Tại Hải Thành, Hồ Tiểu Ngưu đã từng đến khu tập bắn hợp pháp được nhà nước cấp phép.
Cậu ta từng nghe giáo viên ở đây giảng giải.
Không cần nghĩ đến việc tại sao đám tội phạm này có được súng.
Chỉ riêng việc kiếm được ống giảm thanh trong nước cũng không dễ dàng gì, đám buôn lậu chuyên nghiệp cũng rất ít buôn thứ đồ chơi này.
Với lại, phần lớn ống giảm thanh không hề giống trong phim, khiến âm thanh hạ thấp đến vậy.
Món đồ này cùng lắm có thể giảm âm lượng từ 140 về 120, không đột biến mấy.
Ống giảm thanh luôn được truyền hình phóng đại, thành món đồ thần thoại.
Có điều, rất ít loại súng sau khi phối hợp với ống giảm thanh, kèm theo tốc độ đạn giúp cho âm thanh hạ xuống cực nhỏ.
Khẩu Glock 34 mà tên tội phạm kia cầm trong tay chính là một trong số đó.
Hồ Tiểu Ngưu hiểu được, đám người này vô cùng chuyên nghiệp, thậm chí trong số họ có người đã từng tham gia tổ chức lính đánh thuê bên nước ngoài.
Lưu Đức Trụ rơi vào tuyệt vọng, biến đổi này quá mức đột ngột.
Ông chủ chỉ nhắc mình là có tội phạm quanh đây, nhưng không hề báo cho mình bọn chúng giả làm cảnh sát.
Hồ Tiểu Ngưu hít một hơi thật sâu rồi nói: "Làm theo bọn họ."
Ba người bọn họ bị họng súng dí vào lại trong sân.
Cùng lúc đó, cửa sau có 5 người tiến vào cầm súng khống chế nhân viên khách sạn Vân Thượng, ông chủ khách sạn, và hai thành viên Côn Luân từ trong khách sạn đi ra.
Những người này hành động còn nhanh hơn suy đoán của Khánh Trần.
Trước 0 giờ, đã điều tra rõ ràng nơi này, sắp xếp đâu ra đó, vừa mới trở lại đã ra tay.
Bọn họ lựa chọn lúc này mới hành động, bởi vì sợ thành viên Côn Luân báo cho nhau tại Thế Giới Bên Trong, cho nên dùng cách này để tối ưu hoá thời gian nhất có thể.
Có vài bạn nữ đang đứng tại chỗ không ngừng la hét.
Một tên tội phạm đã bắt đầu đưa súng lên, bóp cò súng, viên đạn bay thẳng đến bắp chân một thành viên Côn Luân, vô cùng dứt khoát gọn gàng.
Thành viên Côn Luân ngã xuống, miệng mím lại, không để phát ra một tiếng kêu rên nào.
Một tên tội phạm khác chuyển hướng họng súng lên người Hồ Tiểu Ngưu, Lưu Đức Trụ, lạnh lùng nói: "Ngậm miệng vào, nếu không bạn học của bọn mày sẽ chết ngay lập tức.
Còn bên ngoài Homestay, có rất nhiều người vô tội cũng sẽ chết.
Bọn mày nhìn xem, người bạn Côn Luân này rất thông minh, biết rằng nếu mình càng kêu lớn càng hấp dẫn những người vô tội bên ngoài.
Song, cả cái núi Lão Quân này, sẽ chẳng có ai cứu nổi các người đâu.
Càng nhiều người tới đây, thương vong sẽ càng lớn."
"Với lại, thằng nhóc này hiểu rất rõ.
Có thể đến cứu các người, nhanh nhất cũng phải 6 tiếng nữa mới có thể đến đây.
Cho nên, bọn mày trật tự cho tao, nếu không muốn chọc chuyện này lớn thêm."
Thành viên Côn Luân ngã xuống từ từ nhắm chặt mắt lại, cơn đau càng lúc càng dữ dội, khiến cho mồ hôi không ngừng túa ra.
Nhưng anh ta vẫn như cũ, không nói một lời nào.
Lúc này, một tên tội phạm mặc áo đen, đến trước đám học sinh.
Gã ta mỉm cười nói: "Thật sự vui mừng vì có thể gặp mọi người tại núi Lão Quân này.
Đừng nên hoảng sợ, bọn tao không có hứng thú với đám người thường chúng mày, chờ tao bắt hết đám người lữ khách thời gian ở đây, sẽ dẫn bọn chúng đi ngay.
Cho nên, bọn mày liệu mà nghe theo lời bọn tao chút, được không? Nếu như mọi người phối hợp tốt, chuyện này rất nhanh sẽ kết thúc."
Trong đám bạn học, Vương Vân bỗng nhiên lên tiếng: "Mọi người đừng hoảng sợ, đừng nên hại chết đám người Hồ Tiểu Ngưu."
Hồ Tiểu Ngưu và Chương Thiên Chân liếc mắt nhìn nhau, không biết họ đang suy nghĩ điều gì?
Còn Lưu Đức Trụ chỉ có một suy nghĩ trong đầu: Đám tội phạm này không chỉ có 5 người, tin tức của ông chủ sai rồi.
Lúc này, tâm trí các học sinh vô cùng sợ hãi.
Bọn họ sợ súng và sợ những bạn của mình đang bị khống chế kia.
Lời nói kia như một lời động viên, khiến mọi người bình tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng sụt sịt nho nhỏ.
Vừa rồi, tiếng hét vang lên bên trong homestay Vân Thượng khiến mọi người bên ngoài chú ý.
Homestay bên cạnh, chủ nhà đang chuẩn bị đồ ăn ngày mai cho khách, bỗng nhiên bỏ tạp dề xuống, bước ra bên ngoài.
Người này đứng ở đường lớn, nhìn vào bên trong cánh cổng quan sát.
Ông ta nhìn thấy một vị mặc đồng phục cảnh sát đứng ngay tại cổng, giống như đến phiên trực của người này.
Lòng tò mò của ông ta thúc đẩy ông tiến lại gần hỏi: "Đồng chí cảnh sát, nhà bên cạnh có chuyện gì vậy?"
Người trung niên mặc đồng phục cảnh sát từ tốn trả lời: "Có tên say rượu phá đám, đừng xem nữa, trở về đi."
"À à, vâng." Người chủ này gật đầu, dự định trở về homestay của mình.
Nhưng ông ta vừa đi vừa cảm giác có điều không đúng.
Ông chủ nhẹ nhàng lấy từ trong túi của mình ra chiếc điện thoại.
Ông ta định khi về nhà mình sẽ gọi cảnh sát hỏi thăm chút tình hình.
Có điều, không chờ ông ta đến được nhà của mình, đã cảm thấy phía sau mình bị một chiếc dao lạnh buốt, đâm xuyên qua sương sườn ông ta, thọc sâu vào phổi, lên tận trái tim.
Người đó vừa đâm vừa dùng bàn tay có đeo găng tay bịt mồm ông chủ homestay, sau đó kéo ông ta vào bên trong Homestay Vân Thượng.
Tiếp theo, người mặc đồng phục cảnh sát lại lần nữa bước ra ngoài cổng, sau đó đóng chặt cổng lớn homestay Vân Thượng, giống như anh ta chỉ đứng canh công từ nãy đến giờ không hề nhúc nhích.
Cánh tay người này lúc nào cũng đặt ngay tại hông.
Lúc này, bên trong Homestay Vân Thượng, tất cả mọi người đã được tập trung về phía sân sau.
Nhóm học sinh bị doạ cho ngồi ôm đầu run rẩy.
Mà đám tội phạm thì cầm theo một chiếc túi đen, đến tịch thu điện thoại từng người.
Trước khi bọn chúng bỏ điện thoại vào trong túi, còn cẩn thận tắt máy đi.
Lưu Đức Trụ, Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân cũng bị gom vào cùng chỗ này.
Một tên tội phạm mặt sẹo đến trước mặt ba người, tên nay nhẹ nhàng mở ra chiếc túi đen.
Ba người ngoan ngoãn lấy điện thoại của mình bỏ vào trong đó.
Nhưng tên tội phạm này không hề đi luôn, mà đứng đó nhìn chằm chằm Hồ Tiểu Ngưu.
Hồ Tiểu Ngưu thở dài, cậu ta lấy từ trong túi quần ra một chiếc điện thoại khác, bỏ vào trong túi.
Tên tội phạm cười khẩy, sau đó dồn cả ba người vào một nhóm cùng đám bạn học.
Một tên tội phạm mặc áo đen khác đến trước mặt Lưu Đức Trụ.
Tên này mỉm cười nói: "Tao cho mày một cơ hội, nói cho tao biết.
Vì sao khi mày trở về đã phát hiện ra hành động của bọn tao? Còn nữa, mày còn biết rất rõ bọn tao đã vây quanh chỗ này rồi?"
Lưu Đức Trụ ngậm miệng, tay chân run rẩy, thật sự hiếm thấy vẻ mặt cứng rắn ấy.
Tên tội phạm vẫn bình tĩnh cười nói: "Mày không nói đúng không? Vậy theo tao đoán.
.
.
mày còn có một người bạn là lữ khách thời gian đang ở bên ngoài đúng không?"
Lưu Đức Trụ bỗng nhiên cảm giác được, đám người này dù đã đoán ra được điều gì, nhưng không hề hoảng hốt.
Chẳng lẽ, bọn chúng còn có át chủ bài chưa lật? Hoặc là, đám tội phạm vẫn chưa lộ ra toàn bộ?
.
.
.
Giờ phút này, Khánh Trần đứng lặng yên trong phòng, trong lòng bàn tay vẫn nắm thật chặt con dao bấm.
Phía sau lưng vẫn là hai người Giang Tuyết.
Khánh Trần dường như nghe thấy tiếng gì, nhưng hắn không hề biết được đó là tiếng súng có giảm thanh.
Chỉ có điều, ông chủ homestay bọn họ đang thuê, sau khi ra ngoài còn chưa có trở về.
Giang Tuyết nhìn thấy con dao trong tay Khánh Trần bèn giật mình nói: "Tiểu Trần, cháu định làm gì vậy?"
Khánh Trần cởi chiếc giày ra, quay người bước ra bên ngoài: "Cô Giang Tuyết, cô nhớ phải cùng Tiểu Vân ở chỗ này, khoá thật chặt cửa đừng ra ngoài.
Cô yên tâm, cháu không sao đâu."
Giang Tuyết phía sau lại nói: "Có cần cô giúp gì không? Cô có máy móc thay thế?"
Khánh Trần quay đầu lại, đăm chiêu suy nghĩ rồi trả lời: "Nhưng cô không biết cách chiến đấu.
Cứ tin tưởng ở cháu, cháu sẽ trở về.
Hắn nói xong, lập tức hoà vào màn đêm bên ngoài.