng không có, mà hiện tại chứa rất nhiều đồ vật hắn đã chuẩn bị lúc trước.
Hắn nói với Lý Đồng Vân: "Đêm, em với mẹ ngủ trong phòng anh, hai người cố gắng ngủ chật tý.
Còn anh ngủ tại phòng khách."
"Vậy cũng không hay lắm." Ngoài miệng Lý Đồng Vân tỏ ra khách khí, song không hề từ chối.
Cô bé cười nheo con mắt lại giống hình trăng lưỡi liềm: "À, anh Khánh Trần, lúc Lý Thúc Đồng ăn cơm ở nhà hàng Nhật Quang, anh ở đâu thế?"
"Anh?" Khánh Trần nhìn cô bé: "Anh đang ngồi trên tàu, chỉ có thể thấy được cao tốc Vĩnh Hằng khi nó bay qua."
"Ồ." Lý Đồng Vân không hỏi nhiều nữa: "Tập đoạn có cái nhìn khá mơ hồ với vấn đề này.
Họ đều có suy nghĩ chờ đợi, chờ xem các nhà khác làm ra hành động trước.
Nhưng ai cũng không có ý định làm chim đầu đàn."
Khánh Trần hỏi tiếp: "Đúng rồi, sao Lý Thúc Đồng phải vào tù?"
Lý Đồng Vân nhìn hắn rồi nói: "Em cũng không biết, với lại em còn nhỏ tuổi, muốn xem hồ sơ của người ấy cũng không tốt.
Được rồi, em đã nói với anh nhiều tin vậy rồi, anh cũng nên dùng cái gì đó trao đổi đi chứ?"
Khánh Trần suy nghĩ rồi nói: "Anh có thể chia sẻ với em vài tin tức ở Thế Giới Bên Ngoài.
Hà Tiểu Tiểu nói tới nhóm chat, cần phải tìm hiểu thêm.
Nhưng nếu gia nhập vào trong đó, nhất định phải có số liệu căn cứ chương trình tại Thế Giới Bên Trong, tránh trường hợp anh ta tìm tới.
Hiện tại, anh nghi ngờ, Hà Tiểu Tiểu không phải một người, mà là một tổ chức, bọn chúng đang lên kế hoạch gom nhóm lữ khách thời gian vào một chỗ.
Đương nhiên, mới chỉ là suy đoán."
Lý Đồng Vân nghiêng đầu qua nói: "Anh Khánh Trần, anh chia sẻ tin tức bên ngoài là bởi vì sợ nói ra tin tức ở Thế Giới Bên Trong, khiến thân phận bị lộ sao?"
Khánh Trần cười trả lời: "Em đoán xem?"
Nhưng lúc này, hai người đã nghe thấy.
.
.
Trên lầu, có tiếng ghế đổ xuống sàn nhà.
Trung cư này đã xuống cấp quá nhiều, đến mức độ cách âm giữa các nhà vô cùng kém, chứ đừng nói gì âm thanh ghế đổ xuống sàn.
Nhưng có một vấn đề, Khánh Trần và Lý Đồng Vân đều biết, trên ngôi nhà đó hiện tại không có người?