Một nhà tù chứa hơn 3 nghìn người, chỉ vì Lý Thúc Đồng lo lắng đệ tử của mình không đủ thời gian luyện tập, nói không cho bọn chúng ra ngoài, lập tức bọn họ sẽ không được ra.
Giống như, ý nghĩa tồn tại của nhà tù này, đều bởi vì Khánh Trần.
Lâm Tiểu Tiếu đợi Lý Thúc Đồng về phòng ngủ, mới xúc động nói: "Ông chủ vẫn là tính cách ấy, quá tuỳ hứng."
Diệp Vãn suy nghĩ rồi nói: "Dù sao, Kỵ Sĩ hiện tại, có mỗi một người nối dõi.
Nên ông chủ làm ra hành động như vậy cũng không quá đáng lắm."
"Đúng rồi." Lâm Tiểu Tiếu nói: "Hai tên tử sĩ hôm trước chúng ta bắt được, anh giết rồi."
Khánh Trần: "? ? ?"
Lâm Tiểu Tiếu bổ sung: "Yên tâm, trước khi tiễn bọn chúng anh đã thẩm vấn rồi.
Có lẽ 4 phòng Khánh thị giở trò bẩn này, nhưng nguyên nhân tại sao bọn họ muốn giết chú thì anh không biết."
Giờ phút này, Khánh Trần mới nhận thức được, cái người luôn nở nụ cười mỉm với mình, thật ra cũng không phải thuộc dạng hiền lành gì.
Chỉ có điều, khi đối mặt với kẻ địch sẽ khác, mà với bạn bè sẽ khác.
Diệp Vãn bỗng nhiên lên tiếng: "Có một chuyện chúng ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ, thực tế trước mắt, cao tầng Khánh thị đều biết sự tồn tại của chú, đã thế chú còn có hôn ước với gia tộc Thần Đại.
Nhưng có một vấn đề, người bên ngoài cực kỳ ít người biết chú em.
Tại thời điểm trước khi xuyên qua, cậu chưa hề tham dự hoạt động nào của gia tộc, hay lộ mặt ra bên ngoài.
Chắc có lẽ, trong gia tộc chỉ có mình cậu."
Khánh Trần nhíu mày: "Có lẽ bởi vì em không quan trọng? Nên không một ai thừa nhận vị trí của em."
Lâm Tiểu Tiếu lắc đầu: "Nói cậu không quan trọng cũng không phải.
Chú em có thể thay thế một xuất của phòng ba, tham dự vào việc tranh đoạt vị trí cái bóng.
Nói cậu là kẻ vứt đi cũng đúng, vì ngay cả tộc nhân chi cũng không bị đối xử lạnh nhạt đến vậy."
"Mặt khác." Diệp Vãn nói: "Anh điều tra thông tin của chú trên internet, mà không tài nào tìm được một thông tin nào, giống như cậu là người vô hình vậy.
Không phải bởi vì cậu là loại vô danh tiểu tốt, mà có người xoá đi.
Điều này cực kỳ mâu thuẫn."
Nói xong, hai người Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu nhìn chằm chằm Khánh Trần.
Khánh Trần nhíu mày: "Các anh nhìn em làm gì? Em sao biết được đã xảy ra chuyện gì."
"Haiz, quá chán." Lâm Tiểu Tiếu thất vọng: "Việc này khiến anh tò mò vô cùng, tưởng chú có thể cho anh chút đáp án cơ chứ."
Diệp Vãn nói: "Lãng phí thời gian hơi nhiều rồi đấy, tập luyện thôi.
Mà trước khi bắt đầu, anh cần nhắc lại cho chú một vấn đề, là ông chủ nói không sai, tính mạng con người mỏng giòn.
Chỉ cần cậu nắm giữ được phương pháp, giết người cũng không khó lắm."
Xương ngực vỡ, hô hấp sẽ khó khăn, sau đó lá phổi bị tổn thương, cuối cùng ngạt thở mà chết.
Lá lách bị rách, máu chảy ra nhiều, rất nhanh cũng bị chết.
Cho nên cách giết người đơn giản nhất là tập trung sức đánh vào một bộ phận, sẽ khiến đối phương mất khả năng chiến đấu.
Nhưng thời đại dần dần thay đổi, những chiến sĩ sẽ cố gắng tập luyện giảm bớt các bộ phận yếu hại, từ từ cải tạo thân thể.
Có người sẽ sử dụng vật phẩm mô phỏng sinh vật gắn lên cổ, dùng thứ đó để tránh cho việc bị người khác cắt cổ.
Còn có người thay đổi khớp nối, để cho mình đạt được cực hạn khả năng bộc phát.
Nhưng có một chỗ thường xuyên bị đám chiến sị máy móc coi nhẹ: phòng hộ nội tạng.
Khánh Trần nghe đến đây bèn cảm thấy kỳ lạ: "Chờ chút đã, chúng ta đều hiểu, nội tạng vô cùng quan trọng.
Chắc chắn phải có rất nhiều người gắn sinh vật mô phỏng làn da ở những vị trí này chứ?"
Diệp Vãn trả lời: "À, quan trọng là Nano sinh vật mô phỏng làn da vô cùng quý.
Một centimet vuông lên đến mười mấy vạn tệ.
Nên bình thường chẳng có mấy người có thể bảo vệ tất cả các vị trí nội tạng, bởi vì diện tích quá lớn."
Khánh Trần đã hiểu, thì ra nghèo mới là lý do hạn chế thực lực nhất.
Diệp Vãn giải thích thêm: "Dựa vào lời nói của cậu.
Những tên tội phạm đã thay thế máy móc loại thô sơ kia, chắc hẳn cũng không có cách nào bảo vệ những vị trí nội tạng."
Hay nói cách khác, Diệp Vãn phán đoán đám người đó không đủ tiền mua sinh vật mô phòng làn da bằng hợp kim có diện tích lớn như vậy.
"Lá lách có điểm khác biệt, bởi vị trí nằm của nó.
Xương sống không bảo vệ được, mà xương sườn lại càng không, dù đâm từ phía lưng hay phía bụng cũng đều đâm được." Diệp Vãn giải thích: "Có một điểm quan trọng là không phải ai cũng biết cách bảo vệ nó."
Với lại, một khi bị đối phương đâm rách lá lách, như vậy không cần quan tâm đến nữa, vì người đó chắc chắn chết.
Diệp Vãn hỏi tiếp: "Sau khi trở về cậu có thể tìm được dao không?"
Khánh Trần suy nghĩ: "Dao gọt trái cây có được không?"
"Không được." Diệp Vãn trả lời: "Nếu là dao gọt trái cây bình thường, thì ngay cả áo đám tội phạm có khi đâm còn không được."
Diệp Vãn nói xong bèn đi lên tầng 6, mở cánh cửa bằng hợp kim ra.
Một lúc sau, anh ấy cầm theo một con dao bấm trở về.
Các căn phòng giam khác, phạm nhân còn đang ngủ, bị tiếng mở cửa hợp kim đánh thức, bọn hò mờ hồ nhìn thấy hình dáng Diệp Vãn vào phòng, cầm dao rời đi, nhanh chóng hoàn thành chuỗi hành động.
Diệp Vãn đưa con dao bấm dài bằng bàn tay cho Khánh Trần: "Dựa vào miêu ta của chú em, anh đoán cậu có thể cầm được thứ này trở về.
Dùng thứ đồ chơi này để chiến đâu đi."
Khánh Trần ngạc nhiên: "Đồ vật này em chẳng cảm nhận được chút khoa học kỹ thuật nào."
Diệp Vãn lắc đầu: "Ông chủ cho."
"Đồ vật này thực sự cần thiết trong luyện tập sao?" Khánh Trần hỏi.
"Ừ." Diệp Vãn gật đầu: "Chú không những phải quen thuộc tất cả cách tấn công và cách phòng vệ của đối thủ, mà còn phải quen thuộc với vũ khí mình sử dụng, cảm nhận được nó."
"Vâng, vậy hiện tại chúng ta bắt đầu làm gì?" Khánh Trần hỏi.
"Muốn công kích vị trí yếu hại, phải biết được nó nằm ở đâu." Diệp Vãn nói: "Nhưng vì mỗi người thân thể cao lớn khác nhau, cân nặng khác, có đôi khi xương cốt cũng khác, cho nên vị trí yếu hại cũng không giống nhau.
Cậu cần phải giết nhiều người, luyện đi luyện lại, mới có thể tính toán chuẩn xác được."
Diệp Vãn nói xong bèn đưa cho Khánh Trần một đôi mắt kính: "Đeo lên, dùng chúng nhìn trong đêm."
Sau đó, toàn bộ nhà tù bỗng nhiên tối đen, thế giới rơi vào bóng tối.
Diệp Vãn dẫn Khánh Trần tới một cửa một căn phòng giam.
Hai người đợi cánh cửa từ từ mở lên, sau đó Diệp Vãn tiến vào, khống chế một tên tù nhân như đã từng khống chế Lưu Đức Trụ.
Anh ta không thèm quan tâm đên tên tù nhân kia không ngừng giãy dụa, mà chỉ vào phía dưới xương sườn người này, rồi nói cho Khánh Trần nghe: "Chú nhìn này, đây là điểm yếu hại, bên trong chính là lá lách, một dao xuyên qua chỗ này, tên đó chắc chắn phải chết."
Diệp Vãn nói xong, tiếp tục dẫn Khánh Trần tới một căn phòng giam khác.
Không một câu nói thừa, vô cùng tiết kiệm thời gian.
Anh ta tiếp tục đè một tên tù nhân đang sợ hãi không hiểu chuyện gì ra, sau đó bắt đầu giảng cho Khánh Trần nghe chỗ khác biệt giữa hai người.
Vì sao chúng lại có sự khác biệt này, như thế nào sử dụng sức phán đoán bản thận nhận biết thật nhanh điểm ấy.
Từ một giờ đêm đến sáu giờ sáng, Diệp Vãn lập đi lập lại hành động đó ròng rã 5 tiếng đồng hồ, dẫn Khánh Trần đến sờ toàn bộ hơn 3 nghìn tên tù nhân.
Khánh Trần cảm thấy mình giống như đang học giải phẫu, nhưng khác biệt so với sinh viên y khoa bình thường.
Hắn có hơn 3 nghìn thi thể người để tăng cường kinh nghiệm.
Với Khánh Trần, đêm nay là một đêm vô cùng đặc sắc.
Nhưng với những tù nhân trong nhà tù số 18 này, lại không phải vậy, với họ đêm này vô cùng kinh khủng.
Mỗi người bọn họ đều đã trải qua một chuyện giống hệt như nhau: Cửa phòng giam mở lên, bóng tối tràn vào.
Sau đó, một tên to lớn tiến vào khống chế bọn họ, kèm theo đó là lời nói cho một người khác nghe: "Chú nhìn, đây là vị trí lá lách, chỉ cần một dao đâm vào chắc chắn sẽ chết."
Cái này so với những bộ phim kinh dị giả lập, còn kinh dị hơn gấp mấy lần những bộ phim đáng sợ nhất.