Hai từ nội gián này với một học sinh là quá xa vời.
Đến cả Lưu Đức Trụ cũng không tin nổi.
Khánh Trần kéo một cái ghế ngồi trước mặt cậu ta: "Những lời tôi nói tiếp đây, hi vọng cậu ghi tạc từng câu từng chữ vào đầu.
Bởi vì chuyện này liên quan đến mạng sống của cậu."
"Hiện tại, báo cho cậu một tin mừng.
5 tên tội phạm truy nã còn lại, đang quanh quẩn bên ngoài Home Stay Vân Thượng.
Bọn chúng trang bị đầy đủ súng ống, xem ra ý định khống chế tất cả mọi người bên trong đó.
Bọn chúng đã quan sát từ phía xa nên chưa xác định được vị trí cụ thể của cậu."
Lưu Đức Trụ sợ hãi.
Trước đó một giây, cậu ta còn suy nghĩ cách trả lời Khánh Trần, sau đó từ từ thăm dò xem Khánh Trần có biết cậu ta giấu mất một thỏi vàng không?
Nhưng hiện tại, cậu ta lại phát hiện ra, không biết tính mạng của mình có còn được đảm bảo hay không?
Lưu Đức Trụ bật người dậy, nước mắt không tự chủ được đã xuất hiện: "Ông chủ, có phải người của ngài ở cạnh đó hay không? Ngài mau nói bọn họ cứu tôi đi.
Đám người Côn Luân từng nói, bọn kia rất đáng sợ."
Khánh Trần chán ghét nhìn cậu ta: "Bình tĩnh, ít ra cậu cũng có thể sống thêm hai ngày.
Với lại, bọn chúng có bắt được cậu cũng để lợi dụng thân phận của cậu tại Thế Giới Bên Trong, sẽ không giết người đâu mà sợ."
Lưu Đức Trụ nói: "Vậy cũng không được, bị bắt được bọn chúng sẽ biến tôi thành con vật trở hàng.
Thêm nữa, đám người Côn Luân nói, nếu người bình thường không có giá trị lợi dụng, bọn chúng sẽ giết người diệt khẩu.
Chỗ tôi còn có hơn bốn mươi bạn học, là hơn bốn mươi mạng người nữa đấy."
Khánh Trần ngạc nhiên, giết người bình thường giệt khẩu?
Chết tiệt.
Nam Canh Thần gặp nguy hiểm.
Những tên tội phạm bị truy nã kia không biết Nam Canh Thần cũng là lữ khách thời gian.
Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi nói: "Sau khi trở về, tôi cần cậu làm hai chuyện."
"Ông chủ, ngài nói đi." Lưu Đức Trụ ngồi nghiêm túc lắng nghe.
Khánh Trần nói: "Chuyện thứ nhất, cậu cần phải làm đầu tiên là lập tức để các bạn học mỗi người một phía chạy trốn, chỉ còn cách này mới không bị đám tội phạm dần dần vây vào thế bắt ba ba trong rọ.
Một điều nữa, là đừng nên gặp phải khó khăn mà cách nào cũng thử là tìm kiếm du khách khác xin hỗ trợ, bởi vì đám tội phạm này có súng.
Mục tiêu của bọn chúng là những lữ khách thời gian, không phải người bình thường."
Lưu Đức Trụ lo lắng: "Ông chủ, chạy trốn được không?"
Khánh Trần nói: "Cậu chỉ có thể đánh cược bọn chúng chưa hoàn toàn chắn hết lối ra, trừ cách đó ra không còn cách nào khác."
Lưu Đức Trụ tập trung nhớ thật kỹ chuyện thứ nhất cần làm.
Khánh Trần nói tiếp: "Chuyện thứ hai, nếu các người không thể chạy trốn, điều này dẫn đến bị gom lại giam giữ cùng một chỗ.
Khi đó tôi cần cậu dùng hết khả năng của mình, hỏi xem trong nhóm học sinh chuyển trường từ Hải Thành, cái đêm họ bị bắt đó, có ai bị nhốt ở một nơi tách biệt so với những người còn lại hay không? Còn nữa, trong hai ngày tiếp theo, cậu phải ngồi nhớ lại xem, có ai trong buổi tiệc đang diễn ra mà rời đi, hoặc lúc nào cũng cầm theo điện thoại nhắn tin hay không?"
Lưu Đức Trụ suy nghĩ: "Ý ngài là nội gián khả năng trong nhóm đó?"
"Mặc dù tôi cảm thấy điều này không hợp lẽ thường, nhưng có khả năng nhất." Khánh Trần trả lời.
Bởi vì, trong những ngày này, chỉ có 4 người đó đã tiếp xúc với đám tội phạm.
Mặc dù đám người bọn họ tiếp xúc đều đã bị tóm cũng như cắt đứt liện lạc.
Nhưng ai có thể biết lúc bọn họ bị bắt đã xảy ra chuyện gì?
"Đương nhiên, những bạn học khác cũng nằm trong diện tình nghi.
Hai ngày này, cậu không cần làm điều gì, chỉ cần suy nghĩ thật kỹ vấn đề này là được.
Khánh Trần dặn dò xong bèn quay người ra khỏi phòng tạm giam.
Chỉ có thể ở lại hai ngày, nên hắn cần phải tranh thủ xem mình làm được những gì.
Thế nhưng, khi hắn chuẩn bị ra khỏi cửa, bỗng nhiên quay người lại nhìn chằm chằm vào Lưu Đức Trụ.
Khánh Trần luôn có cảm giác, hình như mình đã bỏ qua điều gì.
Mà đó lại là tin tức quan trọng nhất.
Con ngươi Khánh Trần biến hoá, máu trong người điên cuồng di chuyển.
Hắn đang xem lại mọi việc trong đầu.
Nơi đó chắn chắn có điều hắn muốn biết.
Tiếng bước chân, tiếng nổ, tiếng súng, từng sự việc nhỏ nhanh chóng ập đến.
Khánh Trần đi đến ngôi nhà của Giang Tuyết bị đám tội phạm phá hỏng.
Hắn đứng đó nhìn lại sự việc, lặng im suy nghĩ: Đám tội phạm tiến vào Lạc Thành, nhanh chóng bắt được 3 người lữ khách thời gian, mà mục tiêu thứ tư là Giang Tuyết.
Ngay từ đầu, đám bắt cóc còn chưa hướng về Lưu Đức Trụ.
Bởi vì bọn chúng không dám, cũng cảm thấy bắt người này không có lời.
Bọn chúng nhận định, Lưu Đức Trụ là truyền nhân của Lý Thúc Đồng.
Nếu như bọn họ bắt Lưu Đức Trụ, là muốn đánh cược tại Thế Giới Bên Trong, Lý Thúc Đồng có tìm được bọn chúng hay không? Rồi qua đó giết bọn chúng?
Thua cuộc tương đương với mất mạng.
Mà bọn tội phạm này, tại Thế Giới Bên Trong khống chế rất tốt những người vận chuyển hàng cho mình thì mới có thể làm ăn lâu dài.
Còn Lưu Đức Trụ ở trong tù, sao bọn họ có thể tiến vào khống chế được?
Cho nên, mục tiêu của bọn chúng không phải Lưu Đức Trụ, mà là đám người Hồ Tiểu Ngưu.
Đám học sinh chuyển trường từ Hải Thành này rất dễ dàng khống chế, biến bọn họ thành con vật vận chuyển hàng hoá, hay để gia đình đám người này ở Thế Giới Bên Ngoài bỏ tiền chuộc cũng là ý hay.
Sở dĩ bọn họ còn chưa hành động trước 12 giờ là bởi vì, không muốn Lưu Đức Trụ biết được tin tức này chạy tới Thế Giới Bên Trong.
Bởi vì, chỉ cần như vậy, bọn chúng có ít nhất hai ngày trong đó để nghĩ cách giải quyết.
Lưu Đức Trụ sẽ là người thứ nhất bọn chúng muốn diệt khẩu.
Khánh Trần mở to mắt nhìn Lưu Đức Trụ: "Là ai đề nghị thay đổi giờ xuất phát?"
Giọng Lưu Đức Trụ có vẻ yếu: "Có một học sinh chuyển trường tên là Bạch Uyển Nhi."
Khánh Trần ngạc nhiên, Bạch Uyển Nhi sao?
Điều này không hợp lý.
Hắn không hỏi nhiều nữa, mà bước ra khỏi phòng giam.
Bên trong hành làng tối om, Diệp Vãn tò mò hỏi: "Hình như hai ngày vừa rồi xảy ra không ít chuyện."
"Vâng." Khánh Trần gật đầu: "Có người muốn bắt cóc lữ khách thời gian, để vận chuyển đồ vật cho chúng.
Bọn này hành động bất chấp tất cả, nhóm này ban đầu có 9 người, giờ chỉ còn 5 người.
Hiện tại, bọn chúng đang vây quanh Homestay Lưu Đức Trụ đang ở."
"Homestay là gì?" Lâm Tiểu Tiếu hỏi.
"Là một loại nhà nghỉ giống nhà dân để cho người ta thuê nghỉ ngơi." Khánh Trần giải thích.
"Chú cũng gặp nguy hiểm sao?" Diệp Vãn hỏi.
"Em tạm thời còn không biết mình có bị dính vào hay không?" Khánh Trần tháo mặt nạ mèo xuống nói: "Em cũng không quan tâm việc sống chết của Lưu Đức Trụ."
Hắn nhìn thỏi vàng trong tay mình.
Hiện tại, Lưu Đức Trụ chính là công cụ cho mình kiếm tiền, mà công việc này vừa mới bắt đầu đã có nguy cơ phải chấm dứt.
Điều này không phải quan trọng nhất.
Điều hắn lo lắng chỉ là việc sống hay chết của Nam Canh Thần.
"Đi thôi." Khánh Trần nói với Diệp Vãn.
Diệp Vãn ngạc nhiên: "Đi đâu?"
"Đi huấn luyện." Khánh Trần nói rất tự nhiên.
Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu nhìn nhau, bọn họ không ngờ tâm lý của Khánh Trần lại vững vàng đến vậy.
Vừa rồi còn không ngừng suy nghĩ giải quyết nguy cơ.
Mà sau đó giống như một người khác bắt đầu quay lại guồng quay huấn luyện.
Khánh Trần nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của hai người, bình tĩnh nói: "Dù cho em không huấn luyện cũng chỉ ngồi không lo lắng vớ vẩn, chờ khi trở về mới tính được.
Còn không bằng dồn hết tinh thần vào việc đề cao thực lực, để cho bản thân mình sau này có gặp tình huống như vậy, cũng có năng lực đối phó."
Lâm Tiểu Tiếu thở dài, đúng thật chỉ có người thiếu niên trước mặt này mới xứng kế thừa năng lực của ông chủ.
Cậu ta còn chưa thấy nhiều việc sinh tử, lại có thể sử dụng tâm lý tỉnh táo tuyệt đối áp chế hoàn toàn nỗi sợ hãi của bản thân.
Sau đó từ rất nhiều con đường, lựa chọn một con đường chính xác nhất bước đi.