Ác Mộng Sứ Đồ


Lưu quản gia dẫn họ đến đây rồi xoay người rời đi, hình như còn việc quan trọng hơn, chắc hẳn là đang đợi gã thợ làm giấy sẽ chẳng bao giờ quay lại.

Không còn Lưu quản gia, mọi người nói chuyện cũng bớt kiêng dè hơn, Quảng Hồng Nghĩa thuật lại trải nghiệm tương tự Dương Tiêu, cũng là vừa xuống nước không lâu đã đụng phải Tam thiếu gia bằng giấy, hai người bọn họ nhận ra bèn lập tức lái thuyền bỏ chạy về phía ánh đèn thiên đăng.

Giống với suy đoán của Dương Tiêu, hai nhóm họ chưa từng thả đèn.

Tai họa ập đến trong khoảnh khắc.

Thuyền Quảng Hồng Nghĩa va vào một chiếc thuyền khác treo đèn lồng trắng ở mũi, cứ ngỡ là đồng đội, kết quả lại gần nhìn kỹ, người đứng trên đó chính là Tôn A Mao đã chết từ lâu.

May mắn thay, hai người kịp thời phản ứng, tránh được va chạm vào phút cuối, nhưng chưa kịp định thần, đối phương liền đuổi theo từ phía sau, bám riết lấy thuyền bọn họ như hình với bóng.

Lúc này, Quảng Hồng Nghĩa cũng không dám chạy nữa, bởi vì trong làn sương mù phía trước lờ lờ, thấp thoáng có thể nhìn thấy bóng dáng của những chiếc thuyền khác.

Trên mỗi chiếc đều có người đứng.

Cứ như vậy, thuyền của Tôn A Mao từ phía sau lao thẳng tới, tiếp theo là Tôn A Mao, và một con quỷ chết đuối khác thân hình sưng vù, với động tác kỳ dị cùng trèo lên thuyền của bọn họ.

Quảng Hồng Nghĩa nhờ thân thủ tốt, sau một hồi né tránh, liền tìm được cơ hội nhảy lên thuyền của Tôn A Mao, nhưng Hứa Túc thì không được may mắn như vậy.

Cô bị Tôn A Mao bắt được, tiếp theo ba thân ảnh quấn lấy nhau, cùng ngã xuống dòng nước lạnh lẽo.

Quảng Hồng Nghĩa cầm sào tre muốn giúp, nhưng đã quá muộn, chỉ thấy ba thân ảnh sau một hồi giãy giụa trong nước, liền chìm nghỉm.

Quảng Hồng Nghĩa vẻ mặt ngưng trọng thở dài một hơi, "Sau đó tôi nhìn thấy nơi xa có một chiếc đèn lồng đỏ, liền lái thuyền chạy tới, lúc này mới lên được bờ, chỉ tiếc Hứa Túc cô ấy…".

"Quảng huynh đệ nhân từ, việc của Hứa Túc tiểu thư anh cũng đừng quá tự trách" Sử Đại Lực hiểu ý an ủi, "Dù sao chuyện này có xảy ra thì cũng là điều không ai muốn."

"Phải đó, phải đó, Quảng đại ca, anh đã làm hết sức rồi." Thi Quan Minh cũng phụ họa theo.

Trải nghiệm của Sử Đại Lực và Thi Quan Minh đơn giản hơn nhiều, họ không gặp phải chuyện gì kỳ quái.

Sử Đại Lực giải thích rằng bản thân là thủy thủ nên hiểu rất nhiều cách thức chạy thuyền trên sông nước, nhưng chưa bao giờ thấy quy định đặt bát hương trên đầu thuyền, vì vậy sau khi thuyền rời khỏi tầm mắt của Lưu quản gia, hắn đã kiểm tra bát hương và quả nhiên phát hiện ra vấn đề.

Bề ngoài bát hương là tro tàn nhưng bên dưới lại là gạo trắng nhuộm máu.

Thứ này căn bản không phải là thứ xua đuổi tà ma, ngược lại thứ này chỉ có thể là thứ chiêu dụ tà ma.

Phát hiện ra vấn đề, Sử Đại Lực lập tức ném bát hương xuống hồ, sau đó họ lạc đường trong màn sương mù dày đặc trên mặt hồ trong lúc tìm kiếm hai đội người còn lại để báo tin, bất đắc dĩ, họ chỉ còn cách đi theo đèn lồng đỏ để quay trở lại bờ..

"Nếu sớm gặp Sử đại ca, chúng ta cũng sẽ không phải chịu nhiều đau khổ như vậy.

Hứa Túc tỷ… cô ấy cũng không phải chết", Dương Tiêu thở dài.

Quan sát xung quanh không thấy ai nghe lén, Quảng Hồng Nghĩa đột nhiên hạ thấp giọng, "Phong phủ này không đơn giản.

Lần này, chúng ta đến đây để tìm Tam thiếu gia nhưng chính là bị đẩy đi chết.

Hứa Túc không trở lại, bọn họ cũng không hỏi lấy một lời."

"Còn chiếc thuyền mà tôi lái trở lại rõ ràng là một chiếc thuyền đắm! Có lẽ nó chìm dưới hồ cũng khá lâu rồi.

Tôi đã thấy rất nhiều chiếc thuyền tương tự như vậy trong màn sương.

Vì sao dưới hồ này lại có nhiều thuyền đắm như vậy, và lại đã có bao nhiêu người chết?"

Sử Đại Lực gật đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc : "Nếu như anh nói, hầu hết những người chết dưới hồ đều là hạ nhân của Phong Phủ.

Tôi nghi ngờ là Phong lão gia đang lấy mạng của hạ nhân để kéo dài tuổi thọ.

Cái chết của Tôn A Mao chắc cũng do bọn chúng giở trò."

Vừa mới nói chuyện được một lúc thì lại có hạ nhân của Phong phủ vội vàng chạy tới nói là Lưu quản gia cho mời mấy người trở về phòng nghỉ ngơi, còn thần thần bí bí dặn dò nói rằng chuyện đêm nay nhất định không được truyền ra ngoài.

Đi đến phòng, Dương Tiêu và Quảng Hồng Nghĩa dừng bước.

Họ thấy ở trên cửa phòng của họ đều treo mỗi bên một chiếc đèn lồng đỏ.

Đẩy cửa bước vào, Dương Tiêu thấy Tô Đình Đình vẫn còn nằm trên giường và dường như cô đang thực sự ngủ say.

Lắng tai nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng ngáy nhẹ.

Tên hạ nhân dẫn họ trở về liền giải thích nói là vì sợ Tô phúc khách ban đêm mộng du làm phiền đến giấc ngủ của hai vị, nên mới xin lang trung cho uống một thang thuốc an thần.

Thuốc vừa mới được sắc xong nên đã cho Tô phúc khách uống rồi, nhất định sẽ ngủ một giấc tới sáng.

"Người mới vào nghề thật tốt, vô lo vô nghĩ, ngả đầu liền ngủ." Giây phút ấy, Dương Tiêu thậm chí có chút ghen tị với Tô Đình Đình.

Không ngờ vừa xoay người, hắn đã thấy Quảng Hồng Nghĩa dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, "Khụ khụ, Sở lão đệ, cậu cũng là người mới."

Dương Tiêu sững người, vài giây sau mới phản ứng lại, bất tri bất giác đã tự đưa mình vào vai trò của người chơi cũ, sau đó hắn xua tay cười khổ một tiếng, "Có lẽ là cùng Quảng đại ca ở lâu, tiến bộ nhanh quá."

Quảng Hồng Nghĩa không dây dưa chuyện này, đuổi tên thủ hạ kia đi, Quảng Hồng Nghĩa đi về phía Tô Đình Đình, xác nhận cô ta đã ngủ say, lúc này mới kéo Dương Tiêu đến ngồi xuống một chiếc giường khác, khí chất cả người vì thế mà biến đổi, tiếp đó hắn vén ống quần lên, chỗ bắp chân băng bó một mảnh vải nhuốm đầy máu, mở ra thì thấy một vết thương.

Vết thương rất mới, vẫn đang rỉ máu, mặt vết thương rất trơn láng, Dương Tiêu lập tức nghĩ đến thanh đoản đao cắm trên mạn thuyền.

Quảng Hồng Nghĩa nghiến răng nghiến lợi, đáy mắt lóe lên vẻ dữ tợn, "Hứa Túc tiện nhân kia muốn giết tôi!"

"Rốt cuộc là chuyện gì?" Dương Tiêu dò hỏi.

"Trước mặt Sử Đại Lực và bọn họ, tôi có vài lời không tiện nói rõ, nhưng Sở lão đệ, tôi tín nhiệm cậu, là thế này, thuyền chúng tôi bị Tôn A Mao đuổi kịp, tôi phát hiện Hứa Túc cô ta một chút cũng không hoảng sợ, tôi hỏi gì cô ta cũng không nói, mà Tôn A Mao và tên chết đuối kia, chúng..

chúng nó giống như chỉ nhìn thấy một mình tôi!"

"Là đất mộ." Dương Tiêu lập tức ý thức được, "Hứa Túc, mồm cô ấy ngậm đất mồ."

"Đúng vậy." Quảng Hồng Nghĩa gật đầu lia lịa, "Tôi rất nhanh cũng nghĩ đến, bèn hỏi xin cô ta, thế mà cô ta không cho thì thôi đi, vậy mà lại ra tay với tôi, tiện nhân này quá độc ác, cô ta biết chỉ cần trong chúng tôi có người chết, lũ kia sẽ rời đi."

"Mỗi lần bọn chúng chỉ giết một người sao?" Dương Tiêu dường như đã nắm được trọng điểm.

"Ừ, trong trường hợp bình thường thì như vậy."

Sau đó Dương Tiêu đi tìm thuốc, lúc trước thuốc Tô Đình Đình bị thương còn dư một ít, thao tác xử lý vết thương của Quảng Hồng Nghĩa rất chuyên nghiệp, rõ ràng là đã qua luyện tập có mục đích.

Sau khi băng bó vết thương bằng vải sạch sẽ, Quảng Hồng Nghĩa dựa vào thành giường thở ra một hơi dài, "Sở lão đệ, Sử Đại Lực đó cũng không phải là đèn cạn dầu đâu, gã ta từ sớm đã nhận ra lư hương ở đầu thuyền không thích hợp, thế mà gã ta lại không nói, cậu nhất định phải đề phòng gã ta."

"Yên tâm đi, tôi biết phải làm sao" Dương Tiêu vỗ vỗ vai Quảng Hồng Nghĩa, "Huống chi còn có Quảng đại ca ở đây".

"Đúng vậy, anh em đồng lòng, nhất định sẽ vượt qua!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui