05.
Buổi tối, Trương Gia Phương dẫn mẹ tôi đi bộ.
Mẹ tôi rất sợ hãi, lại không thể không đi theo, bởi vì tính cách của Trương Gia Phương chính là bà ta muốn làm cái gì nhất định phải làm cho bằng được, mặc kệ người khác sống chet ra sao.
Mẹ tôi còn đang phát sốt, lại đi giữa trời lạnh, nghe Trương Gia Phương lải nhải việc học.
“Sáng nay, đi học tính toán gà thỏ, con còn nhớ rõ không?”
Mẹ tôi theo bản năng mà run rẩy, nhỏ giọng nói: “...Nhớ rõ”
Mỗi ngày vào lúc 6 giờ sáng, Trương Gia Phương luôn bắt mẹ tôi học toán Olympic, buổi tối sẽ kiểm tra bà ấy.
Đối với một đứa nhỏ học tiểu học, cái gọi là Toán Olympic thật sự rất khó, mẹ tôi thường nghe không hiểu, mà tính kiên nhẫn của Trương Gia Phương không tốt, nói 2 lần rồi mà mẹ tôi không hiểu, bà ta sẽ giận dữ trực tiếp đánh bà ấy.
“Vậy con nói xem, có 20 cái đầu, 46 cái chân, tính xem có bao nhiêu con gà, bao nhiêu con thỏ?”
Sắc mặt mẹ tôi trở nên trắng bệch, im lặng không nói.
Bởi vì mỗi ngày đều bị mắng, bị đánh nên bà ấy rất ghét toán học, nhưng mà không học không được. Chỉ là bà ấy nghe vào tai này sẽ lọt qua tai kia, không nhớ được gì.
Trương Gia Phương đợi một lúc mà mẹ tôi vẫn không nói lời nào, biểu tình trên mặt trở nên khó coi, bà ta nhìn trái phải, rồi cầm lấy viên gạch đỏ dưới đất, ném thẳng chỗ mẹ tôi, hung dữ nói: “Đồ vô dụng, dạy mày bao nhiêu lần rồi mà vẫn không nhớ được, mẹ nó đúng là phế vật mà”
Viên gạch đỏ rơi bên cạnh chân mẹ tôi, một vết trắng xuất hiện, viên gạch chia năm xẻ bảy.
Mẹ tôi sợ hãi, không dám đi theo Trương Gia Phương nữa.
Trương Gia Phương cũng mặc kệ bà ấy, nổi giận đùng đùng mà đi về.
Buổi tối đoạn đường đều bị tắt đèn, mẹ tôi sợ hãi mà đứng tại chỗ không biết nên làm cái gì.
Hiện tại, bà ấy mới 7 tuổi, sự việc trước mắt đã vượt quá nhận thức của bà ấy.
Xung quanh không có người nào, cả đoạn đường một mảnh đen tối giống như là quái vật đang cắn nuốt mọi vật.
Bà ấy rùng mình, chọn một con đường khác đi về.
Bà ấy không dám đi chung đường với Trương Gia Phương, bà ấy sợ sẽ bị Trương Gia Phương ném gạch vào người.
Bà ấy cũng không có khóc, đây không phải lần đầu tiên bị đánh.
Ghế, dép, tay, gạch...
Trương Gia Phương luôn tùy tiện mà bắt được cái gì thì sẽ dùng cái đó đánh bà ấy, chủ yếu đánh vào đầu, ở những chỗ khác rất ít.
Bà ấy đã sớm chet lặng, không khóc được.
Nếu vì chuyện nhỏ này mà khóc có lẽ bà ấy đã chet vì khóc nhiều rồi.
Bà ấy túm chặt quần áo mình chạy chậm về nhà.
Tôi đi sau bà ấy, vừa cười vừa khóc.
[ Mẹ, thì ra mẹ cũng sẽ không nhớ được toán Olympic, thời điểm mẹ bị đánh mẹ cũng sẽ sợ.
Mẹ bị bỏ rơi, cũng sẽ mờ mịt không biết làm gì.
Nhưng mà sao mẹ lại đối xử với con như vậy đâu? ]
06.
Trương Gia Phương lại uống rượu.
Mẹ tôi ở trong phòng đang làm bài tập, bà ta say khướt mà mở cửa, người còn chưa đi vào đã nghe tiếng mắng chửi vang lên.
“Đ.m.m, mẹ mày, đều đáng chet, đều là một đám đáng chet..”
“Mẹ nó, tao lộng chet tụi mày”
Sắc mặt mẹ tôi tái nhợt, trắng bệch.
Bà ấy nhịn không được mà hoảng sợ, nhìn chằm chằm về phía cửa, sợ Trương Gia Phương sẽ đẩy cửa đi vào.
Trương Gia Phương uống rượu.
Ý nghĩa là đêm này, bà ấy sẽ không ổn.
Trương Gia Phương tự xưng là tài hoa hơn người, nhưng mỗi lần công tác đều bị nhục nhã, bạn bè của bà ta đã trở thành lãnh đạo, trở thành người có uy tín, chỉ có bà ta vẫn là một viên chức nhỏ.
Mỗi lần bà ta uống rượu đều sẽ tức giận, khi về nhà sẽ phóng thích sự tức giận này.
Bên ngoài đã bắt đầu truyền đến tiếng đập vỡ đồ đạc, nồi niêu xoong chảo rơi đầy đất, mỗi tiếng vang lên đều giống như nện vào lòng của bà ấy, làm tim bà ấy đập nhanh.
Mẹ tôi nhìn chằm chằm cánh cửa phòng, đằng sau cửa giống như không phải mẹ bà ấy mà là một con quái vật.
Tùy thời mà sẽ đi vào giet bà ấy.
Mà hiện tại lúc này, ba không có ở nhà, không ai có thể bảo vệ bà ấy.
Dự cảm xấu đã trở thành sự thật.
Trương Gia Phương vừa mắng vừa đi tới, thấy bà ấy đang ngồi trước bàn, mồm miệng không rõ mà mắng: “Mày đáng chet biết không hả, mày có biết là mày đáng chet không?”
“Mày cùng ba mày đều đáng chet, mà sao các ngươi lại còn sống vậy?”
Mẹ tôi nom nớp lo sợ, một câu cũng không dám nói.
Trương Gia Phương cảm thấy chửi không đã, nhìn khắp nhà, tiện tay mà lấy cái gương trên bàn, đem đập thẳng vào đầu mẹ tôi.
Mặt kính liền vỡ nát, rơi trên tóc, trên cánh tay mẹ tôi, từng chỗ đều hiện lên vệt máu.
Máu từ đầu chảy xuống, mẹ tôi đau tới nổi cắn nát môi, lại không dám nói gì.
Bà ấy không dám nói gì.
Chỉ cần không nói gì thì khi Trương Gia Phương đánh mệt, mắng mệt sẽ bỏ đi.
Mà chỉ cần mở miệng nói, thì bà ấy liền xong đời.
Quả nhiên, Trương Gia Phương lại mắng vài câu, cảm thấy không vui nên đã tự về phòng.
Lời nói nhục mạ bên ngoài vang lên vài câu, liền dừng hẳn.
Mẹ tôi ngồi bất động ở trước bàn.
Thật lâu, mẹ tôi mới dùng tay phủi những mảnh vỡ trên người xuống, nước mắt kiềm không được mà chảy.
[ Mẹ ơi, thì ra mẹ cũng sẽ khóc, mẹ cũng sẽ sợ,
Mẹ cũng sẽ sợ khi không biết chừng nào mình sẽ bị đánh bị chửi.
Thời điểm mẹ bị đánh, mẹ cũng sẽ đau đớn.
Cuối cùng thì con có thù gì với mẹ mà mẹ đối xử với con như vậy]
Tôi nhìn mẹ tôi mà ngũ vị tạp trần.
Rất nhiều thời điểm, tôi cảm thấy đây không phải là mẹ tôi, đây là kẻ thù của tôi chuyển thế.
07.
Sáng sớm hôm sau, mẹ tôi sợ bị đánh tiếp nên đã đi học từ sớm.
Vừa tới lớp, bạn học bên cạnh tên là Lý Nhiễm đã làm mặt quỷ với bà ấy.
“Nghe nói hôm qua mẹ cậu uống say, ở trước tiểu khu đã mắng chửi một lúc lâu, hôm qua cậu có bị mẹ đánh không?”
Mẹ tôi sửng sốt, theo bản năng mà sờ vết thương ở cánh tay.
Ánh mắt Lý Nhiễm sáng lên, xoay người về nam sinh phía sau, nhỏ giọng nói: “Ngày hôm qua, cô ấy thật sự bị đánh, cậu nhìn xem cánh tay cô ấy đi, nghe nói mẹ cô ấy rất hung dữ, rất hay mắng chửi người khác”
Nam sinh đằng sau có khuôn mặt thanh tú chính là người mà mẹ tôi yêu thầm.
Hắn nghe vậy nên ánh mắt nhìn mẹ tôi có chút thương hại.
Mẹ tôi bị ánh mắt đó nhìn đến, rất nhanh lấy lại tinh thần.
Lòng tự trọng ở tuổi dậy thì rất kì quái mà còn mẫn cảm nữa. Sự việc mất mặt này vừa bị nói ra lại nhận được ánh mắt thương hại, làm cho bà ấy đau đớn.
Mẹ tôi kiềm chế tức giận: “Lý Nhiễm, cậu nói gì vậy, đây là tớ không cẩn thận mà đụng trúng thôi, cậu đừng có nhiều chuyện như vậy!”
Lý Nhiễm cười lạnh: “Cậu liền giả bộ đi, tớ có người bạn cũng sống chung tiểu khu với cậu đó, ba cô ấy cùng công ty với mẹ cậu, cô ấy nhận ra mẹ cậu mà”
“Mẹ cậu không có tố chất làm mẹ, nói cái gì mà mẹ mình chứ, đừng gọi như vậy”
“Không được nói mẹ tớ như vậy” mẹ tôi đứng bật dậy.
“Phải nói đó, tớ nói nè, đó không phải mẹ cậu!” Lý Nhiễm đẩy mẹ tôi một cái
Thực nhanh mà hai người lao vào đánh nhau, mày đánh tao một cái, thì tao cào lại mày, trên mặt hai người đầy vết đỏ.
Giáo viên tức giận mà gọi phụ huynh tới.
Ba Lý Nhiễm rất có lễ phép, nhưng lời nói của ông ấy đều là bảo hộ con gái mình.
“Mấy đứa nhỏ cãi nhau là chuyện thường thôi, chúng ta là người lớn thì đừng so đo”
Còn Trương Gia Phương lại thấy bị mời phụ huynh vì loại chuyện này rất nhục nhã nên bà ta lôi kéo, túm lấy quần áo của mẹ tôi, tát bà ấy một cái.
“Mày có xấu hổ không, tao cho mày đi học là để mày đánh nhau sao?!”
“Mày có thể để tao yên tĩnh được không, mặt tao đều bị mày làm mất hết. Tao nói cho mày nghe, mỗi lần đồng nghiệp bàn luận về con cái, tao không bao giờ dám đứng trong văn phòng, tao đều phải đi ra ngoài mà đứng, bởi vì tao sợ người ta sẽ hỏi chuyện của mày”
Mẹ tôi bụm mặt, ngây ngẩn cả người.
Một lát sau, bà ấy run giọng: “Rốt cuộc con làm gì? Con chỉ là một đứa con bình thường mà mẹ cũng chỉ là một người phụ huynh bình thường, con như vậy sẽ làm mẹ mất mặt sao?”
Trương Gia Phương nổi giận đùng đùng, khinh thường nói: “Mày chính là phế vật, cái gì cũng không làm được, lại là đồ vô ơn, ích kỉ, chắc tám đời tao sống không tốt nên mới gặp đứa con như mày!. Sớm biết mày sinh ra đã là người như vậy thì lúc đó tao đã trực tiếp bóp chet mày rồi, đồ đáng chet!”
Hành lang có tiếng người ồn ào, tất cả học sinh đã ra chơi.
Trong lớp, lớp bên cạnh, toàn dãy học, tất cả học sinh nghe đồn có chuyện náo nhiệt nên họ đều chạy tới xem, đứng đầy ngoài hành lang.
Nam sinh ngồi đằng sau cũng ra xem, nhíu mày nhìn về phía bên này, có chút đồng tình.
Mẹ tôi đỏ mắt, khàn giọng mà nói: “Mẹ biết tụi con vì cái gì mà đánh nhau sao? Mẹ cái gì cũng không hỏi liền đánh con, mẹ sao có thể vô trách nhiệm như vậy?”
Giọng nói Trương Gia Phương càng to hơn: “Bởi vì tao là mẹ mày, tao nói cái gì thì là cái đó!”
“Ồ, bởi vì mẹ là mẹ”
Mẹ tôi mất hồn phách mà đứng im trên hành lang, miễn cưỡng tươi cười.
“Bởi vì mẹ là mẹ con nên mẹ không kiêng nể gì tổn thương con sao?”
“Đúng!” Trương Gia Phương châm chọc mỉa mai: “Tao sinh ra mày, nuôi mày, cho mày ăn, cho mày mặc, mày có bản lĩnh thì đừng dựa vào tao mà sống!”
“Sao lại sinh ra mày, đồ không có ơn”
Mẹ tôi lau nước mắt, bình tĩnh nói:
“Nhưng mà, con cũng không muốn được sinh ra mà”
Nói xong lời này, bà ấy ngẩn người.