Buổi chiều, ngay sau khi ăn cơm trưa xong, hắn liền lái xe đưa tôi đến công viên Tao Đàm.
Từ nhỏ đến lớn, tôi đến công viên để chơi không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa lần nào, tôi chơi một cách thoải mái và chơi hết mình giống như chiều hôm nay.
Gửi xong xe, Hoàng Anh nắm lấy tay tôi, cả hai chúng tôi vừa đi dạo trong công viên, vừa quyết định xem sẽ chơi trò gì đầu tiên.
Tôi biết một người lạnh lùng và khó gần như hắn, sẽ không thích những trò giải trí dành cho trẻ con thế này, nhưng vì yêu tôi, muốn cho tôi được vui vẻ, nên hắn đã cố thay đổi chính mình. Việc làm và hành động của hắn, đã khiến tôi vừa cảm động, vừa thấy ngọt ngào và hạnh phúc.
Trò chơi đầu tiên mà chúng tôi chọn là đu quay. Tôi vốn là một cô gái bạo dạn và gan dạ nên không sợ những trò chơi mang lại cảm giác mạnh và sợ hãi cho người chơi.
Mua xong vé, hai chúng tôi ngồi vào cabin, tay chúng tôi nắm chặt lấy nhau. Lúc vòng đu quay, quay chậm, tôi cảm nhận được tiếng gió, tiếng hét của bọn con gái đi cùng với chúng tôi. Khi vòng đu quay, quay với tốc độ chóng mặt, tiếng hét phấn khích của bọn con gái cao lên vài phần, tôi cũng không ngăn được tiếng hét trong cổ họng, nên đã hét lên cùng với họ. Hoàng Anh không hét theo tôi, hắn chỉ mỉm cười nhìn tôi, tâm trạng hắn càng lúc càng khá dần lên.
Khi vòng đu quay lên gần đến đỉnh, bất chợt hắn vươn người sang hôn lên môi tôi. Tiếng hét của tôi bị miệng hắn chặn lại. Tôi bàng hoàng mở to mắt nhìn hắn, trái tim tôi vì đập quá nhanh nên tạo ra những âm thanh “bình bịch” trong lồng ngực. Tôi không thể tưởng tượng nổi, có người con gái nào được chàng trai mà mình yêu, trao cho nụ hôn khi đang chơi đu quay không ? Nếu không có, chắc tôi là người đầu tiên có được vinh hạnh này ?
Tôi và Hoàng Anh chơi gần như hết tất cả các trò chơi trong công viên, vì quá vui nên chúng tôi đã chơi đến quên cả thời gian. Khi đã mệt lả, và đói đến không bước đi nổi, chúng tôi mới nghĩ đến chuyện lái xe đi ăn cơm.
Nhà hàng mà chúng tôi chọn, là một nhà hàng chuyên bán đồ ăn của Trung Quốc.
Hắn mặc dù là người Việt nam nhưng lại sống ở bên Trung Quốc được hơn ba năm, nên thói quen ăn uống của hắn cũng dần thay đổi. Sống với hắn hơn một tuần, tôi cũng đã có dịp thưởng thức mấy món ăn của Trung Quốc do hắn nấu.
Chơi suốt cả buổi chiều, bụng đang đói cồn cào, nên chúng tôi ăn rất ngon miệng. Tinh thần cả hai đều rất tốt, chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ với nhau. Chúng tôi gần như đã quên hết tất cả những chuyện không vui xảy ra vào sáng nay, và tương lai mịt mù đang chờ đợi mình ở phía trước. Bây giờ chúng tôi chỉ biết, hai đứa còn được ở bên nhau, còn được nắm tay cùng nhau làm mọi chuyện.
Buổi tối khi đang nằm ôm tôi ở trên giường, hắn nhìn thật sâu vào mắt tôi rồi hạ thấp giọng hỏi.
_Nếu mai sau chúng ta phải xa nhau, em sẽ nhớ và chờ anh chứ ?
Tôi bần thần cả người, tôi hoảng hốt vội hỏi lại hắn.
_Anh…anh nói gì ? Xa…xa nhau ? Chẳng lẽ anh sắp phải đi sao ?
Hắn ôm chặt lấy tôi, tay hắn vuốt nhẹ lên má tôi, môi hắn nở một nụ cười, mắt hắn đắm đuối nhìn tôi.
_Anh chỉ giả sử thế thôi. Em cũng biết hoàn cảnh hiện tại của chúng ta. Anh giờ chỉ là con của một ông bố nợ ngập đầu và có nguy cơ phải đi tù vì không thể trả được số nợ khổng lồ cho nhà họ Trần. Anh mặc dù hận ông ta vì đã phản bội lại mẹ anh, khiến mẹ anh phải chết oan, nhưng dù sao ông ấy cũng là cha anh, anh không thể trơ mắt nhìn ông ta phải phạm vào vòng lao lý.
Tay tôi run run chạm nhẹ vào má hắn, thanh âm tôi hơi run, tôi thương xót nhìn hắn.
_Em hiểu cảm giác của anh vào lúc này. Anh..anh có dự định gì chưa ?
Tay trái hắn áp lên bàn tay, mà tôi đang đặt trên má hắn, giọng hắn hơi khàn.
_Anh không muốn xa em, cũng không muốn bỏ em ở lại đây một mình, nhưng anh không thể không quay về Trung Quốc. Nếu anh còn cố ở lại đây với em, anh chẳng những hại em suốt ngày bị Tuyết Lan và bọn con gái quấy rầy và làm phiền, hại chị gái anh phải lấy Trung Quân, anh còn hại bố anh phải đi tù nữa, nên anh mới tính anh sẽ quay về Trung Quốc để tiếp nhận công việc làm ăn của gia đình. Anh muốn làm lại từ đầu, muốn đưa công ty của gia đình anh phát triển lớn mạnh, muốn trả hết tất cả số nợ của mà bố anh đã vay của nhà họ Trần. Sau khi đã có được một sự nghiệp vững chắc rồi, lúc đó anh sẽ quay trở về tìm em.
Hoàng Anh cuồng nhiệt hôn tôi, đôi môi mềm mại và ướt át mang theo quyến luyến và đam mê của hắn hôn khắp mặt tôi, rồi xuống dần đến cổ. Hắn vừa hôn tôi, vừa nói trong hơi thở.
_Em có thể chờ đợi anh trong ba năm được không ? Anh cần thời gian ba năm để làm lại từ đầu, để tạo sự nghiệp riêng ình. Anh hy vọng là em sẽ không quên anh và sẽ chờ anh trở về.
Tôi ôm chặt lấy hắn, nước mắt tôi lăn dài. Tôi hiểu nỗi khổ tâm của hắn, cũng biết hắn đã phải đấu tranh nội tâm dữ dội nhiều như thế nào khi đưa ra quyết định này. Hắn yêu tôi nhiều như thế, làm sao hắn có thể dễ dàng nói đi là đi được. Hắn chắc đã phải cân nhắc và suy nghĩ rất lâu.
Tôi mặc dù không muốn xa hắn, cũng không muốn hắn đi những tận ba năm, nhưng tôi không thể ích kĩ giữ hắn ở lại bên tôi. Nếu tôi không dũng cảm, không thể gạt lệ và dẹp bỏ sự yếu đuối của bản thân, tôi và hắn chỉ có thể ở bên cạnh trong thời gian ngắn ngủi mà thôi, tương lai mai sau nhất định tôi sẽ không có được hắn.
Tôi đã từng không dám tin tưởng vào khả năng của hắn, nên đã khiến chúng tôi phải xa nhau trong ba năm. Tôi tuyệt đối không thể lặp lại sai lầm này thêm nữa.
Hoàng Anh hôn lên những giọt nước mắt trên má tôi, giọng ngọt ngào và sâu lắng của hắn vang lên bên tai tôi, đôi mắt rực lửa của hắn nồng nàn nhìn tôi.
_Em đừng khóc nữa ! Nếu em mà khóc, anh sẽ rất đau lòng. Em có biết là anh đã đau khổ và buồn phiền như thế nào khi có quyết định là sẽ phải xa em không ? Anh yêu em, yêu rất nhiều, yêu em nhiều đến nỗi, nếu không có em trong cuộc đời này, thì dù có cho anh tất cả mọi thứ, anh cũng không cần. Vì em, anh sẽ cố gắng tạo dựng cho bản thân mình một chỗ đứng thật vững chắc trong xã hội, sẽ trở nên giàu có để đảm bảo tương lai mai sau của hai chúng ta sẽ không còn gặp phải bất cứ trở ngại gì nữa. Anh yêu em, nên không thể để cho em phải sống khổ sở và thiếu thốn, cũng không cho phép bất cứ kẻ nào bắt nạt và chèn ép em giống như hiện tại. Hãy tin tưởng anh, anh chỉ tạm thời xa em, sau ba năm dù anh có làm nên sự nghiệp hay không, anh cũng nhất định sẽ trở về tìm em.
Tôi khóc nức nở trong vòng tay hắn, tôi chủ động ôm và hôn hắn. Chỉ còn có mấy ngày nữa thôi là hắn đã phải đi rồi. Tôi muốn tận dụng từng khoảnh khắc, tận dụng từng giây, từng phút, từng giờ để ôm và hôn hắn, tôi muốn lưu giữ lại mùi hương của hắn, muốn ghi lại đường nét trên cơ thể và khuôn mặt hắn, tôi muốn giữ lại tất cả những gì thuộc về hắn, để mai sau khi phải rời xa hắn, tôi còn có thứ gì đó để giữ lại cho riêng mình. Tôi rất sợ cô đơn, rất sợ buồn khổ, sợ mỗi ngày, mỗi đêm không có hắn ở bên cạnh.
Nếu tôi không yêu hắn nhiều như thế này, tôi sẽ không khóc, không rơi lệ, và không sợ hãi, cũng sẽ không buồn đau.
Tôi yêu hắn, yêu rất nhiều, yêu nhiều đến nỗi, tôi có thể cho hắn tất cả mọi thứ của tôi mà không hề hối hận một chút nào.
Đêm nay, hai chúng tôi hòa quyện vào nhau. Bao nhiêu đắm say, tham luyến, si mê và nồng nàn, chúng tôi đều trao hết cả cho nhau.
****************
Một tuần sau đó, ngày nào chúng tôi cũng đưa nhau đi chơi, hai chúng tôi đi thăm quan rất nhiều nơi và chụp rất nhiều ảnh làm kỉ niệm. Tôi và hắn giống như một đôi vợ chồng đang đi hưởng tuần trăng mật. Chúng tôi đã sống và yêu nhau giống như thể chúng tôi không có ngày mai.
Trong một tuần này, chúng tôi không hề nhắc lại chuyện hai chúng tôi sắp phải xa nhau, mà chỉ có cười đùa và yêu nhau hết lòng. Chúng tôi không muốn những điều không may, ảnh hưởng đến những phút giây hiếm hoi mà chúng tôi còn có thể được ở bên nhau.
Ngày vui qua mau, nỗi đau kéo dài. Chẳng mấy chốc, một tuần cũng hết, Hoàng Anh phải quay trở về Trung Quốc.
Đêm trước khi hắn đi, tôi đã khóc ướt đẫm ngực hắn. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau thật, đã cuồng nhiệt yêu nhau. Đây là lần cuối cùng tôi và hắn còn có thể ôm nhau ngủ như thế này. Tôi sẽ phải chờ hắn ba năm nữa, tôi mới có lại được hắn.