Thử lại mấy lần nhưng Dương Tiêu vẫn không hề có phản ứng, người phía sau không thể ngồi yên được nữa, im lặng một lúc lâu sau, có tiếng bước chân vang lên.
Đợi đến khi tiếng bước chân dần dần đi xa, Dương Tiêu mới từ từ hoạt động cơ thể, thậm chí còn thẳng lưng, hơi đứng dậy một chút, ngay sau đó, tiếng bước chân vừa đi xa lập tức quay trở lại, giọng điệu vô cùng kích động, "Sở phúc khách, anh cuối cùng cũng đã hiểu ra rồi, nhanh, nhanh đi theo tôi, Quảng đại ca đang chờ chúng ta ở ngoài cửa đấy!".
Thế nhưng Dương Tiêu không thèm quay đầu lại, lại lắc lư ngồi xuống, giữ nguyên động tác giống đám hình nhân giấy xung quanh, an ổn xem kịch.
Sự việc tương tự diễn ra liên tục ba lần, kẻ kia cũng lần lượt đi rồi quay lại ba lượt, sau đó dứt khoát không đi nữa, Dương Tiêu không quay đầu lại, nhưng bằng cảm giác của mình, tên kia hẳn là đã tìm một chỗ ngồi xuống, quyết định ngồi lì ở đây với hắn đến cùng.
Lí do Dương Tiêu làm vậy dĩ nhiên không phải vì tâm trạng tốt muốn trêu đùa quỷ, mà là hắn đã nhận ra một vấn đề rất then chốt, mục tiêu tối nay của kẻ này hẳn là ba người tham gia vở diễn quỷ.
Mục tiêu đầu tiên là Quảng Hồng Nghĩa, hắn là mục tiêu thứ hai, tiếp theo sẽ là đến lượt Tô Đình Đình.
Xét theo hướng tiếng bước chân lúc nãy rời đi, kẻ này muốn đi vòng ra sau tấm vải trắng của sân khấu, điều có khả năng xảy ra tiếp theo nhất mà Dương Tiêu có thể nghĩ tới chính là kẻ này nấp sau tấm vải trắng, dùng cách tương tự để lừa gạt Tô Đình Đình đang hát, tìm mọi cách để cắt ngang vở diễn quỷ này.
Tô Đình Đình tuy bị quỷ nhập, nhưng cô ấy hẳn cũng phải có lời thoại của mình, nếu không vai diễn này tối nay chính là tuyệt đối an toàn, điều này không thể nào nói nổi.
Điều quan trọng nhất là, một khi vở diễn quỷ bị cắt ngang, người chết không chỉ có một mình Tô Đình Đình, đám quỷ quái dưới đài này sẽ ngay lập tức như ong vỡ tổ, đến lúc đó hắn và Quảng Hồng Nghĩa cũng khó mà thoát được.
Lúc này tầm quan trọng của một đồng đội đáng tin cậy thể hiện rõ ràng, nếu người trên sân khấu là Quảng Hồng Nghĩa hoặc là Sử Đại Lực, vậy thì Dương Tiêu đã không còn phải lo lắng nữa rồi.
Quả nhiên, không lâu sau khi tên kia ngồi xuống, Dương Tiêu chú ý thấy sự thay đổi trên sân khấu, biểu cảm của Tô Đình Đình thay đổi, gương mặt cô ấy tràn đầy sợ hãi, nhưng động tác trên tay, cùng với giọng hát vẫn rất có thần, phong cách bậc thầy.
Tô Đình Đình đã trở lại?
Không, không đúng, Hỉ Yêu vẫn đang chiếm giữ cơ thể này.
Tô Đình Đình có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ đang xảy ra trên cơ thể nhưng cũng chỉ là cảm nhận, cô hoàn toàn không thể điều khiển được.
Dương Tiêu thầm kêu may mắn trong lòng.
Nếu như ban nãy để tên kia chạy thoát, vào lúc mấu chốt thế này mà hắn ta nhảy ra quấy rối thì nguy to.
Ánh mắt Tô Đình Đình nhìn xuống sân khấu, cả khuôn mặt méo mó vì sợ hãi, cho đến khi cô chú ý đến Dương Tiêu và hướng ánh mắt cầu cứu về phía hắn.
Dần dần, toàn thân Dương Tiêu nổi da gà, hắn cảm nhận được một luồng hàn ý lạnh lẽo từ nhiều hướng sau lưng ập tới.
Những con hình nhân bằng giấy cũng chú ý tới ánh mắt của Tô Đình Đình, ngày càng nhiều ánh nhìn âm u tập trung về phía sau lưng Dương Tiêu.
"Sở phúc khách, mau chạy với tôi, không thì… hắc hắc hắc…"
Một giọng nói khàn đặc vang lên, tên kia nấp trong đám hình nhân giấy thậm chí không che giấu nữa mà phát ra tiếng cười âm trầm rợn da gà.
Dương Tiêu bất động, hắn hung hăng lườm Tô Đình Đình, ánh mắt như muốn nói "Còn nhìn nữa tôi đâm cho cô một nhát", Tô Đình Đình sợ hãi lập tức dời mắt.
Tiếp đó, những tia nhìn lạnh lẽo sau lưng Dương Tiêu cũng dần dần biến mất, như thể tất cả những gì vừa rồi chỉ là ảo giác.
Theo diễn biến vở diễn quỷ, hương trong lư hương cũng cháy càng lúc càng mạnh.
Dương Tiêu đếm sơ, lễ vật của lư hương thứ ba phải thay sớm hơn.
Cố gắng giữ thân trên bất động, Dương Tiêu lén lút dùng tay vén tấm vải đỏ che trên sọt tre, sau đó lấy ra ba quả táo từ bên trong, dùng miếng vải liệm gói lại rồi chuẩn bị xuất phát.
Nhưng ngay sau đó, một cảnh tượng bất ngờ xảy ra.
Hương trong lư hương cuối cùng bỗng bùng cháy dữ dội, lửa bùng lên dữ tợn thiêu rụi gần một phần ba số hương chỉ trong nháy mắt.
Dương Tiêu: "!!!"
Dương Tiêu sững sờ, lư hương cuối cùng này là nơi đặt lễ vật là kẹo bánh mứt quả.
Từ lúc bắt đầu đến giờ, lễ vật ở đây hầu như không hề bị động đến, tại sao đột nhiên lại bị ăn nhiều như vậy? Lẽ nào lại đến nhiều như vậy?
Mà lễ vật này là chuẩn bị cho trẻ con, sao lại có nhiều con quỷ trẻ con như vậy?
Dương Tiêu nhất thời cũng không nghĩ ra rốt cuộc là do đâu nhưng sự tình đã đến nước này, lễ vật nhất định phải thay, bằng không sẽ xảy ra chuyện lớn!
Lại từ sọt tre cuối cùng bốc thêm một nắm lớn kẹo bánh nhét vào trong tấm vải liệm, Dương Tiêu vội vàng xuất phát.
Hắn bước những bước nhỏ, chân không rời đất, gần như là dùng gót giày ma sát với mũi chân, cứ thế đi dọc theo đường thẳng, từ bên trái ngoài cùng hàng đầu tiên đi về phía bên phải.
Bên cạnh là một hàng hình nhân bằng giấy, giống như đang duyệt binh, nhìn Dương Tiêu dâng lễ.
Dương Tiêu ghi nhớ lời lão nhân, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, cố gắng không cúi đầu nhìn chân những con hình nhân đó.
"Hửm?"
Một giây sau, thân hình Dương Tiêu chao đảo, đột nhiên mất thăng bằng ngã về phía trước.
Trong tích tắc ngàn cân treo sợi tóc, Dương Tiêu ôm chặt tấm vải liệm vào lòng, sau đó nghiêng người sang cho đến khi ngã xuống đất.
Cú ngã này không thể nói là không mạnh, nửa người Dương Tiêu tê dại, nhưng tấm vải liệm vẫn còn, lễ vật bên trong cũng không bị lộ ra, càng không rơi xuống đất.
Dương Tiêu lập tức bò dậy, nắm chặt lấy tấm vải liệm, tiếp tục đi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng đã sớm nổi sóng gió kinh hãi, vừa rồi...!vừa rồi hình như có một bàn chân đã giở trò!
Thế nhưng con đường này hắn đã đi qua, cũng giữ khoảng cách với đám người giấy kia, tuyệt đối không thể đụng vào chân chúng được.
Cái chân ban nãy hắn vấp phải là đột ngột xuất hiện, cũng chính lúc này, sau lưng hắn vang lên tràng cười như có như không.
"Tốt tốt tốt." Dương Tiêu nghe ra rồi, tiếng cười này chính là của cái gã ban nãy, vừa rồi cũng là nó giơ chân ra ngáng hắn.
Cơ mà cũng thật đủ hung hiểm, nếu hắn phản ứng chậm một chút, lễ vật rơi xuống đất, vậy hôm nay hắn tiêu đời rồi.
Thời gian không cho phép hắn tiếp tục nghĩ ngợi, Dương Tiêu dùng tốc độ nhanh nhất thay xong kẹo, sau đó là quả táo trong đĩa lễ vật số ba.
Nói cũng kỳ lạ, lúc quay về đi qua đài tế lễ số 4, Dương Tiêu đột nhiên cảm giác tứ chi lạnh toát, đầu cũng choáng váng, xung quanh tự dưng nổi lên một cơn gió âm u, nghe kỹ, trong gió còn xen lẫn tiếng kêu rợn người.
Dương Tiêu theo bản năng muốn nhắm mắt trái lại, dùng mắt phải nhìn xem rốt cuộc đài tế lễ số 4 kia là chuyện gì, nhưng trên sân khấu đột nhiên vang lên một tiếng gắt gỏng chói tai, âm thanh này vô cùng bất hòa, thậm chí làm rối loạn tiết tấu hát tuồng, Dương Tiêu vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy Tô Đình Đình đang nhìn mình, ánh mắt đầy sợ hãi, như thể trông thấy cảnh tượng cực kỳ đáng sợ.
Không chần chừ nữa, Dương Tiêu lập tức rời đi, hắn biết rõ Tô Đình Đình là đang nhắc nhở mình, cô ấy bị Hỉ Yêu nhập vào người có thể nhìn thấy những thứ mà mình không nhìn thấy, lúc nãy nhất định là cô ấy nhìn thấy thứ gì đó ghê rợn gần đài tế lễ số 4 kia, đáng sợ hơn đám người giấy dưới đài rất nhiều.
Tô Đình Đình bằng lòng m1ạo hiểm tuồng hát quỷ mất khống chế để nhắc nhở mình, điều này đủ chứng minh lúc nãy có bao nhiêu hung hiểm, mà Dương Tiêu khó hiểu nhất là rốt cuộc cô ấy đã nhìn thấy gì, chẳng lẽ ngoài đám thủy quỷ dưới đài ra, phủ đệ Phong gia còn có thứ gì đó đáng sợ hơn?