Trên con đường lên núi Lão Quân, Trịnh Viễn Đông mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đen, lững thững bước lên núi.
Trên mặt đất có rất nhiều vết chân máu, giúp lão đoán được câu chuyện đêm qua.
Trên con đường núi, xuất hiện khá nhiều viên đạn.
Trên tai thủ lĩnh đám tội phạm bị thủng một lỗ do súng gây ra.
Điều này chứng minh, kẻ giết người và tên tội phạm đã từng đấu súng ở đây.
Thành viên Côn Luân thu thập được hai đầu đạn dính máu.
Theo xét nghiệm, hai đầu đạn đó chứa máu của hai người khác nhau.
Điều này chứng minh, cả tên tội phạm và người truy đuổi đều bị thương.
Trịnh Viễn Đông đứng ở vị trí Khánh Trần nén ra viên đá, nói với Lộ Viễn đang đứng phía sau: "Người này bị thương ở con đường núi, sau đó biết mình nếu theo đường cái này sẽ không thể nào đuổi kịp, nên quyết định cắt ngang qua con đường rừng núi, để ném viên đá quyết định kia."
Lộ Viễn cau mày: "Viên đá đó ném chuẩn xác vào chiếc xe MPV? Cú ném này cũng quá chuẩn xác, với khoảng cách 10 mét, khả năng phán đoán của người này kinh khủng đến vậy sao?"
"Đúng, cộng với việc những phát đâm chí mạng vào vị trí lá lách, khả năng xuất sắc nhất của người này là: Tính toán." Trịnh Viễn Đông nói: "Đã xét nghiệm DNA qua mẫu máu chưa?"
Lộ Viễn lắc đầu: "Đã xét nghiệm ra, nhưng trong kho lưu trữ máu không có loại nào trùng khớp."
"Kiểm tra các loại máu tương tự như vậy, biết đâu điều tra ra người nhà của tên đó." Trịnh Viễn Đông ra lệnh.
"Vâng." Lộ Viễn gật đầu: "Cách điều tra này rất chậm, nhanh nhất phải mất ba ngày mới có kết quả."
Trịnh Viễn Đông nói: "Nếu như tìm được người này, hành động phải nhẹ nhàng vào.
Côn Luân đang rất cần những người như vậy.
Người có thể trấn thủ một phương."
.
.
Ba người Khánh Trần vẫn ở trên núi Lão Quân.
Bọn họ không hấp tấp trở về thành phố.
Một phần vì chân Khánh Trần còn chưa thể đi lại bình thường được.
Quan trọng hơn, người thiếu niên này vừa trải qua trận chiến sinh tử, nên cô cũng muốn cậu bé ở lại đây nghỉ ngơi nhiều hơn, tránh xa nơi ồn ào như trong thành phố.
Về phân trung tâm luyện thi.
Cô vừa trải qua chuyện vừa rồi, cũng suy nghĩ việc này hiện tại không quá quan trọng.
Chuyện gì cũng phải chờ vết thương của Khánh Trần hồi phục rồi mới tính tiếp được.
Giang Tuyết bôi thuốc cho Khánh Trần một lần nữa: "Nếu như sớm biết cháu bị thương.
Cô sẽ mua một vài loại thuốc tại Thế Giới Bên Trong.
Tác dụng của những loại thuốc ấy chắc chắn hơn xa thuốc ở đây.
Chỉ cần cô để thuốc vào một lọ thuỷ tinh, ngậm chúng vào trong miệng là có thể mang về được rồi."
"Không sao đâu cô Giang Tuyết." Khánh Trần cười nói: "Hiện tại cháu đã không còn đau như lúc ban đầu nữa rồi."
"À có chuyện này." Giang Tuyết bỗng nhiên nhớ đến lo lắng trong lòng: "Tại hiện trường, có nhiều dấu chân máu của cháu như vậy.
Nhất định sẽ có người lấy để xét nghiệm DNA, để tìm ra thông tin của cháu.
Bản thân cháu còn chưa lộ DNA của mình, nhưng cha cháu bị bắt rất có thể.
.
.
."
Bây giờ, người bị giam nhất định phải để lại máu trong kho dữ liệu.
Nhưng Khánh Trần lắc đầu: "Chắc chắn không tra ra được, cháu đã có tính toán."
Giang Tuyết nhìn Khánh Trần, cô có cảm giác ngoài ý muốn.
Cô hiểu được trong này còn có bí mật, chỉ là không muốn nhiều lời hỏi thiếu niên trước mặt.
Trong tất cả sự kiện vừa trải qua, có hai yếu tố có thể khiến Khánh Trần bị lộ.
Một là Nam Canh Thần, hai là mẫu máu của hắn.
Điều thứ nhất, Khánh Trần tin Nam Canh Thần sẽ không phạm sai lầm trong chuyện này.
Cậu ta chắc chắn đưa thông tin giả cho phía Côn Luân.
Điều thứ hai, bên phía Côn Luân chắc chắn sẽ đối chiếu mẫu máu của hắn nhằm tìm ra người thân.
Nhưng vấn đề gien này lại là một câu chuyện cũ đã qua.
Vì vậy, Khánh Trần mới lựa chọn đi chân đất truy sát đám tội phạm.
"Được rồi, vậy cô dẫn Tiểu Vân ra ngoài đi dạo.
Có chuyện gì cháu nhớ gọi điện cho cô.
Cô sẽ không đi xa đâu." Giang Tuyết nói.
Hắn đợi Lý Đồng Vân và Giang Tuyết ra khỏi phòng mới lấy điện thoại và thiết bị truyền tin của mình ra.
Trước tiên, Khánh Trần mở thiết bị truyền tin ra, bên trong có rất nhiều tin nhắn Lưu Đức Trụ nhắn tới:
"Ông chủ, người của ngài thật sự quá mạnh mẽ, vậy mà tiêu diệt toàn bộ đám tội phạm bắt cóc."
"Ông chủ, cảm ơn ngài đã nhắc nhở, lại còn cử người đến cứu tôi.
Đời này của Lưu Đức Trụ sẽ vì ngài xong pha khói lửa, không bao giờ từ chối!"
"Ông chủ, tôi trải qua sự việc đêm nay, thật sự trung thành với ngài.
Về sau, nơi người khác không dám đi, tôi sẽ vì ngài mà đi.
Chỉ cần ngài ra lệnh, nơi mà cứt chim cũng không có, tôi sẽ đến đấy ị vào."
"Ông chủ, sao ngài không trả lời."
"À phải rồi, bọn tôi vừa trở về Lạc Thành.
Sáng nay các bạn học muốn đến thăm Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân.
Lúc đó tôi sẽ giúp ngài nhận vàng về."
Khánh Trần nhìn vào đồng hồ, đã là 9 giờ sáng.
Đếm ngược 39: 00: 00.
Cách thời điểm trở về vừa tròn 9 giờ.
Lần này, xuyên qua và trở về quá vội vàng.
Đến mức, hắn vừa trở về đã cầm dao ra ngoài giết người.
Thời gian còn hơn 1 ngày, có thể xuyên qua đó hoặc hai ngày hoặc 7 ngày.
Tới thời điểm đi học lại, có lẽ vết thương cũng khôi phục hoàn toàn.
Khánh Trần nhắn lại cho Lưu Đức Trụ một tin: "Vừa mới ngủ dậy, đợi tôi giải quyết xong một số chuyện sẽ nhắn lại cho cậu."
Lưu Đức Trụ nhìn thiết bị truyền tin với lòng tôn kính.
Ông chủ vẫn là ông chủ, chuyện lớn như vậy xảy ra vẫn có thể ngủ ngon.
Nhưng điều này khá hợp lý, với cấp bậc của ông chủ tâm trí phải vững vàng như bàn thạch, không nhìn ra vui buồn.
Qua chuyện này, Lưu Đức Trụ phát hiện ra vài điều.
Thứ nhất, ông chủ không biết mình muốn đến núi Lão Quân, cũng không biết thời gian của mình có sự thay đổi.
Qua giao tiếp của mình và ông chủ tại Thế Giới Bên Trong, mình xác thực ông chủ không nói dối.
Cho nên, có thể loại trừ khả năng ông chủ ở cạnh mình.
Nhưng có thể người này học lớp lớn hơn ở trong trường, cũng có thể là một người nào đó trong khối 12.
Thứ hai, người giết người đêm qua, phải chăng là thân phận của ông chủ tại Thế Giới Bên Ngoài?
Từ tính cách để suy đoán có vẻ không giống lắm.
Ổng chủ tạo ấn tượng cho mình là một người chuyên bày mưu tính kế, thuộc loại nhân vật lươn lẹo.
Lươn, mà thuộc loại lươn chúa.
Mà người hôm qua giết người báo thù cho thành viên Côn Luân, biểu hiện ra một thân nhiệt huyết.
Điều này khác xa ấn tượng của mình với ông chủ.
Tóm lại, Lưu Đức Trụ chỉ đưa ra phán đoán như vậy.
Dù không chắc chắn 100%, nhưng người đêm qua chắc hẳn không phải là thận phận thực của ông chủ.
Như vậy chứng minh, ông chủ đã tạo dựng cho mình thế lực tại Thế Giới Bên Ngoài.
Điều này thật sự quá kinh khủng.
.
.
Giờ phút này, Khánh Trần chưa cần vội vàng giao lưu với Lưu Đức Trụ.
Hắn cần phải tìm hiểu thật kỹ tình huống cái đã, mặc xác tên kia một thời gian.
Hắn mở điện thoại ra, bên trong nhóm chát từ sớm đã bùng nổ.
Rất nhiều bạn học đang nói, Lưu Đức Trụ và người bạn thần bí đã cứu mọi người.
Dù Lưu Đức Trụ chưa từng nhận việc này, nhưng mọi người cũng không thấy cậu ta phủ nhận.
Lớp phó học tập Ngu Tuấn Dật nhắn: "Lúc ấy, đám bắt cóc còn chưa xuất hiện.
Lưu Đức Trụ đã sớm biết điều này tại Thế Giới Bên Trong, nên đã cảnh báo mọi người chạy mau.
Nhưng lúc đó, có ai tin tưởng cậu ấy đâu.
Lúc ấy, mình còn có suy nghĩ phải chăng cậu ta điên rồi, giờ nghĩ lại cảm thấy vô cùng xấu hổ."
Một bạn học nữ xúc động nhắn: "Khi đó, tên thủ lĩnh bọn bắt cóc còn dí súng lên đầu Lưu Đức Trụ, hỏi đồng bọn cậu ta ở đâu.
Nhưng khi đó cậu ta vô cùng dũng cảm, một lời cũng không tiết lộ cho bọn chúng."
Thật ra, cô gái này không biết.
Khi đó Lưu Đức Trụ thật sự không biết vị ông chủ kia và thuộc hạ ở đâu, muốn cũng không nói được.
Sau đó, còn có tin nhắn của Lâm Uyển Nhi vào trong nhóm, đẩy câu chuyện lên cao trào: Khi ấy, đám bắt cóc tạo ra khung cảnh hỗn loạn, ý định mang 4 người đi, nhưng thuộc hạ của Lưu Đức Trụ kịp thời đuổi tới.
Người đó giết tên bắt cóc đang áp giải mình đầu tiên, sau đó tiếp tục giết chết tên đang áp giải Lưu Đức Trụ.
Từ rạng sáng hôm nay tới giờ, cô đều ở cạnh chăm sóc đám người Hổ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân.
Bạch Uyển Nhi tiết lộ, lúc Hồ Tiểu Ngưu tỉnh lại, câu đầu tiên nói là cảm ơn Lưu Đức Trụ và thuộc hạ của Lưu Đức Trụ.
Người đó không chỉ cứu mọi người, mà còn giúp trả thù cho hai thành viên Côn Luân.
Lúc cô nhắn đến sự hi sinh của hai người Côn Luân, phòng chát bỗng nhiên không còn tin nhắn nào.
Cho dù mọi người đã sống sót, thoát khỏi nguy hiểm.
Nhưng không phải lúc mọi người nên tỏ ra vui mừng.
Khánh Trần còn nảy lên một suy nghĩ, thật ra tính tình Hồ Tiểu Ngưu rất được.
Bây giờ, danh tiếng của Lưu Đức Trụ đã lên đỉnh điểm.
Có phải mình nên dựa vào con hàng này, kéo về một chút đám người lữ khách thời gian không?"
Dù là việc làm ăn với bọn họ, hay hỗ trợ lẫn nhau, sẽ có lúc bọn họ giúp được mình.
Hắn đóng lại Wechat, mở ra khu vực tin hot.
Đêm qua và rạng sáng nay, giống như đám cháy lớn lan ra, sự việc trên núi Lão Quân đã truyền trong cả nước.
Sina Weibo, Tiktok, Bilibili, tất cả các khu vực hot nhất trong những mạng xã hội này, sự việc núi Lão Quân đều chiếm đa số.
Nhưng bên trong các tin tức này, mọi người chỉ miêu tả kỹ hơn về đám cháy.
Không hề có người nào công bố chi tiết chuyện gì xảy ra.
Mọi người thông qua ID 'Lộ Viễn Côn Luân' mới biết, nhóm bắt cóc đã chết hết.
Vụ án bắt cóc lữ khách thời gian tạm thời kết thúc.
Lúc này, mọi người mới hiểu được, đám cháy lớn đó là do nhóm bắt cóc mà thời gian trước rộ lên tin tức bắt cóc lữ khách thời gian gây ra.
Không một tin tức về kẻ giết người bịt mặt, không ai nói đến người nào giết đám bắt cóc.
Bởi vì Khánh Trần che dấu quá tốt, trong số ít người biết được chút gì đó cũng không có ý định đưa chuyện này lên internet.
Ví dụ như Nam Canh Thần, cô gái thần bí ở bãi đỗ xe, Lý Đồng Vân, hay Giang Tuyết.
.
.
Hôm nay, ngày nghỉ đầu tiên nhân dịp quốc khánh, những người đã có dự định và đặt sẵn vé lên núi Lão Quân du lịch, đều đồng loạt trả lại vé.
Còn có rất nhiều khách du lịch, còn chưa nhìn thấy cảnh mặt trời mọc, đã thi nhau ngồi lên xe bus trở về.
Chuyến xe bus đầu tiên rời núi Lão Quân đã chật kín chỗ.
Hệ thống dịch vụ chở khách ở khu du lịch cũng rơi vào trạng thái tê liệt.
Khánh Trần nhớ kỹ và xem lại mọi việc đêm qua.
Cuối cùng hắn đã xác định được, ngoại trừ Lý Đồng Vân và Giang Tuyết, không một người nào phát hiện ra thân phận của mình.
Bỗng nhiên, hắn nhớ tới một việc vô cùng quan trọng, là vàng.
Tối hôm qua, trong thời khắc hỗn loạn kia, Hồ Tiểu Ngưu đã nói tới một câu vô cùng quan trọng.
Nếu đổi thành người khác có lẽ sẽ quên, hoặc vì sự việc quá gấp gáp mà bỏ qua.
Còn Khánh Trần thì không.
Hiện tại vấn đề vàng trong đầu hắn, là một chuyện vô cùng quan trọng.