Lộ Viễn mở hết tốc lực.
Trong đầu hắn giống như bóng tối xuất hiện một tia sáng, vừa đau đớn vừa sung sướng.
Anh ta cúi xuống nhìn đùi của mình, thấy máu đang chảy ra, trên bắp còn dính một miếng sắt nhỏ.
Thì ra mình cũng bị thương.
Nhưng so với việc bắt được đám tội phạm kia, vết thương ấy có là gì.
Anh ta đến phía trước toà nhà, lúc này đã trông thấy một chiếc xe MPV đang từ từ đến trước cầu thang tầng một.
Đúng như dự đoán.
Trong bóng tối hành lang, có bốn tên tội phạm, vác một cái bao tải được đan bằng chất liệu đặc biệt.
Bên trong cái bao tải đó hẳn là thứ gì rất nặng, ngay cả sợi hoá học cũng bị biến dạng.
Trong bốn người, có một tên cầm đầu nhìn Lộ Viễn.
Đối phương không ngờ phản ứng của Lộ Viễn lại nhanh như vậy, nhưng gã ta cũng cóc thèm để ý.
Bọn hắn ném bao tải về phía sau xe, rồi lần lượt ngồi vào chiếc MPV.
Chỉ để lại một người phía ngoài xe, tên này lấy một khẩu súng ngắn từ hông ra, ngắm về phía Lộ Viễn.
Cơ bắp chân Lộ Viễn bống nhiên bộc phát ra lực lượng khổng lồ, thậm chí thay đổi hẳn so với tốc độ vừa rồi.
Chỉ nhìn thấy anh ta và đám người bên cạnh lướt về phía trước, giống như dự đoán được đường đạn đối phương, dễ dàng tránh né.
Người không thể nhanh hơn đạn, nhưng có thể di chuyển nhanh hơn súng.
Trong nháy mắt, đôi giày thể thao của Lộ Viễn đã rách, lộ ra các đầu ngón chân.
Anh ta không quan tâm điều này, chỉ lớn tiếng hô: "Tiểu Ưng, đụng nó cho tôi?"
Sau đó, nhảy lên một cái.
Phía cuối con đường nhỏ, tiếng động cơ gầm rú, một chiếc xe taxi bỗng nhiên xuất hiện.
Tiểu Ưng ngồi trong xe nhấn lút chân ga.
Phần đuôi xe, do bị tăng tốc đột ngột nên bánh bị kéo lê.
Trên bầu trời, Lộ Viễn giương nanh múa vuốt lao về đám tội phạm.
Nếu khoảnh khắc này dừng lại, nó sẽ trở thành kỷ niệm đầy ý nghĩa.
Giống trong đời một người, sẽ có lúc nhiệt huyết sôi trào.
Một giây sau, chiếc xe taxi đâm vào đầu chiếc MPV, Tiểu Ưng vì phát đâm này đã bị ngất đi.
Tên tội phạm cầm súng kia chết lặng giây lát.
Chờ tên này tỉnh táo lại đã thấy Lộ Viễn lao tới trước mặt, giống như đạn pháo đập vào người mình.
Trước khi tên đó hôn mê, còn nghe rõ tiếng xương ngực của mình bị vỡ.
Trên xe, có tên tội phạm định lao xuống hỗ trợ, đã bị Lộ Viễn bật dậy đạp cho một phát trở vào.
Tên tội phạm đó bị đạp trở vào đó, bay thẳng tắp đến vách xe phía bên.
Chỉ một giây sau, tất cả mọi người trong khu chung cư đều nghe thấy Lộ Viễn hét lên: "Đánh bọn nó."
.
.
Ở một nơi, đám người Lộ Viễn không nhìn thấy, Khánh Trần nhìn xuyên qua khe hở giữa rèm và cửa sổ, yên lặng nhìn hết mọi diễn biến.
Hắn đã biết, Lộ Viễn là người siêu phàm.
Nhưng hắn không rõ đối phương có phải đã được tiêm thuốc biến đổi gen hay không? Hay là Giác Tỉnh Giả? Người thừa kế?
Nếu như thuốc biến đổi gen, cũng không thể xác định đối phương sử dụng loại nào.
Thuốc biến đổi gen có rất nhiều loại.
Nội bộ tập đoàn Lý thị có ba loại là FDE, FDD, FEE.
Mà Khánh Trần tìm cho Lưu Đức Trụ là loại bộc phát cơ bắp ở dưới chân.
Có thể khiến người sở hữu lực bộc phát mạnh hơn, chạy nhanh hơn.
Tóm lại, Khánh Trần chỉ cần đảm bảo Lưu Đức Trụ không bị bắt dẫn đến khai ra, cho nên muốn cậu ta chạy nhanh hơn để không bị bắt.
Lúc này, hắn nhìn thấy thành viên Côn Luân tiến lên, cuối cùng bắt gọn đám tội phạm bỏ trốn.
Lộ Viễn bị thương, nên đi dùng xe cứu thương đi trước, cùng với đám Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân.
Khánh Trần nhìn thấy nhóm Hồ Tiểu Ngưu không hề có vết thương nào, có lẽ chỉ bị đánh cho ngất đi.
Trong chung cư, đang có rất nhiều nơi bị chăng giây cách ly, còn có người chuyên nghiệp đến kiểm tra từng ngõ ngách xem có còn quả bom nào được đặt tại đây hay không?
Đây là tổ chức tội phạm vô cùng nguy hiểm.
Hiện tại đã có 4 người bị bắt, bên ngoài vẫn còn 5 người nữa không biết trốn ở nơi nào.
Qua chuyện này, Khánh Trần đã nhận thức đầy đủ hơn về bọn tội phạm kia, còn chúng khôn ngoan và nguy hiểm hơn rất nhiều so với tưởng tưởng của hắn.
Đây là đám người vượt xa những binh lính bình thường.
Mặc dù bọn họ không được trang bị vũ khí cấp cao.
Nhưng đối phương được tổ chức đâu ra đấy, mỗi lần hành động sẽ vạch kế hoạch tỉ mỉ.
Có điều, Khánh Trần vẫn nghi ngờ, trong số 5 người đang lẩn trốn kia, chắc chắn có người ở trong ngành, hơn nữa còn có máy móc thay thế đẳng cấp cao.
Khánh Trần quay đầu lại nói với Giang Tuyết và Lý Đồng Vân: "Được rồi, đã không sao.
Nhưng chúng ta không nên ra ngoài vào lúc này, vẫn nên tập trung ăn cơm cái đã."
Giang Tuyết tới trước mặt người thiếu niên: "Cám ơn cháu, không có cháu thì hôm nay cô và Tiểu Vân đã gặp nguy hiểm rồi.
.
.
Để cô hâm lại đồ ăn cho nóng trước."
Lúc trước, dù cho Giang Tuyết đã chuẩn bị hết đồ ăn, song ba người làm gì dám ăn, đến mức độ đồ ăn đã lạnh ngắt.
Trong phòng khách, Lý Đồng Vân nhìn Khánh Trần.
Cô luôn có cảm giác người anh này không giống người bình thường, dù cho gặp phải bất kỳ chuyện gì, vật gì cũng có thể biến chuyện không thể thành có thể.
"Anh Khánh Trần, anh làm cách nào gọi đám người Côn Luân đến vậy?" Lý Đồng Vân nháy mắt hỏi.
"Dùng đầu gọi tới." Khánh Trần cười cười.
Hắn biết hôm nay mình đã để lộ một vài chi tiết, người bên ngoài chắc chắn không đoán được.
Nhưng có lẽ Lý Đồng Vân sẽ sớm nghĩ ra chuyện gì đó, đoán được một số chi tiết.
Có điều, Khánh Trần hình như cũng không quan tâm lắm chuyện bị cô bé này phát hiện bí mật của mình.
Hắn sờ lên đầu cô bé nói: "Em còn sợ sao?"
"Vẫn còn chút." Lý Đồng Vân hỏi: "Anh Khánh Trần, em biết anh không muốn người ta phát hiện thân phận, nhưng nếu em gặp nguy hiểm tại Thế Giới Bên Trong, anh sẽ đến cứu em sao?"
Khánh Trần suy nghĩ chút rồi trả lời: "Chắc chắn."
Lý Đồng Vân vui vẻ gật đầu, nhưng ngay sau đó cô bé lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Giấu người khác cũng không sao? Vậy mà một cô bé như mình cũng dấu, quá đáng.
Mình vẫn còn nhỏ mà, một cô bé thì có ý đồ xấu xa gì cơ chứ."
Khánh Trần cười, không trả lời vấn đề này.
Thợ săn cao cấp, luôn xuất hiện với vị trí con mồi.
Từ khi xuất hiện Thế Giới Bên Trong, mọi người luôn cảnh giác cao độ với nguy hiểm.
Khánh Trần vẫn cho rằng, trước khi mình đủ khả năng bảo vệ bản thân, thì cố gắng nguỵ trang càng lâu càng tốt.
Đêm nay, Lý Đồng Vân và Giang Tuyết sẽ nghi ngờ: Hắn gọi người Côn Luân đến bằng cách nào?
Hai người có lẽ không biết Lưu Đức Trụ đã tới đây, người Côn Luân cũng không dễ dàng nói bí mật này cho người khác.
Cho nên, Lý Đồng Vân còn chưa có dữ liệu đầy đủ để xâu chuỗi ra mà đưa ra phỏng đoán chính xác nhất.
Nhưng, nếu cô bé phát hiện ra điểm quan trọng là Lưu Đức Trụ, dù cho cô không đoán được tất cả sự thật, cũng có thể biết một phần rất lớn.
Giang Tuyết đứng trong phòng bếp, các ngón tay vẫn còn run run.
Nếu như lúc đó Lý Đồng Vân tắt tivi.
Nếu Khánh Trần không nhắc Giang Tuyết tiếp tục xào rau?
Bọn họ đã gặp nguy hiểm.
Giang Tuyết bưng đồ ăn nóng hổi trở về.
Không biết vì nguyên nhân gì, người cô luôn dịu dàng kia hiện giờ không sợ hãi nữa, ngoài mặt thể hiện ra sự vui vẻ: "Ăn cơm ăn cơm.
Tiếc rằng hai đứa còn nhỏ không thể uống rượu, nếu không chúng ta uống chai bia chúc mừng đã sống sót sau tai nạn, bởi vì tiểu Trần quá giỏi."
Lý Đồng Vân hùa vào: "Anh Khánh Trần tuổi cũng đã lớn, anh ấy có thể uống được mà."
Khánh Trần gắp đồ ăn bỏ vào miệng, cảm thấy kỳ lạ.
Giang Tuyết nhìn thấy sắc mặt hắn, vội gắp một miếng trứng gà bỏ vào miệng.
Cô đã hiểu ra chuyện gì.
Thì ra lúc xào rau sợ quá, cô quên bỏ muối.
Cô không nói điều gì, chỉ có khuôn mặt là đỏ lên.
Khánh Trần vội vàng nói: "Lúc ấy sợ quá nên việc này cũng bình thường, cháu lúc ấy cũng sợ."