Thời gian cứ thế trôi qua, rất nhanh đã tới lúc nhóm lữ khách thời gian phải xuyên qua.
Bên ngoài vẫn còn đang bàn tán sôi nổi về tình tiết vụ án.
Có bạn học không nhịn được đã tiết lộ toàn bộ vụ án ra ánh sáng.
Thế là, Khánh Trần, người đeo mặt nạ thần bí giết người đêm đó đã xuất hiện trong những cuộc tranh luận của mọi người.
Nhưng mọi người chỉ biết, người đó giết toàn bộ đám bắt cóc, biết hắn trong đêm truy đuổi tên thủ lĩnh để báo thù.
Còn không biết hắn là ai?
Có người nói hắn là thuộc hạ của Lưu Đức Trụ, cũng có người nói hắn là du khách vô tình đi qua, chuyện gì cũng có thể suy diễn ra được.
Song có một chuyện mà không một ai phản đối, những lữ khách thời gian nổi tiếng trong cả nước, lại xuất hiện thêm một người.
Độ bí ẩn còn được xếp ngang với Hà Tiểu Tiểu.
Đếm ngược 00: 10: 00.
Osaka, Nhật Bản.
Cross Hotel Osaka, trên tầng cao nhất khách sạn Thuỵ Cát.
Một cô gái ôm đầu gối, ngồi trên một cái gối cạnh cửa sổ.
Cô mặc một chiếc áo nhìn khá thoải mái màu xanh nhạt, kèm theo chiếc quần đùi màu trắng, đang cúi đầu xem điện thoại.
Vụ bắt cóc trên núi Lão Quân đã truyền tới Nhật Bản.
Chuyện này đã tạo ra một vụ chấn động nơi này.
Có người bắt cóc lữ khách thời gian, còn có người vừa mang dược phẩm về đã bị bạn bè giết hại.
Có điều làm cho người ta vô cùng đau lòng, những người phạm tội là người quen hay bạn bè thân thiết, mà tỉ lệ rất cao.
Ban đầu, người ta chỉ lo lắng đến các tổ chức xã hội đen, nhưng không ai đủ tỉnh táo để nhận ra lòng người, cũng như đánh giá quá cao về tình bạn.
Cô gái Thần Đại Không Âm đọc hết mọi tin tức, tâm trạng cô hiện tại khá mờ mịt.
Vốn dĩ, cô chỉ muốn cố gắng làm một diễn viên, nhưng không hiểu sao xảy ra chuyện từ trên trời rơi xuống.
Bởi vì chuyện này xuất hiện, khiến cô có cảm giác mình không an toàn.
Cả Thế Giới Bên Ngoài lẫn Bên Trong, cô rất sợ có người phát hiện ra thân phận của mình.
Tại Thế Giới Bên Trong, cô chỉ cần lo lắng người trong gia tộc Thần Đại, phòng ngừa đối phương phát hiện.
Trước đây mấy ngày, gia tộc Thần Đại đã tiến hành tỉ mỉ điều tra, và tìm ra được 7 tên lữ khách thời gian đồng thời tiến hành tra tấn dã man.
Tại Thế Giới Bên Trong, vì cha mẹ Thần Đại Không Âm đã sớm qua đời.
Cô sống một mình bên ngoài, nên không có tin tức gì khiến họ điều tra được.
Nếu như không phải cô cảm nhận được nguy hiểm, nên đã chuẩn bị rất nhiều thứ.
Nếu không phải bên trong cô chảy hai dòng máu, từ nhỏ đã được tiếp xúc với tiếng Hoa.
Chỉ sợ mình đã nằm trong số người bị loại bỏ kia.
Trong các khâu kiểm tra, quan trọng nhất là phần 'Tiếng phổ thông'.
Bởi vì gia tộc Thần Đại đã sớm gia nhập Liên Bang.
Nhập gia tuỳ tục, nên đã sớm sử dụng tiếng phổ thông.
Chỉ có những thành viên dòng chính trong gia tộc mới dùng tiếng mẹ đẻ để truyền thừa.
Bọn họ coi đây là truyền thống cao quý nhất.
Với người bên ngoài sẽ dùng tiếng phổ thông, nhưng trong gia phổ, những buổi tế tự của gia tộc sẽ dùng tiếng Nhật.
Nhóm lữ khách thời gian xuyên qua đến gia tộc Thần Đại, chỉ duy nhất một mình Thần Đại Thiên Âm nói tiếng trung lưu loát.
Chuyện này dẫn đến một tập thể người đã chết.
Bởi vì chuyện thông gia, Thần Đại Không Âm được đưa đến thành phố số 18, tới gặp vị thiếu niên tên Khánh Trần kia.
Lần thông gia này, gia tộc Thần Đại rất mong chờ, nó ảnh hưởng đến lợi ích sau này.
Cho nên bọn họ cũng không điều tra cô tỉ mỉ.
Thần Đại Không Âm nghĩ tới chuyện thông gia, lại lấy điện thoại ra vào trang web tìm kiếm tiếng trung gõ hai chữ 'Khánh Trần' lên đó.
Nhưng lần này vẫn giống mấy lần trước, chẳng có thông tin nào giúp được cô.
"Xem ra còn chưa thể xác định được người kia có phải là lữ khách thời gian hay không...!Lần trước còn chưa gặp được cậu ta, không biết lần này có thể nhìn thấy hắn không? Nhưng mà? Nếu như mình gặp người ta nhiều lần như vậy, có khiến người ta thích mình không nhỉ? Mình cần phải thận trọng, thời gian gặp cách xa ra chút không nhỉ?"
"Thế nhưng, mình rất nhanh phải về gia tộc.
Nếu còn không đi thì không biết bao lâu mới nhìn thấy hắn."
Thành phố Osaka phồn hoa, khắp thành phố đều là đèn neon, mà tâm trí cô gái trẻ lại mập mờ như bầu trời đêm nay.
Đếm ngược về không.
...
Thế giới hắc ám vỡ vụn, dần dần xây dựng lại.
Khánh Trần trở về nhà tù mờ tối.
Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, suýt chút nữa là ngã ra mặt đất.
Trước khi rời đi hắn còn hoạt bát khoẻ khoắn, vậy mà khi trở về, hai lòng bàn chân đã nứt toác.
Cũng may Khánh Trần đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, nên mới không bị ngã sấp mặt xuống.
Hắn cố gắng ổn định lại thân thể rồi nhìn vào cánh tay của mình.
Trở về đếm ngược: 167: 59: 55.
"Về rồi à? Vết thương có vẻ nặng." Lâm Tiểu Tiếu thở dài: "Nhưng về được đã là chuyện tốt rồi."
Diệp Vãn cười gật đầu: "Chuyện sống chết ở bên ngoài không phải là chuyện lớn.
Chỉ có điều, vài giây trước chú mày còn khoẻ mạnh, mà hiện tại thương thế đầy mình khiến cho bọn anh không sao phản ứng kịp."
Diệp Vãn vỗ vỗ cái ghế phía trước nói: "Ngồi xuống rồi hãy nói."
Giờ phút ấy, Khánh Trần cười.
Thì ra, Diệp Vãn đã sớm đoán hai chân của mình sau chuyện kia sẽ bị thương rất năng, nên đã chuẩn bị một cái ghế cho mình ngồi.
Giống như đối phương hiểu rất rõ mình.
Dù hắn luôn mồm nói tính mạng những người kia chẳng liên quan gì đến mình, nhưng bản thân mình sẽ không ép được máu trong người sôi lên.
Lý Thúc Đồng nói rất đúng, một chỗ sâu nào đó trong bộ não luôn luôn tỉnh táo của mình, có giấu một loại tính cách bất chấp tất cả.
Vừa mâu thuẫn lại vừa hoà hợp.
Dường như Lý Thúc Đồng nhìn thấu suy nghĩ của Khánh Trần.
Lão cười cười vỗ vỗ vai hắn: "Bình thường, khi còn trẻ sẽ gặp rất nhiều điều khó chịu, có lẽ cuộc sống cho bản thân mình những đợt tra tấn, mới khiến mình hãm bớt lại tính khí thời còn trẻ.
Nhưng con còn trẻ, đừng suy nghĩ được mất quá nhiều, có một số việc thời trẻ tuổi con không làm được, khi bằng tuổi ta sẽ nhận ra mình bỏ qua rất nhiều điều."
Thanh xuân, là kỷ niệm đầy nhiệt huyết.
Thời điểm đó, ai cũng có thể phạm chút sai lầm, thậm chí sai lầm rất nhiều lần.
Nhưng, thời điểm thanh xuân trôi qua.
Bản thân con người sẽ nhận ra, những sai lầm thời gian đó lại chất chứa rất nhiều kỷ niệm tuyệt vời.
Lúc đó, con người có thể xúc động, vượt qua, không sợ hãi, cũng chưa từng hối hận.
Sau khi Khánh Trần ngồi lên ghế, Diệp Vãn giúp hắn cởi giày và áo ra: "Để anh tới xem chú bị thương đến tình trạng nào.
Tiểu Tiếu đã chuẩn bị cho chú rất nhiều thuốc tốt đấy."
Thời điểm mọi người trông thấy bàn chân vốn nhẵn mịn ngày thường của Khánh Trần biến thành máu thịt be bét, bờ vai cũng có một rãnh máu thật sâu.
Thì mọi người đều hiểu, hai ngày vừa qua cậu thanh niên này đã đối mặt với những gì.
Vết thương dưới lòng bàn chân, chứng tỏ Khánh Trần đi chân đất quãng đường rất dài.
Rãnh máu trên vai, chứng tỏ hắn đã đấu súng với người ta.
Với một cậu bé còn chưa giết người bao giờ, chuyện này đã quá nguy hiểm rồi, cũng may cậu bé có thể bình an trở về.
Lâm Tiểu Tiếu cười nói: "Chúc mừng chú em, khó khăn đầu đời đã vượt qua.
Anh ta nói đến cuộc chiến đầu đời, là khó khăn đầu tiên trong cuộc sống này.
Cuộc chiến khắc sâu trong tâm trí.
Thật ra, những người ở đây đều là người từng trải.
Họ biết cuộc chiến đầu tiên trong cuộc sống này quan trọng nhường nào.
Nó có thể quyết định đến thành tựu tương lai mỗi người.
Điều này không phải nói đến thực lực con người sẽ tăng bao nhiêu, mà là cái cách bản thân mình đối mặt với kẻ địch, sẽ lựa chọn tiến lên hay lùi bước? Hay vẫn như cũ chỉ cần biết sự lựa chọn của mình là đúng sẽ dũng cảm tiến lên, bằng lòng nhiệt huyết của mình?
Thực lực xác định giới hạn dưới, còn tâm tính mới là giới hạn trên.
Diệp Vãn bên cạnh nhìn chằm chằm vào vết thương Khánh Trần hỏi: "Khánh Trần, ai xử lý vết thương cho chú vậy, quá mức cẩn thận.
Anh còn tường mình phải xử lý lại cho chú lần nữa chứ.
Dù sao đi chân đất, sẽ có rất nhiều thứ dính vào máu thịt, dẫn đến một vài loại bệnh.
Nhưng hiện tại, người đó đã xử lý vết thương cho chú quá cẩn thận rồi, nhất định người này rất quan tâm đến chú.".